Cầm bút lên, Khương Tầm Mặc viết lên tờ giấy chữa "được".
Diệp Triều Nhiên nhận được câu trả lời, áy náy trong lòng cũng nhẹ bớt đi.
Lại viết: [Vậy đến lúc đó cậu nhớ buổi trưa đến nhà tớ ăn cơm nhé, cần tớ đi đón cậu không?]
Khương Tầm Mặc: [Không cần, tớ nhớ đường.]
Trả lời xong câu này, Khương Tầm Mặc mới nhớ đến, nếu đã là sinh nhật, hắn có phải là nên chuẩn bị một món quà không?
Sau khi tan học, Khương Tầm Mặc lướt một vòng danh bạ, cuối cùng lựa chọn gửi tin nhắn hỏi Khương Trạch, dù sao chuyện này anh ấy am hiểu nhất: [Người yêu thầm em sắp sinh nhật, em nên tặng quà gì thì ổn?]
Khương Trạch gửi liên tiếp 3 tin nhắn:
[? Em xác địn không phải là em yêu thầm người ta?]
[Lần trước là tay bẩn, em còn nguyện ý nắm tay người ta?]
[Nam hay nữ?]
Khương Tầm Mặc nhíu mày, lựa chọn bỏ qua hai tin nhắn trước: [Là nam.]
Khương Trạch: [Cậu ta có sở thích gì không?]
Khương Tầm Mặc: [Không biết.]
Khương Trạch: [Ca sĩ nghệ sĩ yêu thích nhất thì sao?]
Khương Tầm Mặc: [Không rõ.]
Khương Trạch: [Vậy em biết cái gì?]
Khương Tầm Mặc: [....cậu ấy thích em?]
Khương Trạch: [Đáng đời em không tìm được đối tượng yêu sớm!]
Khương Tầm Mặc lời lẽ chính đáng: [Em đã nói rồi, là em không muốn yêu sớm, nếu như em đồng ý, ngày mai em có thể tìm được đối tượng để yêu đương.]
Khương Trạch lười để ý đến hắn, lập tức kéo Khương Tầm Mặc vào danh sách đen, tiện thể còn chửi một câu trong lòng.
Khương Tầm Mặc thao thao bất tuyệt không gửi đi được, hắn cũng không tức giận, cách thức hai anh em họ ở chung là như vậy, hắn cũng không ít lần kéo Khương Trạch vào dánh sách đen.
Chỉ là rốt cuộc tặng quà gì mới tốt đây?
Sau khi nghe Khương Trạch nói vậy, Khương Tầm Mặc mới phản ứng lại, hắn quả thật không hiểu rõ sở thích của Diệp Triều Nhiên.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Tầm Mặc lựa chọn món quà an toàn nhất.
Khương Tầm Mặc trước tiên gọi điện thoại cho quản lý trung tâm thương mại, hỏi đồ hắn muốn còn hàng không, nhận được câu trả lời chắc chắn xong, Khương Tầm Mặc gọi xe đến trung tâm thương mại.
Quản lý sớm đã đứng trước cửa đợi, nhìn thấy Khương Tầm Mặc lập tức bước lên đón: "Cậu thực ra không cần đích thân đến..."
Khương Tầm Mặc xua tay: "Không có gì, tôi thuận tiện qua đây đi dạo."
Quản lý cười: "Vậy lát nữa lấy đồ cho cậu, hay là bây giờ đi lấy?"
"Đợi lát nữa đi, tôi tự đến cửa hàng lấy." Khương Tầm Mặc nói, "Anh có thể đi làm việc trước rồi, không cần quan tâm đ ến tôi."
Nhị công tử đã nói như vậy rồi, quản lý cũng không tiện đi cùng, chỉ có thể rời đi.
Trung tâm thương mại Quốc Kim là trung tâm thương mại cao cấp nhất ở thành phố Nam, Cố Nghiêu mỗi cuối tuần đều hẹn vài người bạn đến đây đi dạo.
Những người này tuổi tác xấp xỉ Cố Nghiêu, hầu hết trong nhà đều có qua lại làm ăn với nhà họ Cố, chỉ dù Cố Nghiêu có khó ưa bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục lấy lòng, không giống như ở trường học, Cố Nghiêu còn phải duy trì thái độ rộng lượng, đây là thời gian Cố Nghiêu hưởng thụ thả lỏng.
Đương nhiên nếu như không gặp phải Khương Tầm Mặc thì càng tốt hơn.
Nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt, Cố Nghiêu lạnh mặt xuống.
Lâm Bạch là người phát hiện ra khác thường, thuận theo ánh mắt Cố Nghiêu nhìn sang, cậu ta nhíu mày lại: "Cậu ta sao lại ở đây?"
Những người khác nghe thấy, cùng nhìn sang, có người hỏi: "Ai vậy?"
"Không quen."
"Anh Cố quen sao?"
Cố Nghiêu không nói gì.
Lâm Bạch quan sát sắc mặt của Cố Nghiêu, nói: "Một tên ngu ngốc, trước đó chọc cho anh Cố không vui."
Những người này nghe vậy lập tức cười lên: "Vậy còn không đơn giản, tôi bây giờ lập tức thay anh Cố trút giận."
"Ấy, trung tâm thương mại không thể đánh nhau!"
"Vậy thì dễ làm, trung tâm thương mại này là do chú tôi mở, tôi gọi điện cho chú tôi, để sau này cậu ta không thể xuất hiện ở đây nữa."
"Đừng, gọi điện thoại cái gì?"
"Tôi có một chủ ý càng thú vị hơn."
Có người hỏi: "Chủ ý gì?"
Người đó cười: "Mọi người cảm thấy kẻ trộm thế nào?"
Mọi người lập tức vui vẻ.
"Cách này có chút tổn hại!"
"Anh Cố cảm thấy thế nào?"
Lâm Bạch cũng nhìn Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu lạnh mặt, hắn biết lúc này bản thân nên tiến lên ngăn cản, dù sao cái thủ đoạn này quá thấp kém, Khương Tầm Mặc bình thường mặc dù thấp điệu, nhưng từ đồng hồ trên tay cậu ta có thể nhìn ra, gia cảnh nhà cậu ta rất tốt.
Nhưng Cố Nghiêu không biết ôm tâm tư gì, không có ngăn cản.
Một lời vu khống nho nhỏ quả thật cũng không thể làm gì Khương Tầm Mặc, nhưng lại có thể khiến cho cậu ta mất mặt.
"Nếu như anh Cố đã không nói gì, vậy tôi..."
"Cậu ta đang đi qua đây." Lâm Bạch đột nhiên nói.
Mọi người giương mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy Khương Tầm Mặc đang đi về phía bọn họ.
Thực ra Khương Tầm Mặc lúc đầu cũng không nhìn thấy Cố Nghiêu, thực ra là do bọn họ quá ồn, thu hút không ít người chú ý.
Vốn có thái độ xem náo nhiệt, Khương Tầm Mặc cũng nhìn sang, sau đó hắn nhìn thấy người đứng giữa đám đông là Cố Nghiêu.
Khương Tầm Mặc bình thường quả thật rất Phật hệ, nhưng hắn cũng không phải là người thích chịu thiệt. Có thù tất báo có oán báo oán, là nguyên tắc làm người của Khương Tầm Mặc. Huống hồ, thù trước đó hắn còn chưa báo mà?
Hắn đi vào cửa hàng mua đồ trước, rồi mới ung dung chậm rãi đi về phía Cố Nghiêu.
Lúc đi qua Cố Nghiêu, Khương Tầm Mặc dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy hỏi: "Mày có biết bọn chúng lúc nào thì ra ngoài được không?"
Sắc mặt Cố Nghiêu thay đổi: "Mày..."
"Anh Cố, tôi..."
Lâm Bạch ngăn người lại: "Đừng có đánh nhau ở đây, ngu ngốc!"
Khương Tầm Mặc nhàn nhặt liếc nhìn nam sinh đứng bên cạnh Lâm Bạch, lại lẳng lặng nhìn Lâm Bạch hai giây, sau đó xoay người xuống tầng.
Nhìn Khương Tầm Mặc từ từ đi xa, có người nhỏ giọng hỏi: "Cứ thả cho hắn đi như vậy?"
Phùng Thần vừa nãy bị Lâm Bạch ngăn lại thực sự nuốt không nổi cục tức này, nhìn dáng vẻ tinh tướng của Khương Tầm Mặc cậu ta lại thấy tức giận, cắn răng nói: "Anh Cố, nếu không tôi tìm người giáo huấn cậu ta một trận?"
Sắc mặt Cố Nghiêu xanh mét, hắn căn bản không nghe rõ bọn họ nói gì, bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn là câu nói vừa nãy của Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc biết đám người đó là do hắn sai khiến!
Cậu ta biết rồi!
Khương Tầm Mặc muốn làm gì?
Cậu ta lẽ nào muốn đám người đó khai ra hắn?
Cố Nghiêu càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng hắn cũng lên tiếng, gọi Phùng Thần chuẩn bị xông lên: "Đừng đi..."
Cố Nghiêu cắn răng: "Đừng đi, không cần mọi người giúp đỡ, tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết!"
Mọi người nhìn sắc mặt Cố Nghiêu vô cùng khó coi, cũng không có manh động nữa.
......
Sáng thứ 7, Tỗng Nhã dậy rất sớm, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Diệp Bùi và Diệp Triều Nhiên cũng không nhàn rỗi, ồn ào đi giúp đỡ.
Cùng lúc đó, nhà họ Phương ở thành phố A cũng rất náo nhiệt.
Phương Yến thân là đứa trẻ được sủng ái nhất nhà họ Phương, mỗi năm đến sinh nhật cậu ta, nhà họ Phương cũng sẽ mở tiệc lớn. Gần như người trong giới thương nghiệp thành phố A đều nhận được thiệp mời.
Phương Thịnh hôm nay dậy rất sớm, chính vì để là người đầu tiên đưa quà sinh nhật đến tay Phương Yến.
Lại không nghĩ, Phương Yến dậy còn sớm hơn Phương Thịnh, lúc cầm được quà sinh nhật của Phương Thịnh tặng, trên mặt lại không có chút vui vẻ nào.
Phương Thịnh nhíu mày: "Sao vậy, Yến Yến? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?"
Phương Yến lắc lắc đầu, cố gắng kéo lên một nụ cười: "Không có, cảm ơn quà của anh."
Nhưng cậu ta càng làm ra vẻ không sao như vậy, Phương Thịnh càng lo lắng.
Hắn kéo tay Phương Yến, quan tâm hỏi: "Yến Yến, rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao lại không vui?"
Phương Yến cúi đầu, không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, vai Phương Yến mới hơi run run.
Phương Thịnh trong lòng nóng nảy, vội vàng nâng mặt Phương Yến lên.
Nhìn thấy mặt Phương Yến tràn đầy nước măt, khóe mắt xinh đẹp đều sưng đỏ.
Phương Yến đau lòng không chịu nổi, nhanh chóng ôm Phương Yến vào lòng, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Yến Yến sao lại khóc? Có chuyện gì, em cứ nói với anh, đừng để ở trong lòng..."
Phương Yến chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, nhưng tiếng khóc càng ngày càng lớn.
Rất nhanh những người còn lại trong nhà đều bị kinh động, đều vây quanh giường Phương Yến.
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi Phương Yến, rốt cuộc là làm sao.
Phương lão thái thái rất lo lắng, thậm chí còn gọi cho bác sĩ gia đình.
Cuối cùng vấn là Phương lão gia tử ngồi xuống giường Phương Yến, nhẹ giọng hỏi: "Yến Yến, rốt cuộc là có chuyện gì? Cháu không nói, chúng ta làm sao biết cháu đang nghĩ gì? Cháu nói ra, chỉ cần ông có thể làm được, ông nhất định đồng ý với cháu!"
Phương Yến lúc này mới ngẩng đầu, trên mặt cậu ta đều là nước mắt, khàn giọng hỏi: "Ông nội, thật sự cái gì cũng đồng ý với cháu?"
Phương lão gia tử sửng sốt một chút, nhanh chóng nói: "Đương nhiên."
Phương Yến muốn ngồi dậy, Thái Liên Hoa nhanh chóng đỡ cậu ta dậy.
Chỉ nghe Phương Yến giọng khàn khàn, khóc nức nở hỏi: "Vậy cháu muốn chuyển trường đến chỗ anh hai, ông nội có thể đồng ý không?"