“Tạch“.
Cả căn phòng rộng lớn sáng bừng lên.
Giày dép vứt lộn xộn, quần áo bừa bãi trên salon, trong chậu rửa bát, bát dĩa bẩn chất thành đống.
Nơi đây đã bao lâu rồi chưa có bàn tay chăm sóc, dọn dẹp của cô?
Cậu nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên quá khuỷu tay, bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.
Tiếng loảng xoảng chốc chốc vang lên.
Cậu thở dài, nhìn đống bát dĩa bị vỡ.
Cậu đã bị cô chiều thành hư mất rồi. Trước giờ, cô luôn làm hết việc nhà, giặt giũ quần áo, chăm lo từng bữa cơm cho cậu. bây giờ không có cô, cậu mới biết, những việc cô đã làm cho cậu nhiều đến bao nhiêu, vậy mà trước giờ cậu đều bỏ qua.
Bây giờ hối hận, có phải là đã muộn?
Cậu còn nhó, cậu đã từng hứa với cô sẽ tự tay nấu cho cô một bữa ăn. Cậu nhất định phải học nấu ăn cho bằng được, cậu sẽ chỉ làm cho mình cô ăn mà thôi.
Sau khi vứt hết đống bát dĩa vỡ vào sọt rác, cậu mệt mỏi nằm trên chiếc giường rộng lón, nặng nề đi vào giấc ngủ, đến cả ăn cũng chưa ăn gì...
Từng ngay, từng ngày trôi qua, mọi người trong công ty lại càng tăng ca nhiều hơn. trong lòng tuy oán thán nhưng không dám nói ra. Ông chủ còn làm thì đám nhân viên như các cậu sao có thể về nhà cơ chứ
.-Cậu hôm nay lại tăng ca đấy à?- Cửa phòng mở ra, Phương Mai bước vào.
-Cô cũng thấy rồi.- GIọng nói trầm trầm, không lộ chút cảm xúc nào.
-Ngày nào cũng tăng ca, cậu không biết thương bản thân mình thì cũng phải biết thương nhân viên của cậu chứ.
-Tôi đâu có ép họ tăng ca.
-Ông chủ ở đây mà họ có thể về trước sao?
-Thế cô muốn tôi làm sao?- Cậu ngẩng đầu lên.
-Cậu… có thể về nhà làm việc mà.- Cô gãi gãi mũi, hơi lúng túng.
-Tôi không muốn về đó.- Cậu lại tiếp tục công việc.
-Tôi thật không hiểu nổi, dạo gần đây cậu làm sao thế, đang trốn tránh điều gì sao?
“Cạch“.
Cây bút trên tay cậu ép mạnh xuống bàn, ngòi bút vì bị chèn ép quá mức mà bị hỏng.
Cậu thả cây bút ra, dựa người vào ghế.
-Cậu xem, bây giờ cậu thành cái dạng gì rồi hả?- Phương Mai không đành lòng - Cả ngày chỉ biết làm việc tăng ca đến sáng hôm sau, ăn uống chẳng ra gì. Cậu nghĩ bản thân cậu làm bằng sắt chắc, là người máy chắc?
-Cô đừng nói nữa.- Cậu nói nhỏ.
-Cái gì mà đừng nói nữa, tôi phải nói cho cậu tỉnh ra mới được, cậu xem cậu bây giờ đi...
Bây giờ cô mới để ý thấy sắc mặt tái nhợt của cậu.
-Cậu... cậu bị sao thế?
-Không sao.- Cậu xua tay.
-Cái gì mà không sao? Lúc này mà cậu còn nói không sao, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.
-Không cần đâu, tôi ổn.- Cậu vẫn xua tay.
-Thật tức chết cậu mà, hôm nay tôi phải lôi cậu đến bệnh viện cho bằng được. Cậu... cậu...
Thanh Khanh nhắm mắt lại, đầu gục xuống bàn, bên tai vẫn nghe tiếng lải nhải của Phương Mai.
Trong bệnh viện.
Cậu nằm trên chiếc băng ca được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, ngay khi chiếc băng ca được đẩy vào trong thì tại ngã rẽ có một đôi nam nữ đi ra, ngược hướng với phòng cấp cứu.
Cô gái hơi dừng lại.
-Sao thế? Có chuyện gì à?-Minh Lâm thấy vậy vội hỏi.
-Không có gì.-Cô lắc đầu.
Không hiểu tại sao trái tim cô bỗng nhiên lại bị hẫng một nhịp, có cảm giác hơi bất an, nhưng tất cả chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc.
-Không sao là tốt rồi. Em phải nghe lời bác sĩ, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, khi nào sức khỏe tốt hơn mới có thể tiếp tục được.
-Em biết rồi.- Cô cười nhẹ.
Nụ cười của cô tựa như một đóa mai trắng, dịu dàng, mềm mại, chạm vào thật sâu trái tim anh.
-Cẩn thận bậc thang.- Minh Lâm dìu cô đi.
-Cảm ơn anh. Em như vậy có phải rất làm phiền anh không?
-Sao lại nói thế nữa rôi? Tính ra thì anh cũng là bác sĩ điều trị cho em, chăm lo cho bệnh nhân cũng là chuyện thường thôi mà.
-Nhưng mà...
-Đừng nói nữa, cẩn thận chân.
Minh Lâm ngăn không cho cô nói thêm, cẩn thận dìu cô bước đi.
Bây giờ sức khỏe của cô đã ổn định nhiều rồi, chỉ cần một thời gian nữa thôi là có thể điều trị, anh thực sự mong chờ đến ngày đó, thật sự muốn nhìn thấy đôi mắt trong sáng linh động của cô, đôi mắt rạng rỡ chứa ánh sáng và niềm nghị lực đáng nể phục.
-Em muốn ăn gì không?- Anh thắt dây an toàn, hỏi cô.
-Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?
-Khoảng 11 giờ 30.
-Hay là chúng ta hẹn An Minh ra ăn cùng được không ạ?
-Đương nhiên là được, nếu em muốn vậy.
-Vậy thì anh chọn địa điểm đi rồi gọi cho An Minh.
-Ừ, anh biết rồi.
Anh biết cô luôn trốn tránh anh, đã bao lâu rồi, cô vẫn luôn như vậy?