Vì một chút trục trặc nên Thanh Khanh phải ở lại bên kia thêm 1 tháng nữa, thời gian đó, quá nhiều việc phải giải quyết nên cậu cũng không để tâm lắm đến việc của Gia Ngọc, thế nhưng không có nghĩ là cậu không nhớ cô.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu cũng đã nghĩ thông nhiều việc.
Cô là Gia Ngọc, không phải là cô gái kia, tại sao cậu luôn áp đặt hành động và suy nghĩ của cô gái kia lên cô? Như vậy thật không công bằng với cô.
Lúc đó, vì quá nóng nảy nên đã có nhiều lời không hay, cậu cũng không muốn liên lạc với cô, để hai người bình tâm lại một chút.
Cậu cũng biết chắc hẳn chuyện này có liên quan đến bố cậu, với tính cách của bố cậu, thanh Khanh biết ông sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như thế.
Thế nhưng nếu không thể thực hiện dự án này, cậu cũng không thể lấy gì để bảo vệ cô cho tốt. Vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng hết sức.
Theo như đúng kế hoạch thì lần này về nước, chỉ trong vòng vài tuần nữa sẽ có quyết định bổ nhiệm tổng giám đốc mới.
Đến lúc đó, cậu sẽ cùng cô ăn mừng, cũng đã có đủ khả năng bảo vệ cô thật tốt.
-Giám đốc, vé máy bay đã đặt xong rồi ạ.- Phương Mai thông báo.
-Tôi biết rồi.
Thanh Khanh nhìn điện thoại một lúc, sau đó lại nhét vào trong túi.
Nhớ lại khoảng thời gian trước, cậu không khỏi phiền lòng.
Một khoảng thời gian trước, do không thể kìm chế được cảm xúc mà ném vỡ chiếc điện thoại trong một lần cãi nhau với bố, sau đó lại không muốn ai làm phiền nên cậu cũng chẳng buồn mua cái mới.
Thế nhưng, việc liên lạc thật sự không thể cứ thông qua điện thoại văn phòng.
Lần lữa mãi, cuối cùng cậu phải bảo Phương Mai mua cho cậu một chiếc điện thoại mới, làm lại sim cũ, thế nhưng lại không nhớ được số máy của cô.
rốt cuộc không biết làm sao, cậu mới nhớ ra, Phương Mai cũng có số điện thoại của cGia Ngọc cơ mà,sao cậu lại không nghĩ đến chứ.
Chỉ là, cậu cũng không gọi cho cô lần nào từ sau khi làm lại điện thoại.
Lần này trở về, cậu định gọi điện cho cô nhưng lại thôi, để cô bất ngờ cũng không phải là một ý tồi.
Khoảng thời gian ngồi trên máy bay, cậu cứ thấp thỏm không yên, không hiểu là tại sao, cứ cảm thấy lần này trở về, cậu sẽ phải đối mặt với chuyện gì đó.
-Anh nên nghỉ một chút đi.- Phương Mai khuyên.
-Tôi không sao.
-Lần này trở về thật là thích, tôi nhớ nhà lắm rồi.
-Không phải là nhớ bạn trai cô đấy chứ.- Thanh Khanh trêu chọc.
-Anh vắt kiệt sức của tôi, lấy đâu ra thời gian hẹn hò với bạn trai.- Cô than vãn.
-Cũng đâu đến mức đó, tôi đâu có tư sản đến thế.- Thanh Khanh phủ nhận.
-Chưa bao giờ thấy anh đùa như vậy với tôi.- Phương Mai suy ngẫm.- Hình như từ lúc Gia Ngọc đến, anh cũng hài hước hơn thì phải.- Cô liếc mắt nhìn cậu.
-Có sao?
-Chính xác là thế.- Phương Mai gật đầu.- Lâu rồi không gặp cô nhóc đó, không biết cô ấy như thế nào rồi?
-Chắc là vẫn ổn.- Cậu cũng nhớ cô lắm rồi.
-Khoảng thời gian trước, điện thoại bị hư, anh cũng không gọi điện cho cô ấy à?
-Chuyện đó mà cô cũng để ý à?
-Có chứ, tại khi vừa mới qua đây, anh lúc nào chẳng cầm điện thoại, vừa gọi cho cô ấy xong liền cười cả buổi.
-Có chuyện đó à?- Thanh Khanh hơi nâng mắt nhìn Phương Mai.
-Mọi người đều thấy, tôi không nói dối đâu.
Thanh Khanh hơi mỉm cười, có chuyện đó sao?
Cậu cũng không hề để ý đến chuyện đó, nhưng sự thật là từ khi có Gia Ngọc ở bên cạnh, rõ ràng tâm trạng của cậu cũng thoải mái hơn.
-Tôi cũng thật nhớ cô ấy.
-Gia Ngọc là một cô gái tốt, chỉ có đều quá đơn giản.
-Quá đơn giản thì có gì không tốt.
-Anh cũng không phải là một người đứng ở vị trí thấp, khi cô ấy quá đơn giản thì sẽ bị nhiều người gây bất lợi.
-Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.
-Trước hết anh cần phải tạo được nền cho bản thân đã.
-Cô nói đúng.
-Sau lần này, có vẻ như việc đó không khó với anh đâu nhỉ?
-Ừ, may mà có cô giúp sức.
-Trách nhiệm của tôi thôi, chỉ cần sau này anh tha cho tôi một chút thời gian để tôi đi kiếm chồng là được, tôi sắp thánh gái ế rồi đây.- Phương Mai than vãn.
-Có cần tôi giới thiệu vài người cho cô không?
-Thôi, cảm ơn giám đốc đã có tâm, tôi nghĩ tự mình vẫn có thể tư tìm được.- Cô xua tay.
-Chưa gì đã từ chối thế.- Thanh Khanh bật cười.
-Tôi không nghĩ mình mất giá đến mức để cho anh đi rao bán như vậy.
-bán cô có lợi cho công ty không nhỉ?- Cậu ra chiều suy ngẫm.
-Này, này, tôi phản đối, chẳng những vắt kiệt sức mà còn không buông tha cho nửa đời còn lại của tôi như thế sao?
Hai người cùng nói cười, quãng đường dường như lại được rút ngắn hơn.