Thế Thân - Lilynguyen

Chương 135: Giúp đỡ




Sau buổi đi ăn hôm đó, An Nhiên và Minh Lâm đều hiểu ý mà tránh mặt nhau. Cả hai đều muốn cho nhau một khoảng thời gian để có thể sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Đôi khi cũng sẽ có lúc gặp nhau, Minh Lâm sẽ mỉm cười chào cô, làm An Nhiên nhận ra, anh vẫn thế, vẫn là người bạn, người thân, hai người vốn chẳng có chuyện gì. Thế nhưng ánh mắt lảng tránh của anh lại khiến cô cảm thấy đau lòng.

Chuyện tình cảm vốn dĩ là như vậy, chẳng thể nói chấm dứt thì sẽ chấm dứt được. Nếu mọi chuyện đều dễ dàng như vậy, thì chẳng ai sẽ phải đau khổ.

Cũng may là cô còn có nhiều chuyện khác để làm, không phải suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ.

Từ sau hôm ăn tối cùng Hiểu Quang, An Nhiên bắt đầu tìm nhà cho anh. Thật ra cô cũng không rành lắm về việc nhà ở trong khu vực này lắm, vì thế nên cô rất lo lắng, cũng làm việc rất cẩn thận và chu đáo.

-Chị à, tại sao chị lại phải chạy đi chạy lại tìm nhà cho tên đó như thế?- An Minh bất bình.

-Em không được gọi người ta như thế.

-Hừ, chị cứ mặc kệ em đi, em thích gọi như vậy đấy.- An Minh bĩu môi.

-Anh ấy vừa về nước, còn chưa hiểu hết tình hình, chị chỉ giúp một chút thôi.

Mấy ngày nay An Nhiên vất vả chạy khắp nơi xem phòng ở, An Minh tất nhiên sẽ đi cùng cô, thỉnh thoảng gặp Hiểu Quang, cậu sẽ không nhịn được nói mát mấy câu.

-Bộ anh ta không có bạn ở đây sao, là ông chủ lớn, nói một tiếng có bao nhiêu người chạy việc cho anh ta, việc gì phải nhờ chị.

-Có thể anh ấy không muốn nhờ người không quen.

-Anh ta quen chị được bao lâu? Rõ ràng cũng chẳng thân quen nhiều mà.

-Thôi được rồi, chị chỉ giúp anh ấy lần này thôi, được chưa.

-Hừ, chị chỉ nói thế, đến lúc người ta nhờ nữa thì chị có từ chối đâu.

An Nhiên chỉ biết cười trừ. Cô có một tính là không bao giờ từ chối lời nhờ vả của người khác, lúc còn đi học cũng bị bắt nạt rất nhiều, may mà có Quyên San bảo vệ cô. Cho đến bây giờ, cô vẫn vậy, cái tính đó không thay đổi được.

-Thôi được rồi, chị xem ngôi nhà này được chưa?- An Minh cũng không muốn nói với cô về vấn đề này nữa.

AN Minh vừa hỏi xong, người môi giới nhà đất lại bắt đầu nói về căn nhà, thoải mái, ưu việt bao nhiêu, An Nhiên cười trừ, kiên nhẫn nghe cậu ta nói hết.

Đợi đến khi tham quan hết căn nhà thì Hiểu Quang chạy đến. An Nhiên thấy căn nhà nào được thì sẽ nhắn địa chỉ cho Hiểu Quang để anh đến xem thử. Nhà là nơi sau này anh ở, để anh nhìn xem hợp ý không thì tốt hơn.

-Giờ này mới tới.- An Minh lầm bầm.

Hiểu Quang chào hỏi hai chị em, cũng bỏ qua sắc mặt của AN Minh với mình. Anh thật không hiểu, sao lần nào cậu cũng chẳng cho anh một sắc mặt tốt như vậy, cứ như anh mắc nợ của cậu ta vậy.

-Em thấy căn nhà này rất được, gần trung tâm thành phố, giá cả cũng hợp lý, anh thấy như thế nào?

Hiểu Quang đi quanh một vòng, mở cửa sổ ra, nhìn về phía bên kia tòa nhà.

-Nơi này gần chỗ em làm việc?- Hiểu Quang lơ đáng nói.

-À, vâng, hôm nay người môi giới liên lạc mới biết hóa ra gần công ty có nơi tốt như vậy.- An Nhiên gật đầu.

Trong lòng Hiểu Quang thoáng có chút hài lòng, vì vậy đối với căn nhà này cũng hài lòng thêm một chút.

Hiểu Quang đi theo AN Nhiên nghe cô nêu vài ý kiến về việc trang trí trong phòng, anh nghe vô cùng nhập tâm, kể cả An Minh hừ lạnh cũng bỏ qua.

Cuối cùng thì Hiểu Quang quyết định kí hợp đồng mua nhà với người môi giới.

-Để anh đưa hai người đi ăn, chắc em chưa ăn gì nhỉ?

-Là vì ai nên giờ này mới chưa thể về nhà ăn cơm?- An Minh nhăn nhó.

-Không cần phiền anh như vậy đâu.- An Nhiên huých nhẹ vào người An Minh.- Bây giờ chúng em nên về rồi.

-Em đã tìm nhà giúp anh rồi, anh chỉ mời em bữa cơm thôi mà, không cần từ chối.- Hiểu Quang kiên quyết.

-Đi ăn đi chị, em đói rồi.-AN Minh tỏ vẻ đáng thương với An Nhiên.

-Chuyện này…- AN Nhiên thực sự không muốn lắm.

-Chị…- An Minh chớp mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng đáng thương.

Hiểu Quang vô cùng hài lòng với hành động này của An Minh, ít ra thì cậu đang tạo điều kiện cho anh đi cùng với An Nhiên, cho dù có thêm cái bóng đèn rất lớn này thì anh cũng không ngại.

Thật ra thì An Minh cũng không tốt bụng với Hiểu Quang như anh đã nghĩ, cậu nghĩ là, dù gì cũng đã vất vả nhiều ngày như vậy rồi, chỉ một bữa cơm, chẳng lẽ cũng phải tiết kiệm cho anh ta. Phải ăn, nhất định phải đi ăn, phải tiêu cái túi tiền anh ta cho bõ tức.

Trước yêu cầu mãnh liệt của hai người An Nhiên không thể từ chối, đi ăn tối rồi mới về.