-Anh là Minh Lâm, giám đốc của An Nhiên?- Hiểu Quang hỏi, tay vẫn mân mê bông hoa cẩm chướng trên tay.
-Đúng vậy, còn anh là Hiểu Quang, phó tổng giám đốc mới của Tinh Quang?
-Xem ra anh biết tôi?
-Có gặp qua anh ở cuộc họp bàn hợp tác lần trước.- Minh Lâm đáp.
-Anh thích cô ấy?- Hiểu Quang thẳng thắn hỏi.
Hai người đều biết Hiểu Quang đang nói ai.
-Đúng vậy, nếu tôi đoán không lầm thì anh cũng vậy?- Nhắc đên An Nhiên, Minh Lâm tự nhiên sẽ nhẹ giọng, tràn đầy thương yêu.
-Đúng vậy, tôi cũng thế. -Hiểu Quang thừa nhận.
Giữa đàn ông với nhau, hai người đều có thể nhìn ra được tình cảm của bản thân đối với An Nhiên.
-Anh chỉ mới gặp An Nhiên không bao lâu?- Minh Lâm kinh ngạc.
-Tôi gặp cô ấy lúc nào, anh không cần biết, có thể còn sớm hơn cả anh nữa, nhưng thật sự quen biết nhau thì đúng là gần đây, nhưng chuyện đó thì có thể nói lên điều gì?- Hiểu Quang nhún vai.
Minh Lâm cũng không thể phản đối, chẳng phải anh lúc đầu gặp An Nhiên cũng có cảm tình đấy sao, càng tiếp xúc với cô thì tình cảm lại càng tăng thêm sao?
-Anh có hiểu rõ cô ấy? Có từng biết cô ấy đã từng trải qua những chuyện gì?- Minh Lâm không nhịn được hỏi.
-Tuy tôi không biết những chuyện mà cô ấy đã từng trải qua, nhưng tôi cũng không cần biết, tôi chỉ biết, nếu cô ấy cho tôi cơ hội, đương nhiên tôi sẽ dùng hết sức mình đảm bảo cho cô ấy được vui vẻ hạnh phúc, để cô ấy không phải nhớ đến những chuyện không vui đã từng xảy ra.-Hiểu Quang vô cùng kiên định nói.
-Anh...
Minh Lâm định nói điều gì đó thì thấy hai chị em An Nhiên bước đến, đành cúi đầu, quay sang một bên.
-Hai người chọn được chậu hoa nào chưa?- An Nhiên hớn hở hỏi thăm.
-Em cảm thấy chậu cây này thế nào?
Hiểu Quang giơ chậu cẩm chướng nhỏ trên tay, vài bông hoa cẩm chưởng màu sắc rực rỡ khoe sắc, còn lại vẫn là những nụ hoa chúm chím, còn đọng lại giọt nước vừa được phun lên, trông rất đẹp.
-Đẹp lắm, để trên bàn làm việc hẳn sẽ rất đẹp.- An Nhiên cũng rất thích.
-Vậy thì mua chậu này đi.- Hiểu Quang thản nhiên nói với chủ cửa hàng.
-Còn anh thì thế nào?-An Nhiên nhìn về phía Minh Lâm.
-Vẫn chưa tìm được cái nào ưng ý cả, ở đây nhiều loại quá, thật không biết chọn cái nào.- Minh Lâm bất đắc dĩ nói.- Em chọn được hoa nào chưa?
-Em đang định mua hai chậu tường vy nhỏ, nhưng mà nhiều màu quá, còn đang chọn ạ.- An Nhiên mỉm cười trả lời.
-Anh Minh Lâm, anh cũng xem xem, rất đẹp đó, chắc anh sẽ thích.- An Minh chen lên.
-Cũng được.- Minh lâm gật đầu.
Thế là bốn người lại cùng đi đến chỗ đặt tường vy, đúng là có rất nhiều màu sắc sặc sỡ, rất đẹp, mỗi màu lại mang vẻ đẹp khác nhau,đỏ rực rỡ,hồng nhẹ nhàng, tím kiêu sa.
-Khó chọn thật nhỉ?- Minh Lâm cảm thán.
-Thế em thích màu nào?- Hiểu Quang hỏi An Nhiên.
-Tôi thích màu tím.- An Nhiên trả lời.
À, màu An Nhiên thích nhất là màu tím, Hiểu Quang âm thầm ghi nhớ trong lòng.
-Vậy thì mua màu tím đi.- Hiểu Quang nói.
-Nhưng mẹ tôi thường nói màu tím khá buồn và già.- An Nhiên nhỏ giọng nói.
-Hay mua màu đỏ và vàng đi, cho rực rỡ.- Minh Lâm đề nghị.- Hẳn cô chú sẽ thích.
-Em thấy thế nào?- An Nhiên hỏi An Minh.
-Em nghĩ nên mua màu đỏ với màu mận này đi. Trước nhà chúng ta có hai chậu cúc vàng rồi.
-Ừ, cũng đúng.- An Nhiên gật đầu.
An Nhiên hỏi giá cả rồi trả tiền mua, sau đó cho An Minh ôm hai chậu hoa, sau đó lại tiếp tục dạo chợ hoa.
Cuối buổi dạo, kết quả là Hiểu Quang mua được một chậu cẩm chướng và một giở lan cẩm cú, Minh lâm mua một chậu lily lùn, An Nhiên và An Minh mua hai chậu tường vy, thêm hai chậu xương rồng.
-Sao lần nào đi dạo cây cảnh chị cũng mua xương rồng hết vậy, nhà mình chất đầy xương rồng luôn rồi đó.- An Minh oán giận nói.
-Xin lỗi, chị không kìm được.- An Nhiên áy náy nói.
-Mấy cái cây đầy gai đó có gì đẹp mà chị thích cơ chứ.
-Mỗi người có sở thích riêng mà.- An Nhiên biện minh.
-Đừng nhăn nhó nữa, An Nhiên thích thì mua thôi, trong lòng vui là được rồi.- Minh Lâm nói.