Máy bay đáp xuống sân bay New York vào một buổi trưa, tuy vậy, vẫn không thể nào xua được cái khí lạnh thấm vào người qua những cơn gió.
An Nhiên vừa kéo vali, vừa kéo thật chặt áo, ngăn những cơn gió thốc vào người. May mà trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn áo ấm, khắn quàng cổ và bao tay dày, nếu không chắc là lạnh đến bệnh mất.
Đang tự nhủ đón taxi đến một khách sạn nào đó đặt chỗ thì nhìn thấy vẻ mặt phấn khích cùng tấm bảng ghi tên cô to đùng đang được Quyên San dùng sức lắc lư, bỗng nhiên cô lại cảm thấy ấm áp hẳn lên. Khẽ mỉm cười nhìn gương mặt bất lực của Duy Khang, cô tiến về phía bọn họ.
-Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tớ mong cậu mãi. Có mệt không?- Quyên San vui mừng, bá vai bá cổ với An Nhiên, thẳng tay ném vali của An Nhiên cho Duy Khang kéo đi.
-Tớ không sao, trời lạnh như thế này, sao cậu còn đến tận đây, phải chú ý sức khỏe chứ, bây giờ cậu đâu chỉ có một mình.
-Cậu không cần làm quá, tớ rất tốt.- Quyên San bĩu môi.
-Được rồi, nhanh về nhà thôi, ở bên ngoài lạnh lắm.- Duy Khang kéo hành lý, vội vàng gọi một chiếc taxi.
An Nhiên và Quyên San ngồi ghế sau, sau khi cất hành lí thì Duy Khang cũng ngồi vào ghế lái phụ.Nghe Duy Khang đọc địa chỉ nhà, An Nhiên vội nói.
-Để em tìm khách sạn ở trước đã, sau đó đến nhà hai người chơi sau.
-Sao lại thế được, cậu đã sang đây, làm gì có chuyện cho cậu ngủ ở khách sạn.- Quyên San trừng mắt phản đối.
-Tớ không muốn làm phiền hai người.
-Không phiền, không phiền.- Quyên San xua tay.
-Cô ấy nói đúng đấy, em tới nhà bọn anh ở đi, cũng có người nói chuyện, chăm sóc cô ấy giúp anh.-Duy Khang cũng khuyên nhủ.
Quyên San và Duy Khang cứ mỗi người một câu, cũng chẳng cho cô phản bác, thành công đem cô mang về nhà.
-Tối nay tớ sẽ ngủ với cậu.- Quyên San tuyên bố.
-Như vậy có được không?
Nếu là lúc trước, An Nhiên tất nhiên sẽ không cảm thấy có chuyện gi, nhưng hiện tại Quyên San đang có thai, cô sợ trong lúc ngủ không cẩn thận đụng phải thì...
-Không sao đâu, tớ và cậu đều ngủ rất ngoan, không phải lo.
An Nhiên nhìn sang Duy Khang, hỏi xem ý anh như thế nào, dù sao cũng là vợ con anh, cô không dám làm bừa.
-Em không cần lo, giường cũng lớn, cẩn thận một chút là được.
Sau khi quyết định, Quyên San thản nhiên kéo An Nhiên ngồi xuống ghế salon nói chuyện,còn không quên sai bảo Duy Khang phục vụ.
Đúng theo tôn chỉ, phụ nữ mang thai là nhất, Duy Khang cũng chẳng hề than vãn gì, chuyện gì cũng nghe lời Quyên San, làm cô ngồi cũng Quyên San cảm thấy có chút ngại ngùng.
-Để tớ vào giúp anh ấy một tay.- An Nhiên toan đứng dậy.
-Cậu cứ kệ anh ấy đi, ngồi đây nói chuyện với tớ là được rồi.
-Nhưng mà để anh ấy làm hết như vậy, tớ thấy...
-Không để ý đến anh ta là được.- Quyên San hừ lạnh.
-Hai người lại sao nữa vậy.- Cô bật cười.
-Chẳng sao cả.
-Không nói à?
-Có gì đâu mà nói.
-Haizz, người ta nói trạng thái cảm xúc của phụ nữ có thai thường không ổn định, không biết anh ấy lại đáng thương bị cậu dày vò như thế nào rồi.
-Anh ấy có gì mà đáng thương chứ, ở bên ngoài có phụ nữ ôm ấp, đâu cần cứ ở nhà như vậy.-Quyên San hậm hực.
-Được rồi, đừng giận, có hiểu lầm gì ở đây không?
-Là sao mà hiểu lầm được, rõ ràng tớ thấy rõ ràng mà...
Đúng lúc này, Duy Khang đi ra từ phòng bếp, tay cầm theo dĩa trái cây đã được cắt gọt thành những miếng nhỏ, đặt trên bàn, vừa mở miệng nói.
-Anh đã nói rồi, hôm đó là do cô đồng nghiệp đó không cẩn thận bị ngã mà thôi.- Duy Khang giải thích.
-Cô ta rõ ràng cố ý, anh cũng tình nguyện đưa tay ra đỡ.- Quyên San phản bác.
-Anh cũng đâu biết cô ấy vô tình hay cố ý, chẳng lẽ anh lại đẩy cô ấy ra lúc đó?- Duy Khang cười khổ.
-Em không biết, em không nghe, rõ ràng là anh ôm ấp người phụ nữ khác trước mặt em.
-Anh cũng đâu biết em ở đó.
-Nếu em không có ở đó, vậy có phải anh sẽ còn làm hơn nữa phải không?- Quyên San nổi giận.
-Được rồi, được rồi, có chuyện gì từ từ nói, không cần phải tức giận như vậy.
An Nhiên lập tức lên tiếng hòa giải. Nháy mắt cho Duy Khang, ra hiệu cho anh tạm thời lánh mặt. Duy Khang chỉ có thể bất đác dĩ trở lại nhà bếp, chuẩn bị làm cơm.
-Được rồi, ăn trái cây đi, rồi bình tĩnh lại một chút.
-Anh ấy rõ ràng đã sai.- Quyên San ấm ức.
-Được rồi, là anh ấy sai, đáng lẽ ra anh ấy phải bỏ mặc cô ta, hoặc đẩy cho cô ta ngã ra xa anh ấy,hoặc trực tiếp động tay động chân cho cô ta phải vào bệnh viện, như vậy cậu hài lòng chứ?
-Anh ấy không phải người như vậy.- Quyên San bĩu môi.
-Cậu hiểu anh ấy như vậy, tại sao lại không tin anh ấy?
-Tớ... tớ chỉ cảm thấy ấm ức...
-Cậu thật đúng là...- An Nhiên lắc đầu.- May mà anh Duy Khang yêu cậu, nếu là tớ chắc cũng không chịu nổi tính khí này của cậu.
-Tớ thì sao?
-Cậu quá tùy hứng, chuyện gì cũng không suy nghĩ kĩ càng, chỉ biết làm bù lu bù loa lên, rồi có được gì không? Cả hai người đều khó chịu trong lòng, như vậy không phải là đang đẩy anh ấy và vòng tay của người khác sao?
-Anh ấy dám?
-Nếu cậu còn như vậy thì có thể đấy.
-Tớ không cho phép.
-Vậy thì nhanh làm lành đi, anh ấy cũng có sai gì đâu, đây là New York, những chuyện đó là cách cư xử bình thường thôi mà.
Quyên San không nói gì, chỉ mỉm môi. An Nhiên cũng chẳng nói gì thêm,để cô ấy tự suy nghĩ, còn mình thì vào trong bếp tìm Duy Khang nói chuyện.