Thế Thân - Lilynguyen

Chương 110: Cảnh cáo




Phương Mai dùng điện thoại nội bộ, vừa kết nối vào trong văn phòng, vừa nhìn cậu thanh niên đang đứng trước mặt mình. Vẻ mặt của cậu ta rất dọa người, vô cùng tức giận, không hiểu là tổng giám đốc đã đắc tội gì với cậu ta nữa, đến Phương Mai thấy cũng cảm thấy không ổn.

-Alo?

-Thưa tổng giám đốc, có một người tên An Minh muốn gặp anh.

-An Minh?

-Vâng ạ, cậu ta đang chờ ở ngoài ạ.

Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài, sau đó giọng nói trầm thấp từ bên kia truyền đến.

-Cho cậu ta vào đi, nếu có người đến tìm tôi thì nói tôi bận không thể gặp mặt.

Phương Mai gác máy, nhìn về phía An Minh, làm tư thế mời.

-Tổng giám đốc đang đợi cậu trong đó.

-Cảm ơn.- An Minh nói xong thì cũng ngay lập tức mở cửa xông vào.

Bên trong phòng, Thanh Khanh thấy cậu bước vào thì cũng đứng dậy, nhưng không đợi cậu kịp phản ứng gì thì An Minh đã xông tới đánh vào mặt Thanh Khanh làm cậu va vào cạnh bàn, đồ đạc có chút xô lệch.

-Anh là tên khốn nạn, sao anh lại có thể làm ra những chuyện như vậy với chị tôi?- An Minh tức giận chất vấn.

Thanh Khanh lau vết máu trên khóe môi, ngẩng đầu đối diện với An Minh, nhưng chẳng biết nói gì, chỉ có thể nói.

-Xin lỗi.

-Anh không có tư cách nói ra câu đó.

An Minh đánh tiếp một cú nữa vào bụng Thanh Khanh. Thanh Khanh bị đau khụy xuống, hai tay chống lên bàn tránh cho bản thân bị ngã xuống.

-Tôi thật là ngu ngốc, trước đó còn nghĩ rằng anh là ân nhân của chị ấy, trông thấy tôi như vậy, chắc trong lòng anh cảm thấy rất buồn cười phải không?

-Tôi xin lỗi.- Thanh Khanh vẫn luôn miệng xin lỗi.

Cậu biết, sớm hay muộn thì mình cũng phải đối mặt với những chuyện này, ngoài cậu xin lỗi, thực sự cậu chẳng biết nói gì hơn.

Giải thích? Cậu có gì để giải thích, chẳng phải là cậu đã sai trước sao?

-Anh nghĩ anh đưa chị ấy đi bệnh việc lúc tai nạn, cứu chị ấy lúc đó thì có quyền làm gì thì làm sao, tùy tiện, thay đổi gương mặt của chị ấy, tùy tiện đặt ra cho chị ấy một thân phận, lại xem chị ấy như người khác mà đối xử, rốt cuộc anh là ai mà tự cho mình cái quyền đó, dựa vào cái gì mà lại làm như vậy với chị ấy, chị ấy đã gây ra lỗi gì?- An Minh gần như mất khống chế hét lên.

Dù trước đó, cậu luôn tự nhủ mình rằng phải kiềm chế, phải bình tĩnh, những nghĩ lại những gì chị mình phải trải qua theo lời kể của Gia Gia, An Minh lại không thể nào bình tĩnh được.

-Tôi xin lỗi.- Giọng Thanh Khanh có chút khàn khàn.

An Minh đấm mạnh vào bàn, cậu biết, Thanh Khanh sẽ không tránh mà để mặc cậu đánh, đều đó càng làm cậu khó chịu hơn.

Đúng. Là Thanh Khanh đã cứu chị cậu, điều đó là không thể nào phủ nhận được, nhưng cũng chính Thanh Khanh là người đã gây tổn thương cho chị ấy, cũng là người mà chị ấy để ý.

Cả người An Minh run lên, sau đó ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, căm tức nhìn thanh Khanh ở một bên.

-Tại sao sau khi làm thế với chị ấy, anh lại có hể sống tốt như vậy, anh không cảm thấy áy náy chút nào sao?

Cảm thấy áy náy? Thanh Khanh tự hỏi, cậu có cảm thấy áy náy không? Cậu cũng không rõ, cậu chỉ biết, những khi nhớ đến cô, cậu sẽ vô cùng khó chịu, những lúc thức dậy nửa đêm, cậu sẽ vào phòng cô, nhìn ngám mọi thứ, tưởng tượng bóng dáng cô lúc thường ngày, tự an ủi bản thân mình rằng cô vẫn còn ở đây, cố gắng học nấu ăn, dù có bị thương thế nào cũng không chịu từ bỏ. Có đôi lúc sẽ lại nhìn thấy bóng dáng cô quanh mình, lúc giật mình nhận ra rằng chỉ là ảo ảnh, trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo và khổ sở. Những điều đó, có phải là những điều cậu phải nhận?

-Cô ấy có tốt không?- Thanh Khanh buột miệng, đây là câu hỏi mà cậu luôn muốn hỏi, cậu thực sự muốn biết khi không tìm được cô.

-Anh nghĩ chị ấy có thể tốt hay không- An Minh có chút mỉa mai hỏi lại.- Từ khi chị ấy trở về, luôn chẳng còn như trước nữa, vừa trải qua cuộc phẫu thuật, cơ thể rất yếu, suốt ngày ở trong phòng, nói cười thì gượng gạo, chị ấy chỉ muốn làm người nhà yên lòng, nhưng lại chẳng biết như vậy càng khiến mọi người đau lòng hơn, sau đó chẳng bao lâu thì chẳng thể nhìn thấy gì...

-Cô ấy không thể nhìn thấy?- Thanh Khanh bật người nhìn An Minh.

-Đúng vậy, không thể nhìn thấy gì cả. Chị ấy là một nhà thiết kế, không thể nhìn thấy, anh nói xem, chị ấy sẽ cảm thấy như thế nào?

-Tại sao cô ấy lại bị như vậy?- Thanh Khanh lo lắng.

-Di chứng tại nạn. Anh Minh Lâm nói khi đó trong não chị ấy có một tụ máu, đè lên thùy chẩm, ảnh hưởng đến thị giác.

-Sau đó...?

-Cũng may ông trời có mắt, có thể điều trị được, nhưng chị ấy quá yếu, phải bồi dưỡng thân thể mới có thể thực hiện trị liệu cho mắt, nhưng khoảng thời gian sống trong bóng tối đó, anh không thể tưởng tượng được chị ấy như thế nào đâu. Lúc nào ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nhiều khi không cẩn thận bị té ngã, làm rơi vỡ đồ đạc, rồi tự làm mình bị thương...

Thanh Khanh vừa nghe An Minh nói về cô, vừa cảm thấy tim mình như bị ai đó cầm dao, từng nhát từng nhát đâm vào tim. Dường như hình ảnh cô lúc đó đang hiển hiện trước mắt cậu, càng khắc thêm nỗi đau trong lòng cậu, cậu bất lực, chẳng biết có thể làm gì.

-Từ nay về sau, đứng bao giờ để tôi nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt chị tôi, nếu không, tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.

An Minh đứng dậy, nhìn thẳng vào Thanh Khanh, ánh mắt lạnh lẽo, cảnh cáo cậu từng chữ một rồi quay người đi. Còn cậu vẫn đang mãi đám chìm trong nỗi đau đớn vì cô, chỉ ngẩn người nhìn An Minh rời khỏi.