Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Chương 44




Edit: Jun

Bỏ qua người Ân Hướng Bắc, Chu Cảnh nhìn cặp gối đặt trên giường, vẻ mặt không buồn không vui.

Gối đầu vẫn còn giữ, có điều người nằm bên trên giờ lại chỉ có một mình mình.

Ân Hướng Bắc nhướn mày: "Có ý gì?"

"Không có gì, chỉ là ăn ngay nói thật." Chu Cảnh phục hồi tinh thần, rũ mắt xuống, tự giễu cười.

Anh nên sớm hiểu rõ, Ân Hướng Bắc vẫn là Ân Hướng Bắc kia thôi, cùng Ân Hướng Bắc nói chuyện, y như thế nào có thể sẽ biết chứ, chỉ sợ việc chân anh bị thương, y cho đến bây giờ cũng không biết, hoặc có lẽ Ân Hướng Bắc đã biết từ lâu, nhưng căn bản là không thèm để ý.

Dù sao cũng không phải chân y bị thương tổn, đau cũng không phải thân thể y, những người khác muốn què thì cứ què, cùng y có quan hệ gì.

Buồn cười ở chỗ một kẻ như thế này, thế nhưng vẫn được Nhà nước khen tặng là nhân vật từ thiện mỗi năm.

"Biến thành cái dạng này, chẳng lẽ không phải trách chính bản thân cậu sao?" Ân Hướng Bắc nhìn bốn phía xung quanh, trong ánh mắt mang theo ghét bỏ rõ ràng.

Không nhớ rõ bắt đầu từ ngày nào, Chu Cảnh đột nhiên biến mất ngay trước mặt y, rõ ràng mấy năm trước còn giống như keo chó đuổi thế nào cũng không đi, lại đột nhiên nói tới loại chuyện muốn rời đi buồn cười này, bây giờ còn thể hiện bộ dạng bản thân đã chịu bao nhiêu tổn thương.

Là chính bản thân Chu Cảnh nguyện ý nằm trên giường y, y vẫn luôn không ép buộc anh. Y cung cấp cho anh nhà cao cửa rộng, gần như toàn bộ những chi phí xa xỉ ăn, mặc, nơi chốn, đi lại, trừ bỏ việc cấm anh phát sinh quan hệ với những người đàn ông khác cũng chỉ vì an toàn thì cơ hồ cũng không có hạn chế anh cái gì.

Điều kiện như vậy, có bao nhiêu minh tinh giới giải trí cầu còn không được, nhưng Chu Cảnh nói đi là đi, đi một cái chính là hơn nửa năm.

Lúc đầu Ân Hướng Bắc cho rằng anh đang cáu giận, dù sao con thỏ khi nổi nóng cũng sẽ cắn người, Chu Cảnh tính tình lại quá là ôn hòa, cũng nên có chút tâm huyết đàn ông.

Nhưng đồng thời Ân Hướng Bắc cũng biết, người đàn ông này đối với bản thân y vô cùng si mê.

Cho nên y không làm bất cứ chuyện dư thừa vô vị gì, chỉ cần lẳng lặng đợi Chu Cảnh dịu xuống, tự động sẽ trở lại bên cạnh mình.

Nhưng Chu Cảnh hình như quyết tâm rồi, đi một phát hơn nửa năm liền.

Đúng dịp, nửa năm kia trong tay Ân Hướng Bắc lại có một hạng mục lớn, cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, sau đó y có được một khoảng thời gian nhàn rỗi, liền nghĩ tới sự tồn tại của Chu Cảnh.

Cũng không phải vì điều gì khác, mà là đàn ông không thể không có thời điểm thư thả một chút.

Ân Hướng Bắc có tính sạch sẽ, không thích hứa hẹn linh tinh, lại càng không thích những tên ăn diện trang điểm xinh đẹp kiều diễm, gu thẩm mỹ của y kỳ thật luôn cố định, trước Chu Cảnh cũng có vài tình nhân có vài phần giống Chu Nghi, nhưng cuối cùng kết cục của họ đều là tự rước lấy chán ghét của y.

Sau đó Chu Cảnh tìm tới cửa, không hiểu sao y lại rối rắm liền gật đầu đồng ý.

Bởi vì khuôn mặt kia, bởi vì thân phận của anh, sợ là người gần gũi nhất với người kia trên thế giới này.

Nếu chỉ luận dáng người mà nói, khả năng Chu Cảnh so với anh trai anh còn thích hợp hơn một chút, bởi vì Chu Cảnh cao còn kém y một đầu, cơ thể tiêm gầy, áp lên càng dễ dàng. Hơn nữa tính cách Chu Cảnh trầm tĩnh, cũng không có đi ra ngoài rêu rao có quan hệ với y, cho nên mới có thể ở ngốc bên cạnh y lâu như vậy mà không bị chán ghét.

Bình tĩnh mà xem xét, Ân Hướng Bắc có ấn tượng không tồi về Chu Cảnh.

Nếu xác định anh cùng Ân Chí Minh không có liên hệ, anh muốn trở về, cũng không phải là không thể được.

Nhưng Ân Hướng Bắc thực không ngờ, Chu Cảnh lần này hạ nhẫn tâm, căn bản không có nửa điểm suy nghĩ trở lại như trước, đừng nói trở về, mà ngay cả ánh mắt của anh, đều thay đổi rõ ràng.

Chu Cảnh cười khẽ một tiếng: "Đúng, hết thảy đều là chính mình tự làm tự chịu, tôi mắt bị mù mới nhìn người không rõ."

"Hiện tại muốn thay đổi, còn kịp." Ân Hướng Bắc lời ít ý nhiều nói.

"Thay đổi?" Chu Cảnh ngẩng đầu, lạnh mắt nhìn người đàn ông luôn mang vẻ mặt cao ngạo, "Tôi khi nào nói tôi muốn thay đổi, lại nói, có một số việc muốn thay liền đổi, kịp sao?"

Ân Hướng Bắc môi mỏng khẽ nhếch, trong ánh mắt ẩn ẩn ý ngầm tức giận.

Y muốn chính là phục tùng, chính là nghe lời, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cảnh, anh đã bắt đầu chống đối y.

Chẳng lẽ Chu Cảnh thật sự đã từ bỏ tình cảm của mình?

Không, điều đó không có khả năng.

Ân Hướng Bắc thật ra đã biết Chu Cảnh đối với y là dùng tình, cũng biết người đàn ông này thuộc loại người khi yêu phải ai đó sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tay, khi anh buông bỏ rồi thì chỉ có một loại khả năng, đó chính là anh thích người khác mất rồi.

Chu Cảnh diễn thật không sai, cơ hồ đã khiến Ân Hướng Bắc tin là thật, nhưng mà, gối đầu của y còn nằm trên giường, lại làm anh bại lộ rõ ràng...

Nếu Chu Cảnh thích phải ai khác, như thế nào lại còn đặt gối của y trên giường.

Nghĩ đến đây, Ân Hướng Bắc liền bước về phía trước hai bước, dùng sức với cánh tay hữu lực đè lên cánh cửa cũ nát ngay cạnh Chu Cảnh, ván cửa lâu năm thiếu tu sửa tức khắc phát ra tiếng kẽo kẹt.

Chu Cảnh bất ngờ không kịp phòng bị, khi muốn phản kháng đã hoàn toàn bị Ân Hướng Bắc áp chế triệt để.

Trong mắt Ân Hướng Bắc lập lòe ánh sáng khác thường, đó là vẻ mặt Chu Cảnh quen thuộc nhất, dưới tình huống bình thường, nó đại biểu cho việc Ân Hướng Bắc sẽ ném toàn bộ quần áo trên người anh xuống đất ngay lập tức, sau đó...

Chu Cảnh hít sâu một hơi: "Ân Hướng Bắc, buông."

Ân Hướng Bắc mắt điếc tai ngơ, một tay bắt lấy hai cánh tay Chu Cảnh, tay khác lại thuần thục luồn qua eo anh đi vào trong, lập tức đi tới nơi không thể nói đến, không lưu tình chút nào mà vuốt ve.

"Không cần lừa gạt chính mình." Ân Hướng Bắc kề miệng sát tai anh, âm thanh tựa như của ác ma.

Giống như bây giờ, hai thân thể chặt chẽ sát hợp cùng một chỗ, gần như có thể cảm nhận được tiếng tim đập cùng hô hấp của đối phương, thực dễ dàng có thể khiến cả hai nhớ đến ký ức triền miên hồi trước.

Ân Hướng Bắc bên ngoài tuy rằng thoạt nhìn cấm dục, trên thực tế lại tương phản hoàn toàn, có đôi khi Chu Cảnh bị làm đến chịu không nổi, khóc cầu y cũng vô dụng.

Người như vậy, cấm dục hơn nửa năm, có thể nghĩ được tâm tình hiện tại của y...

Ân Hướng Bắc quen thuộc nửa người trên của Chu Cảnh mà sờ loạn, bất mãn oán giận: "Da bọc xương, một chút thịt cũng không có, cậu không thể ăn nhiều thêm một chút à?"

"Tôi nói anh buông ra, anh nghe không hiểu tiếng người!"

Chu Cảnh cố ý muốn thoát khỏi khống chế của Ân Hướng Bắc, nhưng lần này chỉ là bàn tay thật to giống như gọng kìm gắt gao nắm lấy bàn tay anh, không nơi lỏng chút nào.

Cánh tay nguyên bản trắng nõn rất nhanh đã xuất hiện những vệt hồng hồng, thậm chí có nhiều chỗ đã bắt đầu phát xanh, nhưng Ân Hướng Bắc không quản việc đó, y muốn chính là bản thân y thỏa mãn, làm gì có khi nào hỏi ý kiến Chu Cảnh.

Tay không thể dùng, Chu Cảnh liền muốn dùng chân, đáng tiếc anh đã quên, bắp đùi của anh không thể dùng được.

Muốn nâng đùi phải lên đối phó với địch, nhưng chân trái đã mất đi cảm giác lại không thể nào chống trụ được trọng lượng của cả cơ thể, trong nháy mắt làm ra động tác này, anh không tự chủ được cơ thể mà mềm nhũn ngã về phía trước, ngược lại còn giúp cho Ân Hướng Bắc đục nước béo cò.

Ân Hướng Bắc cười cười: "Xem ra cậu cũng rất sốt ruột."

Môi Chu Cảnh khẽ mở ra, lo đến mức thở dốc, Ân Hướng Bắc thấy đôi môi đầy đặn của anh, không chút nghĩ ngợi trực tiếp hôn lên.

Mang theo khí tức tình dục mãnh liệt che trời lấp đất mà đến, Chu Cảnh không còn sức mà phản kháng.

Nháy mắt kia, giống như thân thể cùng linh hồn bị xẻ nửa lần nữa, một cái là mình đang trong tay đàn ông thở dốc, một cái khác vẫn là mình thì lại trôi nổi ở trên không trung lạnh mắt nhìn hết thảy.

Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, Chu Cảnh đột nhiên từ trong hỗn độn bừng tỉnh, sau đó hung hăng cắn môi Ân Hướng Bắc.

Động tác Ân Hướng Bắc đình trệ, sau đó bộ mặt âm lãnh buông Chu Cảnh ra.

Y dùng tay lau đi máu tươi bên môi, liếc mắt nhìn người trước mắt: "Cậu thật giỏi, Chu Cảnh."

Chu Cảnh lạnh lùng nói: "Anh muốn lên giường, bên ngoài còn nhiều người cho anh."

Ân Hướng Bắc phải thừa nhận, y bị những hành động không hợp tác liên tiếp của Chu cảnh làm cho khơi dậy tính tình, chỉ có y chọn lựa người khác, chỗ nào có cái đạo lý người khác cự tuyệt y?

Khóe môi y hơi hơi cong lên, dùng ngữ khí luôn luôn tao nhã của mình nói ra câu nói thấp kém đến mức khó có thể tưởng tượng nổi: "Không, tôi hôm nay là muốn đè cậu, chẳng những muốn đè cậu, còn muốn cậu trước mặt đồng nghiệp của cậu, muốn cậu ta nhìn xem một kẻ bình thường luôn ra vẻ đạo mạo lại nằm trên giường trăn trở rên rỉ như thế nào, cầu tôi làm cậu sâu thêm một chút như thế nào..."

Cơ thể Chu Cảnh run rẩy, không dám tin nhìn Ân Hướng Bắc.

"À đúng rồi, nói không chừng cậu ta đã sớm nhìn thấy, dù sao tôi sau khi bị tai nạn cũng đã ở ngốc tại đây." Ân Hướng Bắc giống như vô ý nhún vai, "Hình như cậu còn lấy cho tôi một cái tên, gọi là gì nhỉ, Hướng Nam?"

"Anh im miệng!" Chu Cảnh thần sắc biến đổi mãnh liệt.

"Hướng Nam, thật biết điều." Ân Hướng Bắc lại cười cười, sau đó vươn tay nâng mặt Chu Cảnh lên, "Nếu không thì chờ đồng nghiệp cậu trở về, tôi hỏi cậu ta một chút?"

Chu Cảnh hai tay nắm thành quyền, hận không thể một đấm xông lên.

Vì cái gì lúc trước anh lại thích được một người đàn ông ác liệt như vậy, vì cái gì tới cuối cùng rồi mới phát hiện mắt mình bị đui mù. Nếu ngay từ đầu anh không đi trêu chọc y, như vậy hiện tại cuộc đời anh có phải hay không sẽ mỹ mãn hơn một chút.

Hướng Nam, Hướng Nam...

Y cư nhiên ở trước mặt anh cũng dám nhắc tới, chẳng lẽ cướp đi Hướng Nam còn chưa đủ, nhất định phải đem chút ít tôn nghiêm cuối cùng của anh giày xéo bằng sạch mới được sao?

Cộc cộc cộc___

Bỗng nhiên một loạt tiếng đập cửa vang lên sau lưng.

"Hướng Nam, anh ở trong phòng sao?"

Tiếng Tô Ngôn xuyên qua tấm cửa gỗ cách âm cực kém truyền vào bên trong, hai người đứng ở trước cửa sắc mặt đều khẽ biến.

Ân Hướng Bắc còn chưa kịp làm ra động tác tiếp theo, đã thấy Chu Cảnh không biết từ đâu sinh ra sức lực, đẩy tay y ra, cũng không quay đầu đi vào trong phòng.

Giây tiếp theo, Ân Hướng Bắc liền nghe thấy tiếng động Tô Ngôn lấy chìa khóa ra.

Cửa bị mở ra, ánh sáng mặt trời từ ngoài phòng chiếu thẳng vào mắt y, Ân Hướng Bắc theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, khóe mắt còn đọng lại chút bóng dáng cách đó xa xa của Chu Cảnh.

Chân anh...

Ân Hướng Bắc ngẩn người, đứng tại chỗ không biết nên làm gì nữa.

__Hết chương 44__

P/s: Tình hình là tui bị bài tập, deadline nó dí cho như chạy giặc không ngóc đầu lên được, thêm nữa là máy tính của tui bị mang đi sửa mất gần một tuần nên mới bị chậm như thế này:v Có gì mọi người đừng sốt ruột nhé, tui năm nay việc học hơi vất vả nên sẽ up chương không được thường xuyên nữa, lúc nào rỗi rãi sẽ cố gắng ngồi làm, hố này không bị bỏ đâu nên mọi người cứ yên tâm nhảy tiếp nhé, cảm ơn vì đã luôn chờ tui QAQ