Thế Thân - Tiểu Thư Kiêu Kỳ

Chương 40: Tự Vấn




Diệu Vy vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Dư Huy ngồi ngây người trên giường.

Anh đưa hai tay chạm nhẹ vào mí mắt, hơi run rẩy, lại chạm nhẹ lần nữa.

Khoé mắt ướt át.

Đôi mắt vốn trở nên ảm đạm nay lại phát sáng đến không ngờ.

Ánh sáng của hy vọng.

Anh..

Anh có thể lần nữa nhìn thấy.

Chỉ có những ai từng "mất đi" mới thấu hiểu "có được " là một "ân huệ".

Chỉ có những ai trải qua bóng đêm cô đặc mới yêu hơn cái ánh dương rạng rỡ của Mặt Trời.

Dư Huy là thật khóc.

Ai nói nam nhi không rơi lệ?

Niềm vui vỡ oà thì cho dù là ai cũng không nhịn được trào dâng cảm xúc.

Thậm chí, Dư Huy hiện tại là vừa khóc vừa cười.
.
.
Diệu Vy lưng tựa cửa nhìn anh vui vẻ chạm vào đôi mắt như một dứa trẻ được kẹo.

Ánh mắt cô nhu hoà.

Đột nhiên Dư Huy ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Nơi đó thoang thoảng mùi nhựa thông, là mùi của người anh yêu nhất.

So với trước kia, Sơ Nhi của những ngày anh bất hạnh mù loà càng khiến anh yêu sâu sắc.

Đàn ông thành đạt họ sẽ không quá để ý đến phụ nữ dập dìu mơ tưởng tiền của họ.

Họ có thể ve vãn, tán tỉnh, thậm chí đưa cô ta lên giường.

Sau một hồi ái ân nồng cháy, một số tiền chặt đứt tất cả, gọn gàng sạch sẽ.

Đó là tác phong của một người đàn ông thành đạt. Họ đã quá "cằn cỗi" để tham gia một cuộc phiêu lưu tình ái.

Người duy nhất lọt vào trái tim người đàn ông thành đạt chính là người đã kề vai sát cánh cùng họ những ngày họ đau khổ và gian nan nhất.

Tình yêu của anh dành cho Sơ Nhi trước đây, nó bao gồm cả những bồng bột tuổi trẻ.

Một đêm tai nạn ập đến bắt buộc anh phải trưởng thành và suy xét nhiều thứ hơn.

Cho nên sau khi suy xét nhiều mặt, anh quyết định chia tay cô, vì anh phát hiện Sơ Nhi là người không phù hợp với người phụ nữ trong lòng anh.

Đau ngắn hơn đau dài.

Anh không yêu cô nhiều như anh vẫn nghĩ, nhưng tình nghĩa ba năm là phải có.

Là anh sai, không phải lỗi của Sơ Nhi.

Anh đã cứng rắn nhồi nhét ân nhân cứu mạng vào vị trí người yêu.

Trừ lần đầu gặp cô tại bên hông siêu thị trái tim anh đập loạn nhịp khi nhìn thấy cô cho mèo ăn, về sau trái tim anh dành cho cô chỉ còn bình lặng.

Anh vẫn nghĩ đó là cách anh yêu Sơ Nhi, âm thầm nhưng dai dẳng.

Hoá ra anh lầm.

Anh chỉ là nhầm lẫn giữa cảm kích và tình yêu mà thôi.

Thế nhưng qua một đêm anh thay đổi Sơ Nhi cũng đổi thay.

Cô gái nhỏ anh từng ngộ nhận là yêu từng bước từng bước len lỏi vào tim anh.

Là vì tình cảm của cô quá mãnh liệt nên anh cảm nhận được?

Là vì cô toàn tâm toàn ý chăm lo cho anh?

Hay là vì cô ở lại cạnh anh những ngày gian khó?

Anh không rõ, nhưng ngày lại ngày trôi qua, tình cảm của anh lại càng rõ ràng hơn.

Anh yêu cô.

-----------------------------