Thế Thân Thượng Vị - Chiếu Vô Miên

Chương 4: Tiểu Thảo




↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

"Lửa đồng thiêu cháy vẫn cònGió xuân thổi tới mầm non lại trồi" (*)

Tiểu Thảo sao?

Nhưng thật xin lỗi, về sau, cô chỉ có thể là "Lan Tâm".

Lan Tâm biết năng lực thừa nhận của cô rất tốt, ít nhất là mạnh mẽ hơn so với người bình thường.

Là người sống ở cổ đại, cô rất nhanh đã tiếp thu chuyện chết đi sống lại vô cùng quỷ dị này.

Hơn nữa Lan Tâm còn yên tâm và thoải mái bá chiếm cơ thể nguyên chủ, thậm chí còn muốn xoá bỏ cái tên của "cô ấy".

Đây mới là cô, ích kỷ, lạnh nhạt và tham lam.

Bởi vì trên thế gian này, chỉ có cô, chỉ mỗi mình cô, là yêu chính bản thân mình.

Tiểu Thảo cũng giống như cô, không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng khó có thể duy trì.

Lan Tâm không cha, mẹ lại mất sớm, lớn lên ở thanh lâu, từ nhỏ đã bị người ta khinh khi.

Đáy lòng thở dài, dù thế nào thì cô cũng đã kế thừa cơ thể của người khác.

Tuy cô không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra, nhưng cô chắc chắn sẽ sống thật tốt.

Vì "cô ấy", cũng vì chính mình.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, không những "mượn xác hoàn hồn", thời đại này của nguyên chủ còn khác xa một trời một vực so với niên đại mà cô sinh sống trước kia.

Căn cứ vào chút ký ức ít đến đáng thương của nguyên chủ và mấy tin tức vỉa hè, Lan Tâm cho rằng bản thân đã đi đến một thời không khác.

Điều này khiến cô cảm thấy có chút mới lạ.

Cảm giác đói bụng bỗng dưng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lan Tâm, cô không thể không mở mắt ra đánh giá thế giới này.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là trần màu trắng loang lổ, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp xi măng trát ở bên trong. Lan Tâm giương mắt đánh giá bốn phía, sau đó thong thả chống tay ngồi dậy.

Kỳ thật cảnh tượng trước mắt cũng có ở trong trí nhớ của "cô ấy", nhưng tóm lại vẫn không thể chân thật bằng lúc tận mắt nhìn thấy.

Nơi ở vô cùng rách nát, bàn ghế được đặt lộn xộn khắp nơi, thậm chí có cái thiếu chân thiếu tay không nguyên vẹn. Ở giữa căn phòng đặt một chiếc giường chung, giường này được ráp lại bằng mấy tấm ván gỗ. Giường kiểu này Lan Tâm cũng từng nhìn thấy rồi, kiếp trước, căn phòng dành cho nha hoàn ở của Xuân Đào cũng từa tựa thế này. Lan Tâm không nghĩ đến ở kiếp này, lại đến phiên cô rơi vào hoàn cảnh như thế.

Nhìn cái chiếu cũ nát và cái đệm không biết đã may vá lại bao nhiêu lần, còn có mấy cái gối không khớp số lượng với chăn ga, rồi sào treo quần áo được dựng tạm bằng dây thừng ở đối diện, mặc dù năng lực tiếp thu rất tốt, nhưng Lan Tâm vẫn không khỏi ngây người.

Kiếp trước, địa vị của cô thấp kém, nhưng được tú bà nhìn trúng từ nhỏ, tuy không đến mức cẩm y ngọc thực, nhưng phương diện vật chất cũng coi như đầy đủ.


Lan Tâm không khỏi nhớ tới đoạn đối thoại mà cô nghe được vừa nãy, "Đi trễ sẽ không có cơm ăn."

Thấy tình cảnh trước mắt, cô không hề nghi ngờ tính chân thật của những lời này.

Nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta, cô không thể không cúi đầu.

Đây là bài học mà cô học được trong mười mấy năm qua, vậy nên chỉ có thể đứng dậy, tìm ở dưới giường một đôi "giày" kì lạ, không biết nguyên chủ đã mang nó được mấy năm...

Lúc này Lan Tâm cũng không hề biết, thứ đó gọi là dép lê.

Nhưng cô cũng không cảm thấy tò mò.

Nói cách khác, mấy thứ này đều không phải là chuyện mà cô cần phải để tâm.

Cô ở đâu không quan trọng, quan trọng là cô có thể đạt được thứ gì khi ở đây?

Nhưng khi Lan Tâm vừa xỏ giày xong, cô lập tức nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Chị Hiểu Tuyết, chúng ta làm vậy là không đúng? Chúng ta nói chị Tiểu Thảo sinh bệnh rồi trộm ăn đồ ăn của chị ấy, lát nữa chị Tiểu Thảo ăn cái gì bây giờ?"

Đây là giọng nói của Hoa Hoa.

"Nếu em từ bi như vậy, sao trước khi ăn không nói? Bây giờ ăn xong rồi thì quay sang trách chị?" Giọng nói này tất nhiên là của Hiểu Tuyết, chị ta hung tợn lên tiếng.

Tiếp theo lại bổ sung, "Lát nữa biết phải nói như thế nào chưa?"

"Dạ.. dạ." Hoa Hoa nhút nhát trả lời.

Hai người đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Lan Tâm đang ngồi trên giường nhìn bọn họ, bọn họ lập tức hoảng hốt, cũng không biết cô đã nghe được bao nhiêu.

"Chị... chị Tiểu Thảo, chúng ta định lấy cho chị một cái bánh bao, nhưng dì không cho, sau đó... sau đó người khác lấy đi mất rồi."

Trong trí nhớ của nguyên chủ, đây là lần thứ ba cô ta nói mấy lời này.

Lần thứ nhất là lúc nguyên chủ sốt cao không hạ, trong viện lại không có thuốc men, nguyên chủ chỉ có thể uống nước ráng nhịn qua ngày, một ngày đó, nguyên chủ một hạt cơm cũng có để ăn.

Cũng không phải không có, chỉ là bị người ta lấy trộm rồi ăn luôn.

Lần thứ hai là do nguyên chủ phạm lỗi, bị nhốt trong phòng tối, cũng vì lý do cũ mà bị bỏ đói hai ngày.

Biểu tình trên mặt Lan Tâm không chút gợn sóng, giống như không hề nghe thấy cuộc trò chuyện vừa nãy của bọn họ. Cô mang giày, sau đó gật đầu với hai người họ, dựa vào ký ức của nguyên chủ mà đi đến nơi gọi là nhà ăn.

Nói là nhà ăn, nhưng chỉ có hai cái bàn tròn, một bàn đặt mấy cái mâm rỗng ở trên.

Mà một cái bàn khác cũng không phải cho mấy đứa trẻ ở trong viện ăn cơm mà là bàn riêng của viện trưởng, nhưng viện trưởng cũng chưa từng dùng qua.

Thật là châm chọc.

Cô giương mắt thì thấy được phía sau bếp có một người đàn bà đang "chóp chép" ăn hăng say đến mức mồ đầy đầu. Lan Tâm làm bộ như không thấy túi bánh bao mà bà ta giấu ở phía sau, nhẹ giọng mở miệng: "Dì Nguỵ, có thể cho con một cái bánh bao không? Con ngủ quên nên vẫn chưa ăn cơm."

Chỉ thấy đôi mắt bà ta xoay tròn, sau đó khắc nghiệt mở miệng: "Lúc nãy không phải có người đến lấy giúp mày rồi sao? Tại sao không tới ăn cơm? Còn muốn tao phải cơm bưng nước rót tận mồm à? Thân là nha hoàn mà cứ nghĩ mình có mệnh tiểu thư, nhìn xem bản thân mày có xứng hay không? Không có bánh bao, nhịn đói cho mà nhớ, không ăn một ngày cũng không chết đâu mà lo, dù sao cái mạng rẻ rách của mày cũng rất dễ nuôi!" Một cái bánh bao cũng không muốn đưa cho Lan Tâm.

Lan Tâm cố kiềm chế lửa giận trong lòng, dù sao cô cũng mới đến, huống hồ tính tình của nguyên chủ cũng là kiểu nhịn nhục cho qua, không muốn làm lớn chuyện. Cô nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn bà khắc nghiệt, không nói lời nào xoay người rời đi.

"Cái đồ có mẹ sinh mà không có cha nuôi, tưởng mình là ai chứ!"

Khi rời đi, Lan Tâm còn nghe thấy tiếng bà ta lẩm bẩm lầm bầm.

Lửa giận tự dưng dâng lên, nắm tay siết chặt, Lan Tâm có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Nhưng cô cũng không quay đầu lại mà nâng bước chân rời đi.

******************************************(*) "Lửa đồng thiêu cháy vẫn cònGió xuân thổi tới mầm non lại trồi."

Hai câu thơ trong bài thơ "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt" của Bạch Cư Dị, bản dịch trên thuộc về Tản Đà.