Thế Thân - Thi Tả

Chương 5




Trở thành gã âu phục không dễ dàng, thứ phải học quá nhiều.

Hơn nữa sau khi gã âu phục chuyển từ quản gia hoàn mỹ thành thầy huấn luyện thì đúng là lạnh lùng tàn nhẫn làm tôi than khổ không ngừng.

Vô số lần tôi bị anh ta gõ tỉnh khi đang gật gù, say đó bị ép đọc hết một quyển tài liệu dày cộm. Sáng dậy muộn, muốn lười biếng không đeo cà vạt thì lập tức bị gã âu phục chặn ở cửa. Nấu cơm cũng không dễ, vào lúc tôi chuẩn bị gọi đồ ăn giao tận nơi thì gã âu phục lại mỉm cười tròng tạp dề lên người tôi, không hề lưu tình đẩy tôi vào nhà bếp.

“Đồ ăn hôm nay lại mặn.” Gã âu phục nếm thử trứng xào cà chua tôi nấu xong nhíu mày.

“Mặn thì đừng ăn!” Tôi hừ.

Gã âu phục cười: “Anh sẽ ăn sạch.”

“Thế còn tạm được!” Tôi hài lòng gật đầu rồi nếm thử một miếng, quả nhiên mặn chát, phải nhân lúc gã âu phục không chú ý nhả nó ra.

“Nói thật đi, anh sống thế không mệt mỏi à?” Tôi cắn đũa.

Gã âu phục vươn tay cầm lấy chiếc đũa tôi cắn, nói: “Ý nghĩa sự tồn tại của anh chính là để em không quá mệt mỏi.”

Tôi sửng sốt.

“Vì thế,” ánh mắt của gã âu phục trở nên rất dịu dàng, “Nếu em thấy mệt, chúng ta có thể chấm dứt huấn luyện ngay.”

Tôi do dự trong khoảnh khắc.

Thật sự có thể ngừng sao?

Thật sự có thể cởi cà vạt vướng víu, đẩy chồng tài liệu công việc khiến người hoa mắt, lần nữa quay về làm trạch nam không tim không phổi của trước kia?

Lời nữ thần từng nói bất chợt thoáng qua trong đầu tôi, tôi lập tức trợn mắt nhìn gã âu phục: “Anh cố tình làm hao mòn ý chí của tôi à! Tôi đã xác định sẽ quyết tâm rồi, trạch nam Lục Minh nhất định phải biến mất khỏi cuộc sống của tôi! Tôi muốn tiến về trước!”

Không sai, tiến về trước.

Tôi nằm sấp lên bàn ăn kìm lòng không đặng vui sướng nghĩ đến tương lai.

Tương lai có biệt thự khác, có xe xịn, có nữ thần đã trở thành vợ hợp pháp, còn có gã âu phục mặc đồ hầu gái quét dọn sân cho tôi.

Tôi buồn cười với cách ăn mặc của gã âu phục, đến tận khi anh ta cầm đũa gõ lên đầu mới kéo tôi từ trong suy tưởng về hiện thực.

“Đi dọn chén đũa rửa sạch đi.” Anh ta nói.

Tôi không cựa quậy: “Không muốn.”

Gã âu phục cầm chiếc đũa lại vung lên với tôi, tôi nhắm mắt theo bản năng, nhưng đợi một hồi thì trên trán không truyền đến đau nhói như đã nghĩ, tôi thắc mắc mở mắt ra thì thấy anh ta đã dọn chén đũa vào bồn chà rửa.

“Này, anh đây là đang dung túng cho tôi đó!” Tôi được cho thể diện mà không cần.

Gã âu phục nhíu mày, buông chén xuống: “Vậy em đến rửa?”

Tôi tiếp tục nằm sấp: “Anh nên tiếp tục dung túng cho tôi thì hơn.”

Gã âu phục cong khóe môi: “Vậy thì tối nay phải đọc thêm một phần tài liệu nữa nhé.”

Tôi nhảy vọt đến bồn rửa nước như cá chép, nhanh nhẹn rửa chén.

Gã âu phục cười to, để lộ hàm răng trắng tinh. Tôi khó chịu lườm xéo anh ta, nhưng vẫn không thể ngăn anh ta cười điên dại.

Nụ cười lúc ấy của anh ta khắc sâu vào lòng tôi, mỗi khi tôi cận kề với sự suy sụp thì sẽ nhớ đến nụ cười đó, nó như liều thuốc chữa trị, chẳng mấy chốc sẽ xua tan những hắc ám và tuyệt vọng lởn vởn trong thâm tâm tôi.