Thế Thân Thì Có Làm Sao

Chương 8




Bầu trời dường như muốn mưa, mây đen dày đặc bao trùm phía chân trời, thỉnh thoảng vài cơn gió mang theo không khí ẩm ướt thổi qua, cũng mang đến một chút cảm giác mát mẻ. Trong nghĩa trang, một đôi nam nữ lẳng lặng đứng trước mộ bia, người nữ đang ngơ ngẩn nhìn ảnh chụp người đàn ông trẻ tuổi trên bia mộ, đáy mắt đầy đau thương cùng tưởng niệm, người nam cũng đang nhìn người trong hình, nhưng khác với cô gái, trong mắt của hắn có tò mò cùng nghiền ngẫm.

Khác với ảnh chụp của văn phòng thám tử, trong tấm ảnh trên bia mộ, người đàn ông cười sáng lạn như ánh mặt trời, diện mạo tràn đầy sức sống, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong tấm ảnh nhảy ra, tuy rằng bề ngoài cùng hắn có tám phần tương tự, nhưng về mặt tính cách có thể cảm thấy được là có khác biệt rất lớn. A. . . . . . Xem ra hai người bọn họ tìm thế thân, đều là "chỉ nặng ngoại hình, không nặng nội hàm"! Mang một chút tự giễu, Ngụy Chấn Hạo thích thú thầm nghĩ.

"Bác trai, bác gái đã tới đây." Bỗng dưng, Uông Mạn Quân nhẹ nói, sau đó ngồi xuống cầm bó hoa trong tay cắm vào bình hoa bên cạnh, xong lập tức nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực không tiếng động khấn thầm, mãi một lúc sau, nàng mới mở mắt ra, chậm rãi đứng lên.

"Em vừa nói với anh ấy cái gì?" Nhìn vẻ mặt mơ màng của nàng, Ngụy Chấn Hạo nhịn không được hỏi han.

"Nói em sống tốt lắm, kêu anh ấy đừng lo lắng." Ánh mắt vẫn như trước, chưa dời khỏi người trong ảnh chụp, Uông Mạn Quân khẽ lẩm bẩm tựa như nói cho hắn nghe, lại tựa như nói cho người nằm ở trong mộ nghe.

Gật đầu, Ngụy Chấn Hạo dời tầm mắt, đem ánh mắt một lần nữa hướng về khuôn mặt người đàn ông đang cười rạng rỡ kia, sau đó kiên định cam đoan, "Yên tâm đi! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, ánh mắt Uông Mạn Quân cuối cùng cũng từ trên bia mộ dời đi, vẻ mặt phức tạp nhìn người đàn ông trước mắt, rất lâu sau, nàng mới lẳng lặng nói : "Trong lòng em vĩnh viễn đều có sự tồn tại của anh ấy, có lẽ em trước sau vẫn sẽ không yêu anh, chỉ đem anh trở thành thế thân của anh ấy, như vậy anh cũng không để ý sao?"

Nghe vậy, Ngụy Chấn Hạo nhướng mày khẽ cười, bộ dáng tràn đầy tự tin giải thích. "Người sống là anh, người hàng đêm ôm cơ thể thơm ngát của em là anh, người được em dịu dàng quan tâm chăm sóc, trong tương lai cùng em trải qua một đời hạnh phúc khoái hoạt cũng là anh, như vậy "thế thân" thì có làm sao? Bất kỳ người đàn ông nào đều cầu còn không được!"

A. . . . . . Người vợ hoàn mỹ trong lòng mọi gã đàn ông, bất quá cũng chỉ đến như vậy mà thôi. Nói khó nghe một chút, trong những cặp vợ chồng vì yêu mà kết hôn, một số phụ nữ khả năng còn chẳng làm được như nàng vậy!

Hơn nữa nàng tin chắc chính mình sẽ không yêu hắn sao? A. . . . . . Nhưng mà hắn đối với bản thân rất có lòng tin .

"Nhưng mà. . . . . ."

"Xuỵt. . . . . ." Lấy ngón tay nhẹ chặn lại đôi môi đỏ, ngăn cản cái "Nhưng mà. . ." của nàng , Ngụy Chấn Hạo mỉm cười lại nói: "Trước khi anh yêu em, em đã yêu anh ta rồi, anh không có quyền yêu cầu em dứt bỏ phần tình cảm này, bởi vì đó là một phần cuộc đời em. Nếu đã yêu em thì phải bao dung cả phần đó, cho nên anh là vui vẻ chấp nhận."

Hắn một phen bộc bạch tình cảm, vừa thành thục, tự tin lại bình tĩnh, làm cho Uông Mạn Quân không khỏi cảm động đến đỏ cả mắt, tiếp đó dù chưa nói lời nào, nhưng lại chủ động cầm lấy bàn tay thon dài của hắn, khi hắn nhíu mày hạ ánh mắt, nàng rưng rưng mỉm cười nhẹ nhàng mở miệng ―"Em dẫn anh đi gặp hai người."

Gần buổi trưa, bầu trời vốn dầy đặc mây mù rốt cục đã tản đi, ánh mặt trời bao phủ khắp nơi, trong một con đường nhỏ yên tĩnh, phía trước lầu hai một ngôi nhà, một đôi vợ chồng già tóc điểm bạc, đã thôi dạy học về hưu đang ngồi ở dưới mái hiên vừa hóng mát, vừa nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, bóng dáng một đôi nam nữ từ đầu ngõ chậm rãi đến gần, khiến cho đôi vợ chồng về hưu chú ý.

"Bạn già, ông nói cô gái kia có phải nhìn hơi quen mắt không?" Nhíu mi quan sát, bà lão phát nói ra nhận định của mình.

"Hình như là có hơi quen mắt. . . . . ." Đẩy đẩy kính mắt, đang lúc ông lão gật đầu phụ họa, thì thấy đôi nam nữ kia đi càng lúc càng gần, khi gần đến đủ để trông rõ mặt thì ông lão bỗng nhiên nhảy dựng lên. "Không phải nhìn quen mắt thôi đâu, đó là Mạn Quân! Là con bé Mạn Quân a!"

"Mạn Quân?" Bà lão sửng sốt, vội vàng hướng hai người đang đến gần kia nhìn lại. "Sao có thể là Mạn Quân? Nếu như vậy, người đàn ông đi cùng con bé là ai. . . . . . Tấn vĩ?"

Kích động đứng lên, bà lão cả người run run lấy tay che môi, không thể tin được hai mắt của mình.

Đó là con trai của bọn họ . . . . . .đứa con đã chết của bọn họ . . . . . .

"Nói bậy bạ gì đó? Con của chúng ta đã chết, tại sao có thể là Tấn. . . . . ." Lời trách cứ bỗng dưng biến mất ở cửa miệng, ông lão trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông, run rẩy lẩm bẩm, "Không thể nào. . . . . . Không thể nào. . . . . . Chuyện này là không thể nào. . . . . ."

Năm đó, là ông đã tự tay nhập liệm con trai mình, ông vô cùng khẳng định con của bọn họ sớm đã không còn trên đời này rồi, nhưng khuôn mặt kia lại giống hệt như con trai họ. . . . . .

Ngay khi hai người già vẫn đang khiếp sợ không tin, thì đôi nam nữ kia đã đi tới trước mặt bọn họ!

"Bác trai, bác gái, con tới thăm hai người." Uông Mạn Quân hàng năm ngày này đều trở về tảo mộ cùng thăm hai người già, lúc này nhẹ giọng gọi, trong lòng đối với bọn họ rất là tưởng niệm.

"Mạn Quân, cậu ấy. . . . . . cậu ấy. . . . . ." Bà lão ngây người nhìn khuôn mặt tương tự với con trai mình kia, tuy rằng lý trí rất rõ ràng người trước mắt này tuyệt đối không thể là đứa con đã qua đời, nhưng vẫn là nhịn không được hốc mắt đỏ lên, kích động không nói thành lời.

"Cậu ấy, cậu ấy là ai vậy?" Thân là đàn ông, ông lão trái lại sớm trấn tĩnh hơn một bước, chính là thanh âm vẫn còn chút run rẩy dấu không nổi sự chấn động trong lòng.

"Anh ấy là. . . . . ." Vụng trộm hướng người đàn ông bên cạnh liếc mắt một cái, Uông Mạn Quân ra vẻ như không có việc gì thay hai bên giới thiệu, "Bạn của con, Ngụy Chấn Hạo; Chấn Hạo, đây là hai người rất quan trọng với em! Bác Trương và bác gái."

Bạn? Phía sau không có "trai" sao? Nhướng nhướng mày, Ngụy Chấn Hạo đại khái có thể đoán được thân phạn của hai người trước mắt này, lập tức cũng thông minh, không nhằm lúc này mà vì bản thân "chứng minh danh phận", ngược lại ôn hòa, lễ phép hướng bọn họ chào hỏi. "Bác trai, bác gái khỏe chứ ?!!."

"Khỏe khỏe. . . . . ." Đỏ mắt gật đầu qua loa, bà lão nói cái gì tầm mắt cũng không rời khỏi mặt của hắn, giống như vui vẻ lại như bi thương, có vẻ mâu thuẫn đến cực điểm.

Bạn? Một ng¬ười bạn nam giới có thể khiến cho Mạn Quân đặc biệt đưa đến gặp hai người già bọn họ sao?

Thâm sâu nhìn người đàn ông trẻ tuổi liếc mắt một cái, ông lão trong lòng ẩn hiện ưu sầu, nhưng vẻ mặt không có biểu lộ gì nhiều, ngược lại từ ái cười nói: "Hiếm khi con đưa bạn trở về thăm chúng ta, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi!"

Ông biết rõ Mạn Quân nhất định là đi bái tế con trai quá cố của mình rồi mới đến đây, cho nên cũng không hỏi việc này.

"Đúng đúng đúng, cùng nhau ở lại ăn cơm trưa đi!" Bà lão đi theo thân thiện khuyên nhủ, chỉ sợ bọn họ không muốn.

Gật đầu như giã tỏi, bà lão tinh thần lên cao, dù sao cái nhà này ngày thường chỉ có hai người già bọn, đã thật lâu không có nhiều người như vậy cùng nhau ăn cơm .

Ôn nhu cười yếu ớt, đối mặt với hai người già nhiệt tình mời, Uông Mạn Quân còn chưa kịp lên tiếng, thì Ngụy Chấn Hạo đã nói trước rồi!

"Vậy cám ơn bác trai, bác gái chiêu đãi." Trước hết là một lời đáp ứng, hắn cũng muốn cùng hai người tiếp xúc nhiều hơn.

Tuy rằng Uông Mạn Quân vốn có ý định lưu lại, nhưng thấy được hắn "tự nhiên như ruồi" mặt dày đáp ứng lời mời, lập tức không nhịn được lườm hắn một cái.

Về phần hai đôi vợ chồng già thì có vẻ rất là cao hứng, nhất là bà lão lại càng vui vẻ hơn, vội vàng kêu hai người vào nhà, thân thiện dặn dò "Các con ngồi đi! Bạn già, ông cùng Mạn Quân và cậu Ngụy tán gẫu, tôi đi vào nấu vài món ăn. . . . . .".

"Bác gái, con giúp bác." Uông Mạn Quân theo thói quen chủ động làm người giúp đỡ.

Nghe vậy, thấy nàng vẫn như trước hoàn toàn không thay đổi, bà lão cười gật đầu, vì thế hai người phụ nữ tình cảm hòa hợp tiến vào phòng bếp, bỏ lại hai người đàn ông không quen nhau tại phòng khách tiến hành "men's talk". (cuộc trò chuyện giữa đàn ông)

Rất nhanh, hướng phòng bếp liền truyền ra thanh âm nấu nướng cùng tiếng nói cười, nghe qua có chút khoái hoạt, về phần những người đàn ông bị ném lại trong phòng khách thì . . . . mặt đối mặt liếc mắt một cái, may mà một người là giáo sư về hưu, một người là tinh anh thương trường, đều xem như là đã nhìn thấu việc đời, là người từng trải, lúc này đây, cảm giác xấu hổ lúc đầu qua đi, không đến ba giây, hai người liền thần sắc tự nhiên khách khí mà lễ độ trò chuyện xã giao!

"Ngụy tiên sinh. . . . . ."

"Bác trai, gọi cháu Chấn Hạo là được rồi." Hăn mỉm cười yêu cầu.

"Ách. . . . . . Như vậy. . . . . . Chấn Hạo." Ho nhẹ một tiếng, ông lão bề ngoài nhìn như muốn nói chuyện phiếm, kì thực là đang dò hỏi.

"Cậu làm việc ở đâu?"

"Bác trai, cháu trước mắt làm việc ở bộ phận tài vụ của "Sinh kỹ Kiều Tiệp". Đối với công việc của mình, hắn nhẹ nhàng tóm lược sơ qua, hoàn toàn không nhắc đến mình là chưởng quản bộ phận tài vụ, là một trong ba người đứng đầu công ty, thế cũng không tính là nói dối.

"Có một nghề nghiệp đàng hoàng!" Thầm nghĩ, ông lão gật đầu, sau đó cười cười lại hỏi vấn đề thứ hai. "Quê quán của cậu thì sao? Cha mẹ làm cái gì?"

"Cháu là người Đài Bắc, cha cháu từ lúc cháu còn rất nhỏ đã qua đời, mẹ một mình làm việc đem cháu nuôi lớn, đáng tiếc là, khi cháu hơi có chút thành tựu, muốn cho bà hưởng phúc thì bà lại bị bệnh qua đời." Nhớ tới người mẹ ngậm đắng nuốt cay, Ngụy Chấn Hạo từ trước đến nay vốn điềm tĩnh cũng không khỏi có chút buồn bã.

Ông lão trước nay vốn thưởng thức thanh niên hiếu thuận, nay nghe hắn nói như thế, hảo cảm nhất thời tăng thêm vài phần, lập tức liên tục gật đầu, bất quá việc cần hỏi vẫn cứ hỏi. "Cậu có anh chị em gì không?"

"Cháu cũng hi vọng là có, nhưng thực đáng tiếc, cháu là con trai độc nhất." Cười khẽ, hắn thực là có chút tiếc nuối.

"Cùng Mạn Quân quen biết thế nào?"

"Mạn Quân làm việc ở cửa hàng bán hoa, cháu đi mua hoa, nên cứ như vậy quen biết."

Kế tiếp, chợt nghe như ông lão đang tìm hiểu bối cảnh bạn trai của con gái bảo bối, hỏi han lễ độ nhưng cũng không cho phép giả dối; mà Ngụy Chấn Hạo cũng binh đến tướng chặn, nước tới đắp đê nhất nhất trả lời.

Vì thế, trong một thời gian ngắn, hai người có qua có lại, có hỏi có đáp, mãi một lúc sau, vấn đề trọng yếu cũng bị đưa ra! Ông lão trực tiếp vào đề. "Cậu cùng Mạn Quân bây giờ là cái quan hệ gì?"

Đến rồi, quăng bóng ra biên nhiều như vậy, cuối cùng cũng chịu ném bóng thẳng vào rồi sao? (Tác giả này nhiều lúc so sánh trừu tượng quá, mệt não Y_Y)

Mỉm cười thầm nghĩ, Ngụy Chấn Hạo quyết định toàn lực đáp trả, đánh ra một chiêu hủy toàn bộ thành lũy. (đấy đấy, lại nữa rồi Y_Y)

"Xem như là quan hệ bạn trai bạn gái đi!" Dừng một chút, hắn cười bổ sung: "Kỳ thật qua mấy tháng nữa, cô ấy sẽ là mẹ của con cháu."

Mẹ của con cậu ta? ! Lão nhân gia đầu tiên là sửng sốt, sau giật mình, lập tức phản ứng, vẻ mặt khiếp sợ trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười thoải mái của hắn, sau đó cảm xúc lại chuyển thành phẫn nộ. "Đã có con rồi, chẳng lẽ cậu không có ý định cưới con bé sao?"

A. . . . . . Nghe vậy, có chút bị sự tức giận làm cho e ngại, Ngụy Chấn Hạo cười yếu ớt, bình tĩnh đào hố cho vị lão tiên sinh này nhảy vào.

"Cháu dĩ nhiên muốn! Nói đúng hơn là, kỳ thật cháu đã sớm cầu hôn, chỉ là cô ấy trước sau không chịu đáp ứng."

"Bác trai, không bằng như vậy, cháu thấy Mạn Quân vô cùng coi trọng bác cùng bác gái, vậy hai bác giúp cháu khuyên nhủ cô ấy đi!"

Đây mới là mục đích hắn đặc biệt lưu lại a!

Ông lão như có suy nghĩ gì nhìn hắn liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi: "Cậu có biết quá khứ của Mạn Quân không?"

Gật gật đầu, Ngụy Chấn Hạo sắc mặt không đổi. "Cháu biết."

"Như vậy cậu có biết bộ dạng cậu. . . . . ." Hàm súc một chút, ông lão đang suy nghĩ xem nói như thế nào mới không xúc phạm người khác.

"Giống con của bác?" Nhướng mày tiếp lời, Ngụy Chấn Hạo cười cười giúp ông giải quyết nan đề. "Cháu biết, hơn nữa cũng không để ý."

"Cậu nghiêm túc?" Nét mặt già nua nghiêm lại, ánh mắt hòa ái cũng chuyển thành sắc bén, không chớp mắt một cái nhìn hắn, không cho phép hắn có bất kỳ dối trá gì. "Cậu thật sự yêu Mạn Quân sao?"

"Đúng vậy!" Gật gật đầu, hắn không chút nào né tránh ánh mắt lợi hại mang theo ý dò xét rõ ràng kia, cũng nghiêm túc trả lời.

"Cháu thật sự yêu cô ấy."

"Sẽ khiến con bé hạnh phúc cả đời?"

"Cháu cam đoan!"

Nghe vậy, ông lão một câu cũng không nói, chính là nhìn hắn thật sâu, sau một hồi, ánh mắt sắc bén rốt cuộc mềm mại hơn, thấp giọng như đang thì thào tự nói: "Con bé là cô gái tốt, xứng đáng có một người đàn ông tốt thương yêu!"

Biết mình xem như đã qua ải của lão nhân gia, Ngụy Chấn Hạo nhẹ giọng cam đoan: "Cháu không dám nói mình là người đàn ông tốt nhất, nhưng là cháu sẽ coi cô ấy như báu vật quý giá nhất trong lòng, cả đời thương tiếc cô ấy, yêu cô ấy, tuyệt đối không khiến cô ấy đau lòng khó chịu."

Dạy học mấy chục năm, lão nhân gia cái dạng người gì cũng đã đều gặp qua, tự nhiên cũng luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh, nhìn ra được hắn không có nói dối, mà là thành tâm thành ý, liền lập tức an tâm gật đầu, chân thành hy vọng đứa con dâu hụt nhưng ông luôn xem như là con gái lại có thể có được hạnh phúc thuộc về nó.

Ngụy Chấn Hạo thấy thế, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng biết đã có vị trưởng bối này trợ giúp, cơ hội thắng được tấm lòng của mỹ nhân lại lớn hơn một ít.

Giữa lúc hai người đàn ông đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì tại phòng bếp bỗng dưng truyền đến tiếng gọi tràn đầy tinh thần của bà lão!

"Đồ ăn nấu xong rồi, hai người mau tới ăn đi!"

Song song lấy lại tinh thần, hai người đàn ông nhìn nhau cười, cùng đứng dậy hướng bàn ăn đã bày đầy thức ăn ngon mà đi tới.

"Tới đây, mọi người mau ngồi xuống ăn cơm đi!" Kêu gọi mọi người cùng ngồi xuống, có lẽ là bởi vì Ngụy Chấn Hạo bộ dạng cùng đứa con đã qua đời tương tự, bà lão đối với hắn đặc biệt có hảo cảm, cũng đặc biệt chăm sóc, trước tiên dùng đũa gắp đồ ăn vào bát của hắn.

"Cám ơn bác gái." Ngụy Chấn Hạo vội vàng nói cảm ơn, hơn nữa bởi vì biết rõ tầm quan trọng của hai người già đối với Uông Mạn Quân, càng đặc biệt cố ý lấy lòng, hoàn toàn không có cái loại lãnh đạm lạnh lùng như đối với người ngoài, ngược lại là ân cần thân thiện gắp rau cho hai người."Bác trai, bác gái, hai bác cũng ăn đi."

Suy nghĩ một chút, phát hiện mình bỏ sót một người, vội vàng sửa chữa, gắp một đũa đầy đồ ăn, cười xum xoe. "Mạn Quân, em cũng mau ăn đi."

Ngẩn người nhìn hắn giúp mọi người gắp thức ăn, Uông Mạn Quân là cảm nhận được tâm ý của hắn, cái cảm giác vừa áp lực lại như hờ hững xa cách trong dĩ vãng tựa hồ biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác nhiệt tình cùng ôn nhu chưa từng có, nhưng cái kia cũng chỉ là đối với nàng mà thôi, đối mặt với người bên ngoài, hắn vẫn là một Ngụy Chấn Hạo trong lễ độ mang theo hờ hững, trong nhã nhặn có châm chọc mỉa mai.

Nhưng mà như thế nào hôm nay mới lần đầu tiên cùng hai vị trưởng bối gặp mặt, hắn liền thân thiện như vậy, ở chung vui vẻ như vậy?

"Làm sao vậy?" Thấy nàng tựa hồ có chút thất thần hốt hoảng, Ngụy Chấn Hạo không khỏi tò mò cười hỏi, đáy mắt chứa đầy ôn nhu.

"Không, không có gì!" Đột nhiên lấy lại tinh thần, Uông Mạn Quân cuống quít cúi đầu ăn cơm, chẳng biết tại sao, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng thế nhưng lại tim đập lỡ nhịp, trên mặt cũng không hiểu vì sao cảm thấy nóng lên. Một bên, đôi vợ chồng già đem tất cả hành động của hai người trẻ tuổi đều thu vào trong mắt, thoáng chốc không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ là ông lão thì vui mừng gật đầu, còn bà lão thì đột nhiên rớt nước mắt, nhất thời khiến ba người còn lại hoảng sợ.

"Bạn già, bà làm sao vậy? Mọi người đang ăn cơm thật ngon, bà tại sao lại nói khóc liền khóc rồi?" Ông lão làm chồng người ta đã mấy chục năm, phi thường trách nhiệm, vội vàng hỏi han đồng thời cũng không quên vỗ vai an ủi. "Được rồi, được rồi! Đừng khóc, đều nhiều tuổi rồi còn như vậy, không sợ bị vãn bối chê cười sao?"

"Bác gái, bác có chuyện gì cứ nói ra, đừng như vậy, . . . . . . như vậy làm cháu cũng muốn khóc." Nhẹ nhàng lôi kéo bà lão đang khóc thút thít, Uông Mạn Quân hốc mắt cũng đỏ, thanh âm còn nghẹn ngào.

Chuyện này thật là. . . . . . đang diễn màn gì đây?

Hai người đàn ông nghe khóc đến đầu óc mờ mịt, vạn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không biết nên làm thế nào với hai người phụ nữ này mới tốt, vì thế chỉ có thể tiếp tục nhìn nhau, cuối cùng chứng minh gừng càng già càng cay, ông lão đối với màn "khóc lóc" này quát to.

"Hai người một già một trẻ là có chuyện gì xảy ra? Nước mắt nhiều cũng không thể chọn lúc ăn cơm mà tuôn ra. . . . . ." Ông lão cố ý đùa giỡn kêu lên, ý đồ làm không khí thoải mái hơn, thế nhưng cũng không có thành công.

"Tôi. . . . . . Tôi nhịn không được chứ sao. . . . . ." Bà lão, người khởi xướng vành mắt đỏ quạch, nước mắt làm sao cũng khống chế nổi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ đê, đứt quãng khóc nói : "Vừa mới. . . . . . Vừa mới rồi tôi đột nhiên cảm thấy giống như trở lại. . . . . . trở lại lúc trước, chúng ta. . . . . . chúng ta cùng nhau ăn cơm . . . . . . con trai. . . . . . con trai một bên giúp chúng ta gắp rau. . . . . . một bên trêu đùa Mạn Quân . . . . . ."

Nghe vậy, ông lão nhất thời ảm đạm không nói gì.

Mà Uông Mạn Quân nghe vậy đã muốn nước mắt tràn ra.

Về phần Ngụy Chấn Hạo, người bị coi như "Thế thân", vốn nên xấu hổ, phẫn nộ . . . . , ngược lại mỉm cười, thần sắc bình tĩnh lại phi thường thành khẩn mở miệng!

"Bác trai, bác gái, cha mẹ của cháu đều đã qua đời, từ trước đến giờ, cháu vẫn thực hâm mộ người khác có cha mẹ thương yêu và quan tâm, nếu hai bác không chê ..., như vậy cháu có vinh hạnh được hai người nhận làm con nuôi hay không?"

Ai cũng không dự đoán được hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, chỉ nghe lời này vừa nói ra, ba người nháy mắt đều không hẹn mà cùng mở to mắt, vẻ mặt sững sờ nhìn hắn.

"Thật ngại quá, mới lần đầu tiên cùng bác trai, bác gái gặp mặt, đã đưa ra loại thỉnh cầu thật quá thất lễ này, nếu mọi người cảm thấy khó xử, vậy xem như cháu chưa nói. . . . . ." Cả buổi không nhận được hưởng ứng, Ngụy Chấn Hạo cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là cười cười tạ lỗi, tỏ vẻ như bọn họ cũng không tình nguyện làm chuyện này.

"Không!" Nhanh chóng đánh gãy lời của hắn, bà lão nguyên bản nhớ tới con trai mà thương tâm, lúc này kích động bắt lấy tay hắn, vui vẻ đến rớt nước mắt. "Cậu, cậu là nói thật sao? Cậu là thật sự nguyện ý làm con của chúng ta sao?"

"Nếu hai bác không chê. . . . . ."

"Không không không, chúng ta làm sao có thể chê bai chứ?" Vừa khóc vừa cười, bà lão lệ rơi đầy mặt quay sang hỏi chồng."Ông nói đúng không? Bạn già."

"Đương, đương nhiên!" Nhịn không được cũng hơi hơi nghẹn ngào, ông lão hốc mắt phiếm hồng, nhưng lại cười đến rất vui vẻ."Vợ chồng chúng ta đều sống đến cái tuổi này rồi, còn có thể nhận con trai nuôi, này cũng không biết là có bao nhiêu phúc khí đâu!"

"Như vậy. . . . . ." Nhìn hai người già cảm xúc nhất thời khó có thể bình phục, Ngụy Chấn Hạo mỉm cười kêu "Cha nuôi, mẹ nuôi, về sau hai người có thêm đứa con trai rồi." Chỉ nghe thấy "Cha nuôi, mẹ nuôi" vừa ra khỏi miệng hắn, bà lão lại khóc thút thít; ông lão cũng quay đầu đi vụng trộm lau nước mắt.

Uông Mạn Quân vội vàng an ủi hai người già, đồng thời đôi mắt trong suốt cũng không nén được nhìn về hướng hắn . . . . . .

Anh yêu em! Nháy mắt cười cười, Ngụy Chấn Hạo lấy thần ngữ tỏ tình. (thần ngữ: cử động của môi)

Cám ơn! Mắt ngân ngấn nước, Uông Mạn Quân cảm động âm thầm nói lời cảm tạ, nàng biết hắn căn bản không cần nhận cha nuôi, mẹ nuôi cái gì cả, nhưng hắn vẫn làm như vậy, mà tất cả đều là vì nàng.

"Tốt lắm, tốt lắm! Nhận con nuôi là việc mừng, nên vui vẻ cười mới đúng, bà khóc cái gì chứ?" Ổn định cảm xúc, ông lão cố ý cười chê.

"Tôi đây là đang cười a!" Khóe mắt rõ ràng còn ướt, bà lão lại lộ vẻ tươi cười vô cùng, đúng lý hợp tình phản bác.

"Chấn Hạo, con nhìn xem! Mẹ nuôi con rõ ràng là đang trợn mắt nói dối đây này!" Cố ý làm mặt giận trêu đùa, ông lão đem con nuôi mới nhận kéo xuống nước, muốn hắn đứng ở cùng trận tuyến với mình .

"Hừm!" Cười một hơi, bà lão cũng lôi kéo giúp đỡ. "Mạn Quân, con nói ta đây là đang cười hay là đang khóc? Mau nói cho bác Trương của con nghe rõ ràng đi, miễn cho ông ấy mắt kém, lại nghi ngờ ta nói nói dối."

Hai người già rõ là đem việc đấu võ mồm làm như tình thú cuộc sống, hai người trẻ tuổi mới không ngốc nghếch mà xen vào, lập tức đều cười trộm, giơ cao hai tay biểu hiện miễn chiến.

Mắt thấy ý định kéo người xuống nước bất thành, hai vợ chồng già tự đấu khẩu vài câu xong, lúc này mới lại động đũa, cùng ăn cơm, bốn người nói nói cười cười, không khí hòa hợp, giống như là một gia đình chân chính vậy.

Sau khi ăn xong, Ngụy Chấn Hạo khăng khăng xung phong nhận việc, một mình thu dọn phòng bếp cùng bát đĩa, về phần ba người khác thì bị hắn đuổi tới phòng khách ăn hoa quả .

Trong phòng khách, ông lão nhìn về phía phòng bếp, sau khi xác định người bên trong trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi ra, ông bỗng dưng thấp giọng mở miệng, "Mạn Quân, có chuyện ta muốn hỏi con."

"Bác trai, chuyện gì?" Mang ý cười mờ nhạt, Uông Mạn Quân khẽ lên tiếng trả lời.

"Con có hay không. . . . . ." Lão tiên sinh dừng một chút, lo lắng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

"Hay không cái gì?" Thấy ông muốn nói lại thôi, bà lão không nhịn được, trực tiếp thay Mạn Quân hỏi. Càng nghĩ càng không biết nên làm sao khéo léo dò hỏi, cuối cùng lão tiên sinh quyết định đơn giản đi thẳng vào vấn đề. "Ta biết con cùng Chấn Hạo hai đưa quan hệ không hề đơn giản, nhưng con có thực sự yêu nó hay không? Hay chỉ là đem nó làm như thế thân của Tấn Vĩ để an ủi chính mình?"

Nên nói như thế nào đây? Tuy rằng ông đối với đứa con nuôi mới nhận ấn tượng thật tốt, cũng hiểu được hắn là thật tình yêu Mạn Quân, nhưng còn bản thân Mạn Quân thì sao? Con bé là thật sự thích Chấn Hạo, hay là bởi vì xem ra khuôn mặt giống với Tấn Vĩ nên mới có thể ở cùng một chỗ với Chấn Hạo?

Nếu là bởi vì quá mức tưởng niệm người đã mất, cho nên tìm người có tướng mạo tương tự kết giao để xoa dịu sự cô đơn của mình, như vậy không chỉ không công bằng đối với người bị coi như "Thế thân", mà đối với Mạn Quân cũng không tốt.

Nghĩ đến đây, đôi mắt từng trải của ông lão khó nén lo lắng nhìn Mạn Quân, chân thành hi vọng đứa nhỏ ông yêu thương như con gái có thể có được hạnh phúc.

Tựa hồ không dự đoán được lão nhân gia sẽ hỏi gọn gàng dứt khoát như thế, Uông Mạn Quân không khỏi ngẩn ra, thần sắc mờ mịt nói nhỏ, "Con. . . . . . Con không biết. . . . . ."

Nàng nên trả lời thế nào? Khi hai người mới quen thì nàng đúng thật là đem hắn làm như thế thân của Tấn Vĩ mà kết giao, nhưng là ba năm ở chung, trừ bỏ bề ngoài tương tự, nàng tận đáy lòng biết rõ bất luận là cá tính hay các phương diện khác, hắn cùng với Tấn Vĩ là hai người hoàn toàn khác biệt.

Trước đó không lâu, hắn còn nói hắn yêu nàng, cũng biết nàng đem hắn làm thế thân của một người đã chết, nhưng không những không có giận tím mặt, mà thậm chí còn càng thêm bao dung cùng ôn nhu yêu nàng, một phần cảm tình chân thành như thế, nàng không phải là cỏ cây, làm sao lại không cảm động chứ?

Nhưng cảm động chính là yêu sao? Nàng không biết, cũng không muốn biết, càng không dám biết. . . . . .

"Làm sao lại không biết?" Bà lão cũng là người sáng suốt, mặc dù không biết ông lão cùng Ngụy Chấn Hạo lúc trước nói chuyện gì, nhưng là nhìn ra được hai người trẻ tuổi này tuyệt đối là có vấn đề, nay nghe được câu "Không biết" này của nàng, trong lòng có chút sốt ruột.

Nhìn ánh mắt lo lắng của hai người, lại nghĩ tới bạn trai đã mất đi, Uông Mạn Quân đáy mắt ươn ướt, ánh mắt mơ hồ khổ sở nói : "Con không muốn, không thể cũng không dám yêu anh ấy. . . . . ."

"Vì sao?" Hai già trăm miệng một lời ngạc nhiên truy vấn, không hiểu có một người đàn ông tốt yêu nàng thì có cái gì mà không muốn, không thể cũng không dám ?

"Bởi vì như vậy khiến con có cảm thấy phản bội Tấn Vĩ. . . . . ." Áp lực muốn khóc, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống.

Như thế nào cũng không dự đoán được Mạn Quân thế nhưng lại có loại ý nghĩ này, hai người nhất thời kinh ngạc nói không ra lời, vài giây qua đi, hai người tựa như được tiếp sức, tức giận thay nhau dạy bảo!

"Con tại sao có thể có loại ý nghĩ này? Tấn Vĩ chết đi là sự thật không thể thay đổi được, nhưng người sống không thể vĩnh viễn sống trong bóng ma, mà là nên khiến cho bản thân mình so với trước kia càng thêm hạnh phúc khoái hoạt, như vậy mới không phụ lòng người đã khuất, không phải sao?" Ông lão tức giận trách mắng.

"Đúng vậy!" Gật đầu phụ họa, bà lão thấy nàng lại có ý nghĩ như vậy không khỏi vừa tức lại vừa thương, nhịn không được cũng rơi lệ theo. "Tấn Vĩ không phải người lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa nó lại yêu con như vậy, nhất định không hy vọng nhìn thấy con giữ mãi cảm giác tội lỗi này, một mình cô đơn nửa đời sau."

"Mạn Quân, con phải hiểu, tìm người đàn ông tốt để yêu, theo đuổi hạnh phúc của chính mình trong tương lai, như vậy không phải phản bội."

Thở dài thầm than, ông lão lời nói thành khẩn khuyên răn.

Ai. . . . . .

Đứa nhỏ này làm sao lại ngốc như vậy chứ?

"Đúng vậy!" Nhẹ nhàng vỗ về bàn tay nhỏ bé đang khẽ run của nàng, bà lão rưng rưng khuyên nhủ, "Tấn Vĩ đã qua đời nhiều năm như vậy, con cũng nên thoát khỏi nỗi đau quá khứ. Bác thấy Chấn Hạo đứa nhỏ này thoạt nhìn không xấu, nếu nó thật tình đối đãi tốt với con, con cũng nên nắm chắc, không cần bởi vì này loại cảm giác tội lỗi không đáng có mà làm khổ chính mình, hiểu chưa?"

Hai vị lão nhân gia đều là người sáng suốt, nhất trí cho rằng con trai mình đã là quá khứ rồi, thứ Mạn Quân nên nắm chắc là tương lai, cho nên tận tình khuyên bảo, mong nàng có thể xua đi ý nghĩ kia, chấp nhận một phần tình cảm mới.

". . . . . . Anh ấy thật sự sẽ không trách con sao?" Nước mắt từng giọt rơi xuống, nàng cúi đầu, nghẹn ngào hỏi.

"Đương nhiên sẽ không!" Trăm miệng một lời, hai người già vỗ ngực cam đoan, hơn nữa không quên khuyên dỗ.

"Không cần buông tha người con yêu cùng quyền lợi được yêu, cũng không cần buông tha quyền lợi theo đuổi hạnh phúc, biết không?"

Được yêu, nàng có; mà người yêu. . . . . . có lẽ cảm động là một khởi đầu, mà nàng đã bước trên điểm xuất phát của con đường dài này.

"Con hiểu được." Đôi mắt đầy nước chậm rãi ngước lên thân thiết nhìn hai người già, nàng nước mắt vòng quanh mỉm cười, mây đen bao phủ ở trong lòng nhiều năm rốt cục chậm rãi tán đi, vừa lộ ra một chút ánh sáng rực rỡ.

Bởi vậy trong phòng khách, ba người lệ quang mơ hồ nhìn nhau cười, trong lòng một mảnh ấm áp, mà ở cửa phòng bếp, tại một góc độ bọn họ khó có thể phát hiện, một người đàn ông hai tay ôm ngực đang dựa vào cửa, không có nghe sót một câu, khóe miệng hắn khẽ cong lên, đáy mắt tràn đầy ý cười cùng ôn nhu đủ để nhấn chìm người khác.