Thế Thân Thì Có Làm Sao

Chương 7




"Cám ơn quý khách!"

Bảy giờ tối, sau khi tiễn bước một vị khách nữ, bởi vì Mai muội ban ngày thì làm công, buổi tối còn phải đi học lớp đại học bổ túc, cho nên trong cửa hàng chỉ còn lại có một mình Uông Mạn Quân.

Nàng nhìn coi sắc trời bên ngoài, ánh mắt vô thức chuyển hướng về phía đồng hồ trên tường, nhưng ngay lập tức cảm thấy bản thân mình không nên như thế.

Nàng ảo não khẽ cắn môi, bắt buộc chính mình dời ánh mắt đi. Đúng lúc này, cái người mà nàng đã công khai yêu cầu đừng đến quấy rầy, nhưng không hiểu vì sao lại có chút chờ mong hắn, đã dẫn theo bao lớn bao nhỏ xuất hiện.

"Anh. . . . . ."

Ngẩn người nhìn nguyên liệu nấu ăn tươi sống trên tay hắn, Uông Mạn Quân bắt đầu lo sợ.

"Không phải anh lại muốn tự mình xuống bếp chứ?"

Làm ơn, trăm ngàn lần đừng! Tay nghề của hắn thật là một loại tai họa. Hơn nữa, trong bụng của nàng còn mang một sinh mạng nhỏ, khả năng chịu không được loại tra tấn này.

Thấy nàng sợ hãi ôm bụng, Ngụy Chấn Hạo đại khái có thể đoán ra nàng suy nghĩ cái gì, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ cười nói: "Yên tâm ― hôm nay chúng ta ăn lẩu."

Hắn thậm chí ngay cả nước dùng cũng mua được rồi, nếu như đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, chỉ còn có quăng nguyên liệu nấu ăn vào nồi lẩu là xong mà còn khó ăn, vậy hắn thật sự có thể đi tự sát rồi.

Nghe vậy, Uông Mạn Quân cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng. Nàng là đang nhẹ nhõm cái gì? Phản ứng chính xác nàng nên có hẳn phải là đuổi hắn đi ra ngoài, muốn hắn đừng đến đây nữa mới đúng a!

Đối với phản ứng sai lầm không nên có của mình cảm thấy vừa giận vừa thẹn, nàng vội vàng nghiêm mặt, cố ý lạnh giọng đuổi người.

"Không phải muốn anh đừng đến nữa sao? Chúng ta đã chia tay rồi, anh đi nhanh đi!"

"Em biết không?" Giống như không nghe thấy lời nàng xua đuổi, Ngụy Chấn Hạo trong phút chốc nhìn nàng không chớp mắt, biểu tình còn thật sự dị thường.

"Cái, cái gì?" Bị nhìn chằm chằm có chút kinh hãi, Uông Mạn Quân cảm thấy bất an.

"Em cứ nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích, có thể đổi cách nói có ý sáng tạo một chút hay không, anh nghe có điểm hơi ngán." Thanh âm trêu chọc còn chưa dứt, hắn cười cười, rất nhanh hôn trộm một cái ở trên mặt nàng, sau đó lập tức xách theo hai túi đồ ăn lớn, tràn đầy đắc ý đi thẳng lên lầu chuẩn bị nấu lẩu, hoàn toàn không để ý tới "Luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại" của nàng.

Uông Mạn Quân bị ăn vụng đậu hũ lại có chút phản ứng không kịp, chỉ biết ngẩn người nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở cầu thang, đến lúc nhớ tới chính mình chẳng những bị ăn đậu hũ, còn bị trêu chọc, nhất thời không khỏi mặt đỏ lên, xấu hổ muốn đuổi theo cản hắn lại!

"Bà chủ, xin giúp tôi bao một bó hoa cho bạn gái, cám ơn." Một khách nam khoảng hai mươi tuổi đi vào trong cửa hàng, cười xẩu hổ yêu cầu. "Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, làm phiền có thể gói đẹp một chút được không?"

"Đương nhiên có thể!" Mắt thấy khách hàng tới cửa, Uông Mạn Quân đành phải buông tha kích động muốn đuổi theo lên lầu, lập tức đeo lên vẻ mặt thân thiết mỉm cười. "Bạn gái của cậu thích loại hoa gì?"

"Ách. . . . . . Hương, Hương Thủy Bách Hợp đi?" Gãi gãi đầu, vị khách nam trẻ tuổi kỳ thật đối với hoa không hiểu nhiều lắm. (Hương Thủy Bách Hợp: Casablanca Lily - Bách hợp trắng)

"Tôi hiểu rồi." Nở nụ cười trấn an, nàng nhanh chóng chọn lấy một vài cành Hương Thủy Bách Hợp cùng Hoa Hồng, hơn nữa còn điểm thêm một chút Mãn Thiên Tinh tựa như những ngôi sao nhỏ phụ trợ, rất nhanh, dưới tác dụng của tầng tầng lớp lớp giấy bọc đẹp đẽ cùng đôi tay linh hoạt khéo léo, một bó hoa tươi đẹp ướt át đã ra lò. "Được rồi, bạn gái của cậu nhất định sẽ thích." (Mãn Thiên Tinh: Gypsophila - là Hoa Bibi đó mọi người, nghe Mãn Thiên Tinh hay hơn nhỉ, "Sao đầy trời" lãng mạn quá ^^ )

Đồng ý gật đầu, nam khách trẻ tuổi đỏ mặt trả tiền, cầm bó hoa đi hẹn hò với bạn gái.

"Cám ơn quý khách." Mỉm cười nhìn theo vị khách trẻ tuổi rời đi, Uông Mạn Quân thu hồi tầm mắt, tâm tư lại chuyển tới người đàn ông trên lầu, không khỏi thầm thở dài một hơi.

Ai. . . . . . Nàng cũng không biết nên làm sao với hắn bây giờ? Đuổi cũng đuổi không đi, biểu lộ rõ chính mình không yêu hắn cũng vô dụng, hắn tựa hồ như đã hạ quyết tâm cùng nàng dây dưa không dứt.

Rõ ràng hắn vẫn luôn đem nàng làm thế thân, như thế nào nay lại nói. . . . . . Lại nói hắn yêu nàng? Không hiểu! Không hiểu!

Nàng thật sự không hiểu hắn rốt cuộc là làm sao nữa.

Phiền não lắc đầu, Uông Mạn Quân nhịn không được lại khẽ thở dài một cái, thật sự không biết nên làm sao với hắn bây giờ, cuối cùng không khỏi có chút tâm tính đà điểu (tức là thích trốn tránh ý ^^), không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Tùy hắn thôi! Nàng trước mắt chỉ cần đem bản thân chiếu cố cho tốt là được rồi. Tâm trạng muốn bình tĩnh lại, vì tránh cho suy nghĩ của mình luôn bất tri bất giác chuyển tới trên thân cái người khiến mình phiền não kia, nàng tận lực tìm việc làm cho mình, vừa khi lục đục ứng phó với vài vị khách xong, chợt nghe tiếng gọi của hắn từ trên lầu truyền xuống!

"Mạn Quân, ăn cơm!" Hi vọng nghênh đón nàng, không phải là một tai họa.

Thầm nghĩ, nàng đóng cửa tiệm lại, sau đó mới chậm rãi lên lầu hai, khi qua cửa phòng bếp thì trước tiên ló đầu hướng bên trong nhìn lướt qua. . . . . .

Hoàn hảo! Mặc dù có chút hỗn độn, nhưng là còn có thể chấp nhận được.

Thả lỏng hơi thứ nhất, nàng cảnh giác hít hơi thứ hai đi tới cạnh bàn ăn, nhìn nồi canh nóng bốc khói, hương thơm khắp bốn phía, nàng thầm nghĩ hơi thứ hai hẳn là có thể thở ra một nửa rồi.

"Tới đây, ha ha thấy thế nào?" Lôi kéo nàng ngồi xuống, Ngụy Chấn Hạo tựa hồ muốn vãn hồi cái danh trù nghệ cấp tai họa bị gán lên kia, lập tức đưa cái chén muốn nàng thưởng thức thử.

Thật cẩn thận uống một ngụm canh, canh nóng đậm đà lướt qua đầu lưỡi, xuôi theo thực quản, một đường chảy vào trong dạ dày thì hơi thở Uông Mạn Quân cố nén nhịn kia rốt cục có thể hoàn toàn thở ra, nàng mang theo một chút kinh ngạc hô nhỏ. "Uống....uống rất ngon!"

"Dễ uống là tốt rồi!" Hắn vui mừng gật đầu, vô cùng hài lòng."Nhanh ăn đi!"

"Canh này. . . . . . Là anh nấu?" Thường ăn đồ ăn hắn liên tục mang tới, nói thực ra, Uông Mạn Quân phi thường hoài nghi.

Thật sự không phải nàng không biết cảm ơn, không hiểu đạo lý cắn người miệng mềm (ý là được lợi lộc thì nên mềm mỏng với người ta), mà là nàng thật sự khó mà tin được người có trù nghệ hỏng bét như hắn có thể trong thời gian ngắn nấu được nồi canh đậm đà như vậy.

Nghe vậy, Ngụy Chấn Hạo nở nụ cười."Được rồi! Anh thành thật thừa nhận, kỳ thật canh này là đã mua tới từ sớm, việc của anh chỉ là đem nguyên liệu nấu ăn rửa một chút, xắt nhỏ, rồi ném tất vào nồi nấu mà thôi."

Nghe hắn hào phóng thừa nhận, Uông Mạn Quân không khỏi bị chọc cười, cánh môi hồng nhạt khẽ nở một nụ cười khoe lúm đồng tiền thanh thoát, mĩ lệ tới động lòng người.

"Em biết không?" Đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng, Ngụy Chấn Hạo thâm sâu chăm chú nhìn nàng. "Khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên anh thấy em cười."

Hắn bất ngờ nói như vậy, Uông Mạn Quân không khỏi có chút bối rối, chưa biết nên đáp lại như thế nào, lại nghe hắn mở miệng!

"Em cười rộ lên rất đẹp, anh thích nhìn thấy em cười." Tiếng nói trầm thấp như muốn câu dẫn người khác, hắn đứng dậy đi tới bên người nàng, ngón tay dài khiêu khích mà ôn nhu nâng cằm nàng lên, nghiêng người bao phủ đôi môi đỏ mọng mê người, dây dưa thật sâu.

Nụ hôn này ôn nhu đến mức làm cho nàng muốn khóc, rõ ràng tràn ngập thương tiếc cùng tình yêu, làm cho Uông Mạn Quân nhiều lần kiên trì muốn cùng hắn "Chia tay" nghĩ muốn kháng cự, lại nhịn không được sa vào trong đó, cuối cùng bất tri bất giác lại rơi nước mắt .

"Anh hôn em, không phải là muốn làm cho em khóc." Cảm giác được trên má nàng ẩm ướt, Ngụy Chấn Hạo nhẹ nhàng thối lui, đầu ngón tay nhẹ lướt qua khóe mắt khép chặt của nàng, tự tiếu tự thán vì nàng lau đi nước mắt. (tự tiếu tự thán: vừa như cười vừa như than thở)

"Em không muốn khóc, nhưng lại nhịn không được. . . . . ." Nàng nghẹn ngào, chậm rãi mở ra đôi mắt đầy nước, đem tình cảm trên mặt hắn tất cả thu vào trong mắt, khắc ở đáy lòng.

Nhưng hết thảy mọi chuyện sẽ chỉ làm nàng cảm thấy càng có lỗi với người đàn ông này, càng thêm muốn khóc mà thôi.

"Vì sao?" Từng bước dẫn dắt, Ngụy Chấn Hạo cảm thấy cũng đã tới thời điểm phá bỏ tâm ma của nàng.

"Bởi vì em không yêu anh." Nước mắt chảy càng thêm dữ dội.

"Không yêu? Là không muốn, không thể, hay là không dám?" Cười khẽ, vẻ mặt của hắn càng thêm ôn nhu.

Không nói gì, Uông Mạn Quân rất lâu không nói nên lời, ngay khi hắn cho rằng không nhận được câu trả lời, nàng lại khàn khàn mở miệng. "Đều có."

"Bởi vì vị hôn phu đã qua đời của em sao?" Trực tiếp nghênh chiến, công kích cửa thành. (tớ cũng không hiểu cái câu này, có lẽ là có ý "trực tiếp nói thẳng vào vấn đề")

"Anh. . . . . ." Khiếp sợ trợn mắt nhìn hắn, cảm thấy yếu đuối cơ hồ muốn ngã phịch trên ghế. "Làm sao anh lại biết. . . . . . Đúng rồi. . . . . . Đúng rồi. . . . . . Anh đương nhiên là biết. . . . . ."

Đột nhiên nhớ tới hắn từng mời văn phòng thám tử điều tra mình, khẳng định biết rõ quá khứ của nàng, nói không chừng giờ phút này cũng đã biết được nàng là đem hắn làm như thế thân của vị hôn phu trước rồi, Uông Mạn Quân lập tức không nén được che mặt khóc, "Em biết như vậy không đúng, nhưng là chúng ta cũng không thiếu nợ nhau, không phải sao? Từ lúc đầu, anh xem em là thế thân của người phụ nữ khác, em cũng vậy đem anh làm thế thân của người đàn ông khác, chúng ta đồng bệnh tương liên, cho nhau an ủi, lợi dụng lẫn nhau, không nói đến tình yêu, quan hệ như vậy vốn tốt lắm, vì sao nay anh lại muốn phá hỏng. . . . . ."

"Phá hỏng cái gì?" Đi tới bên người nàng ngồi xổm xuống, Ngụy Chấn Hạo nhẹ nhàng ôm lấy nàng đang khóc đến thân thể run rẩy, ôn nhu hỏi.

"Anh nói anh yêu em, anh đã phá hoại quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không thiếu nợ nhau của chúng ta, bởi vì em không thể yêu anh. . . . . . em không thể. . . . . ." Nàng khóc đến khàn cả giọng, tình cảm nhiều năm chất chứa ở trong lòng dường như rốt cuộc tìm được nơi phát tiết, khiến nàng không cách nào ngừng lời.

"Anh biết không? Em yêu anh ấy. . . . . . Em thật yêu anh ấy, chúng em thậm chí đã chuẩn bị kết hôn, nhưng anh ấy trước hôn lễ một tuần gặp tai nạn xe cộ qua đời, bỏ lại một mình em. . . . . ."

Nàng khóc đến thảm thương, Ngụy Chấn Hạo thế nhưng không có nói những lời an ủi dư thừa, chỉ là dùng cánh tay ấm áp đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, như chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn gương mặt của nàng, tóc của nàng, nước mắt của nàng . . . . . .

"Chúng em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em là cô nhi, nhưng anh ấy vẫn đối với em rất tốt, ngay cả ba mẹ của anh ấy cũng xem em như con gái ruột mà yêu thương. Cái ngày xảy ra tai nạn xe cộ kia, kỳ thật là em và anh ấy ở cùng một chỗ , trong khoảnh khắc xe bị đâm, anh ấy đã quên mình lấy thân thể bảo vệ em, kết quả là anh ấy thì đã chết, mà em lại còn sống . . . . . ."

Nước mắt thấm ướt vạt áo trước ngực hắn, Uông Mạn Quân đột nhiên vừa khóc vừa cười. "Anh ấy cứu sống em, nhưng em chẳng thà lúc đó cùng đi với anh ấy, như vậy em sẽ không phải một người cô đơn, cũng sẽ không thương tâm khổ sở như vậy . . . . . ."

Ngụy Chấn Hạo ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc thảm thương của nàng, cố ý cau mày nói: "Nếu em chết rồi, vậy anh phải làm sao bây giờ? Trăm ngàn lần đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy."

"Anh?" Nàng hai mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn hắn.

"Đúng!" Gật gật đầu, vẻ mặt của hắn thật sự nghiêm túc. "Cũng bởi vì em không chết, mới có thể để cho anh có cơ hội yêu em, trăm ngàn đừng cướp đoạt vận may trời ban cho anh."

"Thực xin lỗi, em không thể yêu anh. . . . . ." Nghe lời nói thâm tình mà chân thành của hắn, Uông Mạn Quân chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống.

"Vì sao không thể yêu anh?" Ôn nhu truy vấn, Ngụy Chấn Hạo thầm nghĩ hắn phải mau tiếp cận vấn đề trọng tâm.

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì như vậy khiến cho em có cảm giác mình đã phản bội anh ấy. . . . . ." Lời vừa mới dứt, nàng lại khóc thất thanh .

Đứa ngốc! Chẳng lẽ bởi vì vị hôn phu mất, nàng cả đời cũng không theo đuổi hạnh phúc của chính mình sao? Ngụy Chấn Hạo muốn mắng lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lần nữa hôn đi nước mắt khắp mặt nàng, nhẹ giọng lại hỏi: "Một khi đã như vậy, lúc trước vì sao lại bằng lòng ở bên anh? Bởi vì anh cùng với người đó có bộ dạng tương tự, nên đem anh làm như thế thân sao?"

Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy lý do không đơn giản như vậy. Đôi mắt đẫm lệ mơ màng nhìn hắn, Uông Mạn Quân yên lặng nở nụ cười. "Bởi vì em tịch mịch đã lâu lắm rồi, rất khao khát có thể có một cơ thể đàn ông ấm áp cho mình dựa vào, mà khi đó anh lại xuất hiện." Nguyên lai hắn là như vậy mù mờ trúng tuyển, khó trách khi đó hắn vô lễ lại đường đột yêu cầu, nàng lại một lời đáp ứng. Tự giễu nở nụ cười, Ngụy Chấn Hạo một lần nữa điều chỉnh lại suy nghĩ, sau đó thần sắc kiên định nói : "Mạn quân, anh biết em còn chưa quên được vị hôn phu đã chết, anh cũng không yêu cầu em hiện tại có thể yêu anh, nhưng là làm ơn hãy cho anh một cơ hội, để cho anh yêu em được không?"

"Vậy đối với anh không công bằng. . . . . ." Lắc đầu, nàng nghẹn ngào cự tuyệt, không muốn thiếu nợ tình cảm của hắn, bởi vì như thế khiến nàng cảm thấy thực áy náy.

"Cảm tình vốn là không nói đến công bằng hay không công bằng, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý mà thôi." Thâm sâu nhìn nàng, hắn chân thành nói: "Mà anh là nguyện ý, em hiểu không?"

"Anh không hề ngu ngốc, vì sao phải làm loại việc ngu ngốc này?" Nhịn không được lại khóc, Uông Mạn Quân cảm giác mình tựa hồ nước mắt chảy mãi không hết, chỉ là lần này nước mắt vì cảm động mà rơi xuống .

"Đúng vậy! Anh đương nhiên không ngốc." Gật đầu đồng ý, Ngụy Chấn Hạo sâu sắc nở một nụ cười.

A. . . . . . Hắn đương nhiên không ngốc, bởi vì hắn biết mình sẽ có hồi báo hậu hĩnh. "Như vậy có bằng lòng cho anh cơ hội yêu em không?" Lại hỏi.

"Cho dù em nói không, anh cũng sẽ không chấp nhận, đúng không?" Không hiểu tại sao, nàng chính là biết hắn sẽ như vậy.

"Đúng vậy, anh sẽ không tiếp nhận." Mỉm cười, hắn không e dè thừa nhận.

"Như vậy đáp án của em cũng không quan trọng." Đôi mắt sưng đỏ quan sát người đàn ông trước mắt, Uông Mạn Quân rưng rưng hé ra nụ cười yếu ớt.

"Cám ơn!" Biết nàng đã không cự tuyệt, Ngụy Chấn Hạo cười cười, ở trán nàng hôn một cái, sau đó đến phòng tắm đi vắt một cái khăn lông ướt vội mang tới cho nàng.

Ấp úng nói cảm ơn, nàng có chút ngượng ngùng tiếp nhận khăn mặt, cúi đầu yên lặng lau khuôn mặt có chút chật vật của chính mình, đợi tất cả sửa sang lại ôn thỏa, lúc ngẩng đầu lên, đã thấy hắn ngồi trở lại trên ghế.

"Tốt lắm, mới vừa rồi khóc lóc một trận, lãng phí không ít thể lực, hiện tại khẳng định rất đói bụng rồi, nhanh ăn đi!" Mang theo một chút ý trêu chọc, Ngụy Chấn Hạo cố ý đùa giỡn nàng.

Nghĩ đến bộ dạng khóc lóc mất mặt mới vừa rồi của chính mình, nay lại bị hắn cố ý trêu đùa, Uông Mạn Quân xấu hổ đến mức cả bên tai đều hơi hơi phiếm hồng, buồn bực lườm hắn một cái, nhưng rồi chính mình cũng không nhịn được mà bật cười.

Đúng a! Khóc thật là thực là việc hao phí thể lực, hiện tại nàng thật sự là đói bụng quá rồi! Thấy nàng nở nụ cười, Ngụy Chấn Hạo cũng cảm thấy vui vẻ, nhất là xem nàng quả thực khẩu vị mở rộng cố gắng ăn lẩu, hắn lại càng hài lòng vô cùng. Vì thế cả bữa tối, hai người tuy rằng nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng lại có một loại ăn ý "vô thanh thắng hữu thanh" cùng cảm giác ấm áp, mãi đến hai người đều ăn no tới tám phần rồi! (Vô thanh thắng hữu thanh: không nói mà còn hơn là có nói)

"Đúng rồi! Em cảm thấy con chúng ta sẽ là nam hay là nữ?" Thình lình, Ngụy Chấn Hạo lấy khẩu khí như đang nói chuyện phiếm ném ra bí mật lớn nhất hiện nay của nàng.

Hắn, hắn nói cái gì? Con?

Hắn hắn hắn. . . . . . Hắn là làm sao mà biết được?

Lần nữa bị kinh hách, Uông Mạn Quân ngạc nhiên trợn mắt nhìn người trước mặt; mà hắn chỉ là nhướng nhướng mày, cười đến vẻ mặt vô tội.

"Lúc trước em từ khoa phụ sản đi ra bị anh thấy được, cho nên anh đặc biệt đi vào hỏi y tá bên trong tình trạng của em." Phảng phất nhìn ra nghi ngờ của nàng, Ngụy Chấn Hạo vui lòng chỉ điểm bến mê. (ý là nói rõ sự việc)

Thì ra là thế! Uông Mạn Quân giật mình gật đầu, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, sắc mặt thật vất vả mới hơi khôi phục chút hồng nhuận lại tái nhợt, lo lắng cắn môi không thôi, run rẩy nói: "Anh. . . . . . Anh muốn cùng với em giành đứa nhỏ sao?"

Vì sao nàng lại nghĩ như vậy? Ý cười tại khóe miệng thu lại, Ngụy Chấn Hạo cau mày. "Anh sẽ không cướp đứa nhỏ khỏi người mẹ, như vậy quá tàn nhẫn."

Nghe hắn cam đoan như thế, Uông Mạn Quân tâm trạng không khỏi buông lỏng, nhưng mà còn chưa kịp thở mạnh một hơi, lại nghe hắn mở miệng.

"Nhưng em cũng không thể cướp đoạt quyền lợi làm cha của anh!" Hắn nghiêm chỉnh tuyên bố, sau khi thấy nàng gật đầu lia lịa, thì tiếp tục bổ sung. "Cho nên phải có biện pháp xử lý."

"Có ý tứ gì?" Uông Mạn Quân cảm thấy mờ mịt. "Ý tứ chính là. . . . . ." Cố ý dừng một chút, hắn giảo hoạt nở nụ cười. "Cần một hôn lễ! Của chúng ta!"

. . . . . . . . . .

"Không tốt không tốt, cảm giác hơi thô thiển!" Lắc đầu phủ định. "Kia thì sao?" Ngón tay hướng sang bên cạnh một chút. "Không! So với cái vừa rồi càng thô hơn!" Càng thêm điên cuồng lắc đầu.

"Kia?" Lại chỉ hướng một bức ảnh khác.

"Bạn trai Uông tỷ à. . . . . ." Trong cửa hàng bán hoa, Mai muội kêu "Nick name" của người nào đó, lấy ánh mắt tuyệt vọng chỉ trích. "Anh rốt cuộc có hiểu phụ nữ không? Hiểu cái gì là thời thượng không? Có biết thưởng thức hay không?"

Được rồi! Bị một em gái sinh viên làm thêm nhỏ hơn mười mấy tuổi sỉ nhục như vậy, Ngụy Chấn Hạo cũng bắt đầu hoài nghi mình thật sự không hiểu phụ nữ, không hiểu mấy thứ thời thượng, không có mắt thưởng thức .

Cho nên, hắn chỉ có thể không ngại học hỏi kẻ dưới. "Như vậy em cảm thấy thế nào?"

"Em nghĩ là . . . . . ."

"Em không cần nghĩ gì cả!" Bỗng dưng, từ bên cạnh nói xen vào một câu, Uông Mạn Quân lấy đi tạp chí áo cưới mà hai người kia đang tụ cùng một chỗ nghiên cứu hồi lâu, thản nhiên tạt một chậu nước lạnh. "Bởi vì chuyện này là vô nghĩa." "Nhưng mà Uông tỷ, hai người không phải muốn kết hôn sao?" Mai muội kháng nghị. Cũng là bởi vì bọn họ muốn kết hôn, nàng mới có thể kích động chạy đi mua cuốn tạp chí áo cưới này đến xem, sau đó vừa vặn "bạn trai Uông tỷ" đến đây, cho nên cũng gia nhập cùng nhau nghiên cứu.

Kết hôn?

Nghĩ tới hai chữ này, Uông Mạn Quân lại không khỏi đau đầu.

Trên thực tế, cho tới bây giờ, nàng vẫn còn không rõ ràng lắm, vì sao mấy ngày trước nàng mới đáp ứng không bài xích sự tiếp cận của hắn, như thế nào ăn lẩu xong, lại đột nhiên nhảy cấp đến bọn họ muốn kết hôn chứ?

Tuy rằng hắn nói không thể cướp đoạt quyền lợi làm cha của hắn, nhưng mà cho dù không kết hôn, hắn vẫn là cha của đứa nhỏ, ai cũng không thể cướp đoạt quyền lợi đó, không phải sao?

Nhưng làm kẻ khác đau đầu nhất là, hai chữ kết hôn này, hắn không chỉ chính miệng nói, mà còn cố tình vô ý ở trước mặt Mai muội nhắc tới, thậm chí ngay cả chuyện nàng mang thai cũng lộ ra, khiến cho mấy ngày nay, Mai muội nếu không phải ngây ngô cười hề hề vuốt bụng nàng thì thào tự nói, thì là cao hứng lật giở tạp chí áo cưới, nói cái gì mà phải giúp nàng xem xem mấy kiểu dáng áo cưới mới nhất. Mặc kệ nàng nói bao nhiêu lần "Không có hôn lễ", Mai muội giống như căn bản không có nghe vào, thậm chí còn động một chút là ngâm nga đoạn nhạc kết hôn, khiến nàng không biết làm sao. Có khi nàng nhịn không được hoài nghi, người đàn ông này có phải đang cố ý tạo ra "áp lực quần chúng" để bức hôn hay không?

Nghĩ đến đây, Uông Mạn Quân càng đau đầu hơn, nhưng vẫn không quên làm sáng tỏ một lần nữa. "Chị không có muốn kết hôn!"

"Nhưng là. . . . . ." Ngơ ngác liếc nhìn nàng, sau đó lại nhìn người đàn ông đáng thương bị từ hôn, Mai muội rất rõ ràng chỉ ra trọng điểm. "Đã mang thai rồi còn không kết hôn, là muốn cho đứa nhỏ làm con ngoài giá thú sao?"

Một bên, Ngụy Chấn Hạo cơ hồ muốn vì em gái ngốc nghếch này mà đứng dậy vỗ tay rồi, sâu sắc cảm nhận được mình ngày thường bày ra một ít lợi ích để mua chuộc lòng người quả nhiên không hề uổng phí .

Nghe vậy, Uông Mạn Quân vừa thẹn vừa giận, nhịn không được trừng mắt nhìn người đàn ông rõ ràng đang muốn gật đầu phụ họa kia một cái, có chút tức giận xem thường nói: "Kia không phải vừa vặn bắt kịp trào lưu không kết hôn mà sinh con gần đây sao?"

"Đúng nha!" Đáng tiếc em gái ngốc nghếch không nhìn thấy sắc mặt người bên cạnh, nghe vậy phấn chấn vỗ hai tay, mắt sáng lấp lánh kêu lên: "Uông tỷ, nếu ngươi có thể lại cùng bạn trai hiểu lầm chia lìa, một mình một thân vất vả sinh hạ đứa nhỏ, ngậm đắng nuốt cay đem con nuôi lớn, nhiều năm sau hai cha con giống nhau như từ một khuôn in ra ở trên đường trùng hợp gặp gỡ, sau đó đứa nhỏ trở thành sứ giả tình yêu, chắp dây tơ hồng cho cha mẹ vì hiểu lầm mà tách ra, cuối cùng một nhà ba người đại đoàn viên, như vậy liền hoàn mỹ vô khuyết ."

Đây là cái loại tình tiết gì vậy? Mà Mai muôi còn nói đến hai mắt phát sáng! Ngụy Chấn Hạo vốn đang nghĩ đến ngày thường bày ra một ít lợi ích không có uổng phí, hiện tại xem ra căn bản là vứt xuống sông hết rồi.

Hối hận thầm nghĩ, hắn xanh mặt, quyết định về sau giảm bớt phần đồ ăn của cô nàng kia.

Trái lại Uông Mạn Quân nghe vậy cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là thản nhiên liếc Mai muội một cái, trực tiếp hỏi. "Em ngày hôm qua lại đọc tiểu thuyết gì vậy?"

"Ha ha. . . . . . lời em vừa mới nói không sai biệt lắm so với tình tiết tiểu thuyết." Ngây ngô cười gãi đầu, Mai muội thành thật thừa nhận.

Lời này vừa nói ra, người nào đó sắc mặt nháy mắt đen lại, ngược lại Uông Mạn Quân tựa hồ như đối với hành vi lấy tình tiết ở trong tiểu thuyết ảo tưởng thành hiện thực này của Mai muội xem nhưng không thấy quái lạ, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói sang chuyện khác!

"Mai muội, ngày mai chị có việc phải về miền nam, trong cửa hàng chỉ có một mình em có ổn không?" Nàng nghĩ, nếu không được, vậy dứt khoát ngày mai sẽ không mở cửa buôn bán, coi như nghỉ ngơi một ngày.

"A?" Vẻ mặt ngạc nhiên, Mai muội há hốc mồm ấp úng nói : "Em ngày mai có liên nghị (tớ cũng không hiểu là cái gì), đang muốn xin phép chị. . . . . ." Ách. . . . . . Vậy bây giờ nên làm thế nào mới tốt? Muốn lỡ hẹn, liên nghị không thể đi sao?

Không dự đoán được Mai muội cũng có việc, Uông Mạn Quân đầu tiên là ngẩn ra, sau lập tức mỉm cười nói: "Không sao, vậy chúng ta sẽ không mở cửa hàng, nghỉ ngơi một ngày đi!"

Đúng nha! Nàng như thế nào không nghĩ tới còn có thể làm như vậy? Thật sự là quá ngu ngốc! Mai muội vốn tưởng rằng phải từ bỏ liên nghị, lúc này vui vẻ gật đầu như giã tỏi, liên thanh phụ họa, "Tốt tốt tốt, để ăn mừng ngày mai chúng ta nghỉ phép một ngày, hôm nay liền cố gắng gấp bội đi!" Dứt lời, Mai muội liền vui vẻ chạy đến giàn trồng hoa sửa sang lại mấy cành hoa tươi, làm việc đặc biệt nhiệt tình.

"Anh làm sao lại không biết em ngày mai phải về miền nam?" Bỗng dưng, Ngụy Chấn Hạo nhướng mày lên tiếng chất vấn.

Nghe vậy, quay đầu khó hiểu liếc mắt nhìn hắn một cái, Uông Mạn Quân chân mày nhíu lại nói : "Từ khi chúng ta ở cùng một chỗ, hàng năm ngày này, em đều trở về, anh không nhớ sao?"

Ngụy Chấn Hạo cẩn thận hồi tưởng lại, lúc này mới phát hiện quả thật là như thế, chỉ là lúc trước nàng thản nhiên tỏ vẻ chính mình có việc phải về miền nam một chuyến, nhưng lại chưa bao giờ nói ra nguyên nhân, mà hắn cũng chưa từng truy vấn qua, nhưng hôm nay đã khác rồi, hắn hôm nay muốn biết nguyên nhân khiến cho nàng cố định ngày này hàng năm đều quay về miền nam là cái gì?

"Một khi đã như vậy, anh cùng đi cùng với em." Đây không phải là hắn trưng cầu ý kiến nàng, mà là đã quyết định rồi.

"A?" Phát ra một tiếng kinh nghi (vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ), nàng vô cùng sửng sốt hỏi lại: "Vì, vì sao?"

". . . . . . Ngày mai là ngày giỗ của anh ấy." Do dự một chút, cuối cùng nàng vẫn là nhẹ nói tiếp.

"Như thế nào? Không hoan nghênh anh sao?" Nhíu mày hỏi lại, giọng điệu của hắn mặc dù có vẻ như là nói đùa, nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc.

Tựa hồ không biết nên đáp lại như thế nào, Uông Mạn Quân bối rối cắn môi, sau khi trầm mặc một hồi, rốt cục mới chần chờ mở miệng, "Em chỉ cảm thấy anh sẽ không thích. . . . . ."

"Vì sao em lại cho rằng như vậy?" Tiếp tục truy vấn, Ngụy Chấn Hạo với chuyện này càng tò mò hơn .

Kỳ thật mới vừa rồi suy nghĩ qua một chút, Ngụy Chấn Hạo trong lòng đã mơ hồ đoán được, lúc này đây nghe nàng nói như vậy cũng không thấy bất ngờ, chỉ là bình tĩnh gật đầu, không một chút thay đổi quyết định.

"Vậy tốt lắm, anh cùng em đi bái tế."

Hắn. . . . . . Thật sự không ngại? Kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện hắn thật không có một tia miễn cưỡng, Uông Mạn Quân chỉ cảm thấy trong lòng như có trăm ngàn tư vị phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. "Làm sao vậy?" Không nhận được hưởng ứng, hắn cảm thấy khó hiểu lại hỏi.

"Không, không có việc gì!" Không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, nàng liên tục không ngừng lắc đầu.

"Như vậy ngày mai?" Vẫn như cũ không quên, hắn khăng khăng muốn nghe được đáp án.

Do dự một chút, nàng cuối cùng gật đầu, đáp ứng cho hắn đi cùng mình.

Nhận được câu trả lời vừa lòng, Ngụy Chấn Hạo nở nụ cười, sau đó nhìn đồng hồ trên tay một chút, ngắn gọn lưu loát nói : "Anh nên trở về làm việc thôi, ngày mai tám giờ tới đón em."

Lời còn chưa dứt, cũng không có đợi nàng nói được hay không, hắn đã tự ý nghiêng người ở trên má nàng lưu lại một nụ hôn nhẹ, sau đó thấy nàng trợn mắt nhìn chằm chằm lại ra vẻ vô tội nhún nhún vai, cười cười chuẩn bị trở về công ty làm việc, nhưng mà vừa mới đi ra khỏi cửa hàng, liền không hẹn mà gặp một gương mặt rất chi quen thuộc.

"Cậu cậu. . . . . . Làm sao cậu tìm được tới nơi này?" Ngón tay ngắn ngủn mập mạp trỏ thẳng trước mặt hắn, Trần tỷ vốn đang tranh thủ thời gian đến thăm "nhân viên cũ", lúc này phẫn nộ chất vấn, tức giận đến suýt nữa giậm chân.

"Đầu năm nay, văn phòng thám tử rất nhiều, không phải sao?" Mỉm cười, Ngụy Chấn Hạo làm điệu bộ thăm hỏi. "Thật có lỗi, tôi phải về công ty rồi, tạm biệt." Dứt lời, hắn cước bộ tao nhã thản nhiên rời đi. Bị hành động cố ý của hắn chọc cho phát hỏa, Trần tỷ thở phì phì vọt vào trong cửa hàng, túm lấy Uông Mạn Quân lắc lắc một trận, miệng gầm rú. "A a a! Mạn quân, em nói mau, tên kia tìm tới nơi này lúc nào? Tìm em làm gì? Có phải muốn lừa em trở lại bên cạnh hắn hay không? Vì sao em không nói chuyện này cho chị biết?

"Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận! Uổng công chị đặc biệt đem em giới thiệu đến nơi đây, không nghĩ tới tên kia bỏ ít tiền là có thể thuê thám tử tư giúp hắn tìm em. Làm sao chứ? Có tiền thì rất giỏi sao? Thật sự là tức chết mà. . . . . ."

Bị lắc đến đầu váng mắt hoa, Uông Mạn Quân suy yếu cầu xin. "Trần tỷ, đừng lắc nữa, em. . . . . . em muốn ói. . . . . ."

Muốn ói?

Trần tỷ sửng sốt, theo bản năng buông tay ra.

Mà Uông Mạn Quân sau khi được tự do, không nói hai lời lập tức vọt vào trong toilet nôn khan, mà phía sau còn có người phụ nữ vào theo. "Mạn quân, em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Có muốn chị đưa em đi bác sĩ hay không . . . . . ." Trần tỷ vẻ mặt lo lắng, miệng không ngừng lải nhải hỏi.

"Không cần phải lo đâu. . . . . ." Mai muội gãi gãi đầu nói ra phán đoán của mình.

"Vì sao không lo?" Trần tỷ trừng mắt hỏi lại.

"Em nghĩ đây là phản ứng bình thường thôi. . . . . ." Mai muội kiên trì luận điệu của mình.

"Thế này gọi là phản ứng bình thường? Người đang yên lành, không có việc gì mà lại nôn mửa sao?" Trần tỷ hoàn toàn không cho là đúng.

"Người mang thai sẽ như vậy a!" Gật gật đầu, Mai muội tung ra một tiếng sấm vang trời.

Quả nhiên, một câu này khiến Trần tỷ trợn mắt há hốc mồm, nháy mắt nói không ra lời, chờ năm giây yên lặng trôi qua, nàng như là bạo phát toàn thân, lấy khí thế long trời lở đất chửi ra một câu tiếng Đài kinh điển!

"***!" (Không biết nên dịch thế nào nữa, tớ GG thì thấy đây là một từ chửi tục tiếng Quan thoại, ám chỉ hành vi tình dục =)), tớ nghĩ chắc nó giống F**K trong tiếng Anh)