Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 57: Phiên Ngoại 1




Các bộ phim của đạo diễn Lâm Kế Huy luôn được tiến hành rất chậm rãi và tỉ mỉ để có thể tạo ra những tác phẩm tinh tế, đã từng có một bộ phim đạt kỷ lục ghi hình trong ba năm. Cũng nhờ những suy nghĩ độc đáo này mà tất cả sản phẩm phát hành đều là cực phẩm.

Minh Dao vào đoàn đã được 5 tháng, nếu tính luôn thời gian học võ nửa năm trước, thì cô đã dành ra khoảng một năm thời gian cho bộ phim này rồi.

Ngoài việc muốn thúc đẩy bản thân mình tiến lên, Minh Dao cũng không muốn phụ lòng mong đợi của Lâm Kế Huy đối với mình.

Vì dù sao lúc thông báo chính thức được đưa ra trước kia, có một số ít cư dân mạng đã bôi đen Minh Dao rằng cô dựa vào mối quan hệ cá nhân, dựa vào quan hệ với Kỳ Tự nên được tuyển chọn. Cho dù sau đó Lâm Kế Huy đã tự mình đứng ra giải thích, nhưng vẫn không ngăn được miệng của mấy anh hùng bàn phím trên mạng.

Sau đó Lâm Kế Huy nói với Minh Dao: “Cô chỉ có thể dùng thực lực để chứng minh cô xứng đáng với vai diễn Ngọc Phục Linh này”.

Minh Dao khắc ghi trong lòng, và cũng làm như vậy.

Trước khi bắt đầu quay, ngoại trừ một chỉ đạo võ thuật hoàng gia do Lâm Kế Huy tìm cho Minh Dao, thì Minh Dao còn chủ động bái một vị sư phụ để khổ luyện Thái Cực Quyền và Vịnh Xuân Quyền, đóng cửa luyện tập nửa năm, bị thương khắp người.

Sau khi vào đoàn chính thức quay phim, cô đã thật sự trải nghiệm được sự bắt bẻ và khắc nghiệt của Lâm Kế Huy. Có một lần, Ngọc Phục Linh do Minh Dao thủ vai có một cảnh quay đánh nhau với nam chính Cẩm Y Vệ, quay hơn chục lần mà Lâm Kế Huy vẫn không hài lòng.

Trong lúc quay phim, Lâm Kế Huy sẽ không nể mặt bất cứ ai, cho dù cô là vợ của ai, sau lưng có tiền đến cỡ nào.

Anh ấy chỉ công nhận kĩ năng diễn xuất và chất lượng.

Sau ngày hôm đó, cảnh quay này cứ phải lặp đi lặp lại liên tục không ngừng, ngay cả khi giữa chừng Minh Dao bị nam chính không cẩn thận dùng vũ khí đánh vào lưng, vậy nhưng vẫn không được nghỉ ngơi.

Chỉ cần còn có thể diễn, phải cắn răng kiên trì.

Có lẽ là quay đến lần sáu mươi mấy, Lâm Kế Huy mới hài lòng hô cut.

Khi Minh Dao được thả xuống từ dây cáp, cả người không đứng vững được nữa.

Lúc ấy Giang Mẫn Nguyệt cũng đang ở đó, tuy đau lòng, nhưng với tư cách là diễn viên, đặc biệt là diễn những cảnh đánh nhau như thế này thì việc bị va chạm là hết sức bình thường. Cho nên cũng chỉ có thể xin Lâm Kế Huy cho Minh Dao nghỉ nửa ngày để đến bệnh viện kiểm tra vết thương trên vai và lưng.

Đoàn làm phim đang quay ở một vùng sa mạc hẻo lánh, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng điều kiện y tế thì lại không được tốt giống như vậy.

Lâm Kế Huy chỉ cho Minh Dao nghỉ nửa ngày, kêu cô đi nhanh về nhanh.

Cùng ngày hôm đó, có fans của Minh Dao trong nhóm diễn viên quần chúng, có lẽ là đau lòng cho cô, không cẩn thận tiết lộ chuyện này ra ngoài, thế là trong fan club hoàn toàn bùng nổ.

[Trời, bị cái vòng quay lớn đó đánh vào vai sao? Dáng người của Dao Dao nhỏ nhắn như vậy, có phải nam chính mù rồi hay không?]

[Tôi nghi là anh ta cố ý, cái đồ chơi này mà cũng va nhầm vào người được?]

[Ôi, thật ra cũng đâu cần phải quay phim vất vả như vậy chứ, ở nhà làm vợ tổng giám đốc thoải mái biết bao nhiêu]

[Dao Dao muốn trở thành diễn viên xuất sắc giống mẹ mà, với lại cả nhà của Kỳ tổng đều rất ủng hộ cô ấy, không có gì là không tốt khi có sự nghiệp của riêng mình]

[Đạo diễn Lâm cũng nghiêm khắc quá, nghe nói cảnh này phải quay 68 lần, 68 lần đó các bạn. Minh Dao bị treo trên dây cáp gần như cả một ngày trời mà không được thả xuống lần nào]

[hu hu hu em bé đáng thương mau chóng khỏi nha, Kỳ tổng đâu rồi? Mau dỗ dành vợ kìa]

Kỳ Tự?

Kỳ Tự đã cô đơn một mình vài tháng rồi.

Từ khi nhận bộ phim của Lâm Kế Huy, hơn mười tháng liền mà hai người chỉ gặp nhau có hai lần.

Một lần là ở lễ trao giải Kim Ngọc Lan, một lần là ăn Tết.

Vừa qua năm, mới mùng 2 Tết mà Minh Dao và Giang Mẫn Nguyệt đã trở lại đoàn phim để tiếp tục quay.

Hai vợ chồng hoàn toàn dựa vào video và những cuộc gọi để giữ liên lạc, hơn nữa Kỳ Tự còn phải chấp nhận thời gian của Minh Dao. Có khi cô phải thức đêm quay phim, Kỳ Tự chỉ có thể liên lạc với cô vào ngày hôm sau khi cô về lại chỗ ở.

Điều này trực tiếp tạo thành tình huống cực kì bi hài.

Chẳng hạn như lúc Kỳ Tự đang họp thì Minh Dao gửi tin nhắn đến — [Anh có bận không? Em quay xong rồi]

Kỳ Tự sẽ lập tức trả lời cô ngay mà mặt không biến sắc — [Không bận]

Sau đó để cho một nhóm nhân viên cấp cao ngồi ở phía dưới yên lặng chờ đợi. Anh công khai mở video nói chuyện phiếm với vợ một cách bình thản.

Minh Dao sẽ lải nhải kể cho Kỳ Tự biết những chuyện vui xảy ra ở phim trường. Chẳng hạn như hôm nay cô giỏi như thế nào, chỉ cần quay một lần là qua lượt, hoặc là được đạo diễn Lâm khen ngợi, nếu không nữa thì chính là nhận được quà do fans hâm mộ gửi tới.

Thậm chí còn kể cho anh biết con chó do thím dọn vệ sinh trên phim trường nuôi đã sinh được mấy bé chó con.

Mỗi lần kể đến những chuyện như vậy, Kỳ Tự đều sẽ kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng Minh Dao sẽ hỏi anh — [Có phải rất chán không?]

Kỳ Tự sẽ trả lời cô: “Không chán, anh rất thích”.

Mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của người mình yêu thông qua màn hình nhỏ, đừng nói là đang nói về cuộc sống hằng ngày, cho dù cô ngồi tụng kinh ở bên kia, chắc có lẽ Kỳ Tự cũng cảm thấy êm tai.

Đương nhiên, có khi Minh Dao cũng sẽ chủ động quan tâm Kỳ Tự, chẳng hạn như sẽ hỏi anh: “Hôm nay anh và Thái thượng hoàng thế nào rồi?”

Nếu nói đến chuyện này lại phải nói rất dài.

Vì không ai có thể ngờ rằng, từ khi Minh Dao đi đóng phim thì Kỳ Hành Viễn đã dọn đến nhà của Kỳ Tự.

Ông cụ tỏ ra kiểu anh có bản lĩnh thì đuổi tôi ra ngoài đi, chẳng những bất chấp tất cả ở lại, còn lắc mình biến hoá, biến thành một người cha già quan tâm con trai.

Muộn màng bao nhiêu năm, vậy mà Kỳ Hành Viễn bắt đầu chơi trò tình thương của cha.

Chuyện này khiến Kỳ Tự không thích ứng được.

Ngày đầu tiên mới vừa dọn vào, Kỳ Tự và Kỳ Hành Viễn không có gì để nói, Kỳ Hành Viễn cũng không ép buộc. Mấy ngày liên tiếp sau đó, không biết ông phá phách gì đó với dì Trương ở trong phòng bếp, thì vào một buổi sáng nọ, Kỳ Tự được thưởng thức một bữa sáng do chính tay người cha già của mình làm.

Một tô mì nóng hổi ở trước mặt.

Nhưng Kỳ Tự chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, đừng nói là ăn, ngay cả một ngụm canh cũng không uống, trực tiếp đi đến công ty.

Những ngày tiếp theo, Kỳ Hành Viễn vẫn kiên trì không ngừng làm bữa sáng cho Kỳ Tự, thời gian dần qua cũng học làm cơm trưa, cơm tối, thậm chí còn có thể dọn một bàn thức ăn.

Đây là điều không thể xảy ra trong quá khứ.

Ông sẽ luôn là một chủ tịch cao cao tại thượng, cho dù là một chuyện nhỏ như rót ly trà cũng sẽ không tự mình làm. Bây giờ rèn luyện mấy tháng ở chỗ của Kỳ Tự, vậy mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Một buổi sáng nọ, lúc ông vác mặt ra tới như thường lệ, đột nhiên trở nên đặc biệt lễ nghi.

Ông mặc một bộ đồng phục đầu bếp chuyên nghiệp màu trắng, thêm chiếc mũ đầu bếp trên đỉnh đầu.

Ông nói với Kỳ Tự: “Hôm qua dì Trương đi thi chứng nhận đầu bếp cao cấp, ba cũng đi, mà không cẩn thận cầm về cái sơ cấp”

Kỳ Tự: “……..”

“Con ăn một miếng đi, một miếng thôi, thử tay nghề của ba”.

Tuy rằng những ngày qua hai cha con cùng chung sống dưới một mái nhà, nhưng Kỳ Tự không cho Kỳ Hành Viễn sắc mặt tốt, gần như là đối xử như một người xa lạ.

Nhưng hình như lần này ông cụ đã hạ quyết tâm thì phải, không lên giọng dù chỉ một chút, ông thích được người khác lấy lòng thế nào thì ông sẽ làm như vậy.

Trái tim con người đều lớn lên bằng xương bằng thịt, huống chi còn là một người cha đã lớn tuổi.

Cho nên ngày đó, Kỳ Tự uống xong ngụm canh đầu tiên.

Đừng nói, đúng là hương vị không tệ.

Sau lần đó, quan hệ của hai người cũng từ một ngày chỉ nói một câu, dần dần trở thành ba bốn câu, mười mấy câu, thậm chí nhiều hơn.

Và một trong những lý do chính thúc đẩy mối quan hệ giữa hai cha con nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn chính là —

Cả hai đều là fans trung thành của Minh Dao.

Vì vẫn không có cách nào nhìn thấy được Minh Dao, vì để giải toả nỗi khổ tương tư, nên có khi tan ca về nhà thì Kỳ Tự sẽ xem lại bộ phim mà Minh Dao diễn vai Lâm Vân Vân kia.

Lần đầu tiên xem, Kỳ Hành Viễn cũng bu lại, “Không nói gạt con, thật ra ba cũng có coi lúc mới phát sóng”.

Kỳ Tự: “………”

“Sau đó cứ coi coi, ba cảm thấy ba có điểm giống tên Cố Viễn trong kia”.

Kỳ Tự: “????????”

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Tự, Kỳ Hành Viễn lại giải thích nói: “Ý của ba là, lúc có được thì không quý trọng, mất đi mới hối hận. Ba đã già rồi, cho nên —“

Lời nói của Kỳ Hành Viễn ngừng lại ở đó, nhìn về phía Kỳ Tự.

Ánh mắt sâu thẳm, lộ ra tình thương sâu sắc và hiền từ của người cha.

Nhìn nhau vài giây, bỗng nhiên ông mở miệng — “Cục cưng”.

Kỳ Tự: “……?”

“Con có thể cho ba một cơ hội bù đắp không?”

Cả người Kỳ Tự đều thấy không khoẻ, nhíu mày: “Ông kêu ai cục cưng?”

“Con đó, lúc con còn nhỏ, mẹ con thích kêu con như vậy đó, không phải ba đây muốn tìm lại một chút ký ức của quá khứ sao?”

Ông đừng nha, Kỳ Tự nghĩ.

Một ông cụ sắp 60 tuổi kêu một người đàn ông trưởng thành 27 tuổi là cục cưng, nghe sao mà sợ hãi quá đi mất.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, có lẽ chính sự chân thành ngày đó của Kỳ Hành Viễn đã tác động lên Kỳ Tự, lần đầu tiên anh ngồi ăn cùng Kỳ Hành Viễn, ăn một bữa tối trọn vẹn.

Sau đó ngày nào hai cha con cũng xem đi xem lại bộ phim của Minh Dao, ông cụ đặc biệt có cảm giác chân thật, lần nào xem cũng mắng Cố Viễn.

Cứ như vậy, mối quan hệ giữa hai cha con được xoa dịu đi rất nhiều vì họ đã trở thành đồng đội trong cùng 1 fandom.

Kể từ khi ông cụ bắt đầu gia nhập đội ngũ fans của con dâu, hằng ngày ngoại trừ nghiên cứu ẩm thực, còn có sở thích lên mạng trong phòng làm việc của Kỳ Tự, tìm tòi các loại tin tức về Minh Dao. Cho nên lần này, tin tức về chấn thương của Minh Dao, vẫn là thông qua Kỳ Hành Viễn thì Kỳ Tự mới biết được.

“Con mau đi xem đi, chỗ đó ngay cả cỏ cũng không mọc nổi, cũng không biết có bác sĩ đáng tin hay không”.

Lúc ấy là giữa trưa 12 giờ, vốn dĩ ban đầu Kỳ Hành Viễn kêu Kỳ Tự lấy máy bay tư nhân của ông và thuận tiện đưa bác sĩ đến đó, nhưng chuyến bay cần được báo cáo trước với Cục kiểm soát không lưu để phê duyệt, Kỳ Tự không chờ kịp, trực tiếp ngồi hàng không dân dụng bay thẳng đến thủ phủ của tỉnh địa phương

Kỳ Hành Viễn cũng tuỳ cơ ứng biến ngay, dùng vài mạng lưới có quan hệ mấy chục năm để liên hệ với một bác sĩ cấp giáo sư ở địa phương, còn khoa trương điều động một đội y tế tạm thời, chờ Kỳ Tự vừa đến là lập tức tập trung lại, đi đến bệnh viện huyện nơi Minh Dao nhập viện.

Kỳ Tự không nói cho Minh Dao rằng anh sẽ đến.

Bay hai tiếng, ngồi ô tô bốn tiếng, lúc đến được huyện nhỏ, đã sắp 7 giờ tối.

Toàn bộ bầu trời đã tối đen.

Trên đường tới, người đại diện của nam chính đương sự đã gọi điện thoại đến thông qua Hà Chánh, vừa giải thích vừa xin lỗi Kỳ Tự, hy vọng anh không cần giận chó mắng mèo lên bản thân diễn viên.

Vốn dĩ ban đầu Kỳ Tự thật sự rất tức giận, nhưng anh cũng hiểu rõ nếu bản thân mình can thiệp vào chuyện này, thì chỉ ảnh hưởng đến sự nghi ngờ của thế giới bên ngoài đối với sự chuyên nghiệp của Minh Dao.

Bị thương một chút đã chịu không nổi, thì còn làm diễn viên gì nữa.

Cho nên Kỳ Tự chỉ có thể đè nén tất cả sự bất mãn, nhàn nhạt trả lời lại một câu không sao, lần sau chú ý là được rồi.

Cuối cùng, sau đoạn đường dài, xe cũng ngừng ở trước cổng bệnh viện.

Khi Kỳ Tự chuẩn bị đi xuống thì Minh Dao gọi video đến.

Trong video, nhìn thấy được Minh Dao rất mệt mỏi, nhưng khi đối mặt với Kỳ Tự, cô vẫn cười hì hì.

“7 giờ rồi, ăn cơm chưa? Đừng có lúc nào cũng kêu trợ lý Hà gọi cơm cho anh nữa, về nhà ăn cơm tình yêu của papa Thái thượng hoàng đi”.

Minh Dao luôn nhắc nhở ba bữa ăn của Kỳ Tự, nhưng lại không nói tới một chữ chuyện mình bị thương.

Kỳ Tự cũng làm bộ không biết, hỏi cô: “Em đang ở đâu? Quay xong chưa?”

Minh Dao gật đầu: “Xong rồi, hôm nay biểu hiện của em không tệ, đạo diễn cho em nghỉ nửa ngày, em nằm một buổi trưa như con cá mặn nè he he”.

Đột nhiên Kỳ Tự có chút đau lòng.

Về phương diện này Minh Dao vẫn luôn như vậy, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cũng không bao giờ để Kỳ Tự phải lo lắng cho mình.

Giọng nói của Kỳ Tự có chút chua xót nghẹn ngào, sợ bị cô nhìn ra sự khác thường, nói: “Vậy được rồi, anh có chút việc phải làm, cúp máy trước đây”.

“Ơ?”, Minh Dao không ngờ rằng Kỳ Tự lại phải cúp máy sớm như vậy, không kìm lòng được, “Chờ đã”.

“Sao?”

“……..”, Minh Dao lại không biết phải nói gì.

Ban đầu lúc được Lâm Kế Huy nói cho nghỉ nửa ngày, Minh Dao cũng đã nghĩ đến việc len lén trở về gặp Kỳ Tự một lần, nhưng mà nửa ngày thật sự quá ngắn, cô phải mất 4 tiếng để ngồi xe di chuyển từ chỗ quay phim đến tỉnh lỵ, còn chưa tính thời gian bay đi bay về.

Đúng 7 giờ sáng mai cô phải xuất hiện ở đoàn phim, cho nên, giả thiết này căn bản không thể thành lập.

Lúc bị thương cô đặc biệt mạnh mẽ, ai tới hỏi thăm đều tuỳ tiện nói không sao không sao, hiện giờ chỉ có một mình cô ở bệnh viện, lại cực kì muốn gặp Kỳ Tự.

Không cần nói gì hết, chỉ cần nhìn thấy anh là được.

Nhìn thêm vài lần, lưng cũng sẽ không còn đau như vậy nữa.

Nhưng Kỳ Tự nói bận……Thì thôi vậy.

Minh Dao ngoan ngoãn cười cười: “Không có gì, chỉ là em muốn nhắc anh phải nhớ ăn cơm tối đó”.

Kỳ Tự ngừng lại, nói: “Ừ”.

Những người khác đã ở ngay trước cửa bệnh viện. Bệnh viện rất nhỏ, tổng cộng chỉ có 2 tầng lầu, trang thiết bị đơn giản, cũng rất ít bác sĩ.

Ekip mà Kỳ Tự mang đến là từ tỉnh lỵ, trước khi đến đã bàn bạc qua, nên khi vừa tới bệnh viện, các bác sĩ nói ngay tình hình của Minh Dao.

“Đã chụp X-quang, cũng may không bị thương đến xương và cơ quan nội tạng, nhưng phần mô mềm ở vai và lưng bị bầm tím tương đối nghiêm trọng, tụ máu sưng lên một mảng lớn”.

Nhóm bác sĩ mà Kỳ Tự dẫn đến xem xét từng số liệu khám bệnh, và cơ bản đều đưa ra kết quả hội chẩn giống nhau.

“Nếu đúng như vậy, chườm vài túi chườm lạnh mà chúng tôi mang đến thì có thể nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, đó là đồ chuyên dụng dành riêng cho vận động viên của đoàn thể thao tỉnh, hiệu quả trị liệu rất tốt. Nhưng chúng tôi vẫn cần tự tay đến khám một lần nữa”, bác sĩ giáo sư nói.

Kỳ Tự gật đầu: “Vậy đi thôi”.

Mới vừa đi ra khỏi văn phòng, dường như Kỳ Tự chợt nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu về, hỏi bác sĩ:

“Túi chườm lạnh kia dùng thế nào vậy bác sĩ?”



Trong phòng bệnh.

Nhuế Nhuế ra ngoài mua khoai lang nướng cho Minh Dao vẫn chưa trở về, Minh Dao đi tới đi lui ở trong phòng chán muốn chết, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong.

Chủ yếu là khối máu bầm sau vai và lưng quá đau, nằm trên giường bị cộm nên rất khó chịu.

Lúc cô đang đi tới đi lui giải toả cơn đau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Cô thoáng quay đầu lại, nhìn thấy người tiến vào không phải Nhuế Nhuế, mà là một vài bác sĩ, thì quay đầu đi.

“Cảm ơn các bác sĩ ạ, nhưng mà tôi không sao, cho tôi xuất viện nhanh nhanh nhé”. Minh Dao thản nhiên nói, cũng không để ý đến những người đi vào này.

“Mợ Kỳ”, vị giáo sư bác sĩ dẫn đầu nói, “Chúng tôi được sự chỉ thị của Kỳ tổng qua kiểm tra cho mợ, hy vọng mợ có thể hợp tác để sớm bình phục, và mợ cũng có thể trở lại đoàn phim sớm hơn, đúng không?”

Minh Dao nghe vậy thì sửng sốt: “Chồng tôi?”

Bác sĩ giáo sư vừa gật đầu vừa bảo trợ lý lấy găng tay y tế đến, vỗ xuống giường: “Phiền mợ ngồi ở đây, để tôi kiểm tra sức khoẻ cơ bản cho mợ”.

Minh Dao cũng không nhao nhao muốn xuất viện nữa, ngơ ngác đi đến ngồi xuống mép giường, tuỳ ý để cho giáo sư bắt đầu kiểm tra lại từ đầu.

Nhưng cô vẫn không thể tin được: “Chồng của tôi đã biết rồi sao?”

Giáo sư cười: “Phải, nếu không làm sao chúng tôi có thể vội vã chạy từ tỉnh lỵ tới để chẩn đoán cho mợ chứ”.

Hay quá ha, đồ ông chồng thối.

Vừa nãy còn mới video xong, vậy mà không hề đề cập tới một chữ nào, chính là muốn cho em niềm vui bất ngờ, muốn em cảm ơn anh chứ gì.

Hành động bất ngờ hết lần này đến lần khác, he he.

Tuy rằng trong lòng Minh Dao đang phàn nàn, nhưng môi cũng đã không thể khống chế mà cong lên, thậm chí còn cảm thấy lưng mình cũng không đau lắm.

Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỳ Tự: [Anh lại lén lút cho em ngạc nhiên nữa, xấu xa].

Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Kỳ Tự: [Thật sự công việc rất bận, em phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ].

Lúc này Minh Dao nhận được sự quan tâm của ông xã ở ngoài ngàn dặm, trong lòng vui mừng đắc ý, nhịn không được mà làm nũng: [Không nghe không nghe, anh có bản lĩnh quan tâm tới em, thì có bản lĩnh tới tìm em đi, anh đến rồi thì em sẽ nghe].

Mới vừa gửi xong, giáo sư bác sĩ kêu cô nằm sấp xuống, muốn kiểm tra vết thương trên vai và lưng.

Minh Dao đành phải tạm thời đặt điện thoại sang một bên, nằm sấp xuống.

Thật sự ngoan ngoãn nghe lời.

Cũng may, như bác sĩ ở huyện đã chẩn đoán, chỉ là một chấn thương ở mô mềm.

Đội ngũ của giáo sư bác sĩ đã sớm chuẩn bị cho chuyện này, xoay người nói: “Lấy túi lạnh tới chườm lên cho mợ Kỳ, nhớ kỹ hai loại khác nhau này phải đắp luân phiên, mỗi loại đắp đủ một tiếng, không được xoay người”.

Minh Dao: “Sao ạ? Tôi còn muốn lập tức quay về đoàn phim”.

“Mợ Kỳ, mời mợ hợp tác một chút, nếu không tôi chỉ có thể gọi điện thoại xin chỉ thị của Kỳ tổng”.

“Đừng đừng đừng”, Minh Dao khoát khoát tay, “Tôi nghe, bác sĩ cứ làm đi”.

Cứ như vậy, Minh Dao ngoan ngoãn nằm trên giường, thuận tiện lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn vừa nãy của cô đã được Kỳ Tự trả lời:

[Muốn anh đến?]

Minh Dao bĩu môi, đương nhiên biết đây là niềm vui riêng tư của hai vợ chồng, cho dù người ta không thể tới, nghe qua cái miệng cũng được.

Thế là cô trả lời anh: [Lần này em lại té bị thương phải nằm trên giường đắp thuốc giống như xương cụt lần trước á, rất nhàm chán đó, muốn anh tới, muốn anh lập tức xuất hiện, nắm tay anh, hôn môi anh >~<]

Lúc cô đang gõ những dòng chữ này, một người mặc áo blouse trắng đi đến bên cạnh, cầm một túi chườm lạnh đắp lên vai của Minh Dao.

Động tác rất dịu dàng, sau khi đắp xong còn nhẹ nhàng ấn xuống, bảo đảm mỗi một chỗ bị thương đều được che phủ.

Nhưng Minh Dao cũng không quan tâm, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ Kỳ Tự trả lời.

Lúc này giáo sư bác sĩ nói: “Vậy mợ Kỳ, chúng tôi ra ngoài trước, một giờ sau lại đến giúp mợ đổi thuốc”.

“Vâng vâng, cảm ơn”.

Minh Dao tiếp tục nằm sấp bất động, chợt phát hiện, áo blouse trắng vừa rồi đắp túi chườm lạnh cho mình vẫn chưa đi.

Cô đang nằm sấp, cố gắng ngửa đầu lên cũng chỉ thấy đến phần ngực của áo blouse trắng, không nhìn thấy mặt.

Chắc là bác sĩ ở lại đây để quan sát.

Nhưng ở chung một phòng với người xa lạ thì rất xấu hổ.

Minh Dao khụ một tiếng: “Thật ra bác sĩ à, bác sĩ không cần ở đây trông coi tôi đâu. Tôi sắp ngủ rồi, bác sĩ đứng đó lâu sẽ chán lắm đó, không cần phải quan tâm tôi đâu, bác sĩ cứ đi đi”.

Áo blouse trắng không trả lời, nhưng hình như nghe thấy tiếng cười khẽ.

Minh Dao: “?”

Đại ca anh cười cái gì? Bộ tôi với anh thân lắm sao?

Hay là lời nói của tôi rất buồn cười?

Vai của cô bị túi chườm lạnh đè nặng, Minh Dao không thể cử động, đành phải thay đổi lý do tiễn khách: “Bác sĩ, tôi muốn gọi điện thoại cho ông xã, bác sĩ ra ngoài trước đi, vì ở đây thì không tiện lắm”.

Ai ngờ áo blouse trắng này lại kéo ghế đến, ngồi thẳng xuống trước mặt mình.

Anh ta thực sự ngồi xuống?

Kiêu ngạo như vậy?

Minh Dao còn chưa kịp nhìn rõ mặt, áo blouse trắng đã mở miệng.

“Muốn nói gì thì cứ nói ở đây?”

Minh Dao: “……….”

Giọng nói này?

Cô không tin nổi mà ngửa đầu nhìn.

Người đàn ông trước mặt đang mặc một chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang màu xanh, lộ ra đôi mắt kia.

Minh Dao ngây người…….

Cô trừng mắt nhìn thẳng vào người đàn ông, đột nhiên giống như không thể nói được nữa.

Tận cho đến khi người đàn ông cúi người đến trước mặt mình, khuôn mặt anh ta gần như sắp dán vào cô, ánh mắt chạm nhau vài giây, bất thình lình tháo khẩu trang xuống.

Nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

“Nắm tay, hôn môi, bây giờ có thể ngoan ngoãn nằm im chưa?”