"Phó Đoạn, em cùng (Hứa) Kỷ Trạch thật sự không có quan hệ gì cả!" Chu Hạc cố gắng vùng vẫy ra khỏi tay Phó Đoạn.
"Kỷ Trạch, kêu gọi thân mật như vậy còn nói không có quan hệ." Phó Đoạn không tin lời giải thích của cậu.
Phó Đoạn mạnh tay đẩy cậu vào biệt thự, rồi khởi động chế độ đóng tất cả các cái cửa lại.
"Anh ấy là bác sĩ, chỉ tình cờ gặp em rồi hỏi về bệnh dạ dày của em mà thôi!"
"Lời nói dối thật cũ kỹ."
Chu Hạc điên cuồng vặn mở chốt cửa, nhưng Phó Đoạn khởi động chế độ khóa chết, còn đổi cả mật khẩu, dù cậu cố gắng như thế nào cũng không thể mở.
"Em nên ngoan ngoãn ở nhà và suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi." Nói xong Phó Đoạn liền xoay người đi, giam lỏng Chu Hạc trong căn biệt thự.
Một ngày rồi một tuần qua đi, Phó Đoạn cũng không trở về biệt thự, ngoài người giúp việc đúng giờ xuất hiện thì chỉ có một mình Chu Hạc ở đây.
Cửa đã có vệ sĩ canh giữ, điện thoại đã bị hắn tịch thu, Chu Hạc hoàn toàn đã bị cách biệt với thế giới bên ngoài.
Chu Hạc thẫn thờ ngồi trước giá vẽ, cũng không biết vẽ cái gì, chỉ là đến đây ngồi theo thói quen mà thôi, bỗng cơ thể dần khô nóng, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, là dấu hiệu kỳ động d*c đã đến.
Chu Hạc loạng choạng đứng dậy muốn đi tìm thuốc ức chế.
Trong phòng vẽ có dự phòng sẵn, Chu Hạc luống cuống mở ra tủ nhưng thuốc bên trong đã hết rồi, cậu nôn nóng muốn vào phòng ngủ tìm kiếm.
Đôi mắt bị nước mắt s1nh lý ngăn trở tầm nhìn, cậu đụng phải giá trưng bày ngã khụy xuống sàn, các vậy mẫu trên giá cũng rơi xuống!
"Rầm!" Bức tượng dùng để làm mẫu vẽ cứ thế rơi xuống sàn, rơi trúng bàn tay phải của Chu Hạc!
"A!!" Chu Hạc thét lên đau đớn, tiếng "răng rắc" rợn người vang lên trong căn phòng yên tĩnh, bàn tay xinh đẹp đã biến dạng sưng vù.
Omega tiến vào kỳ ph@t tình nhưng không có Alpha an ủi thật sự sẽ chết! Nên dù có đau thì cậu vẫn phải xuống phòng ngủ tìm thuốc, không có thuốc ức chế thì tình hình càng thêm tồi tệ.
Đợi đến khi Chu Hạc uống xong thuốc, ngọn lửa trong lòng kịp thời ngăn cản nhưng bàn tay lại mất đi tri giác, thậm chí cậu đã không thể nhúc nhích một ngón tay!!
Chu Hạc không thể cầu cứu bất kỳ ai, không ai sẽ nghe thấy, cậu chỉ có thể trúc trắc băng bó cho mình.
Rất may dì giúp việc để quên đồ nên đã trở về lấy và kịp thời phát hiện Chu Hạc, thấy tình trạng của cậu vệ sĩ tạm thời cho cậu rời khỏi đây.
Khi vệ sĩ gọi điện cho Phó Đoạn để xin phép, hắn chỉ nói một câu: "Đã biết." Cũng không rõ hắn có nghe được không hay chỉ trả lời cho có lệ.
Chu Hạc bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cậu mờ mịt nhìn đồng hồ, chỉ mới 5 giờ sáng mà thôi.
Chu Hạc xoa xoa đầu, lẩm bẩm nói: "Tại sao lại mơ thấy chuyện đó chứ?"
Cậu nhìn bàn tay phải đã hoàn toàn khôi phục, trề môi nói: "Đã hơn nửa năm rồi còn gì, chỉ là một bàn tay mà thôi, so với số nợ mà cậu thiếu hắn thì bị thương chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể."
Lại là do cậu tự đụng ngã, cũng đâu tính là "trả nợ" được.
Nhìn xong tay phải Chu Hạc lại nhìn sang tay trái, ngón áp út vốn có một chiếc nhẫn nhưng cậu đã cởi nó ra vào ngày đi dự tiệc mừng Dự Lam trở về, cũng là ngày cậu bị bắt cóc.
Chu Hạc nắm chặt hay tay, tự luyến khen: "Tay của mình đúng thật là quá xinh đẹp quá hoàn mỹ mà, tao hứa với mày sẽ không bao giờ để mày bị thương." Dứt lời còn hôn cái chụt lên tay.
Nói đến tay đẹp, Chu Hạc nhớ đến một đôi bàn tay hoàn hảo như trong truyện tranh, ngón tay thon dài, bàn tay to rộng hữu lực, cứ ngỡ như một đôi bàn tay của nghệ sĩ piano nhưng chủ nhân của nó lại là một bác sĩ.
...
Hôm nay là ngày kịch truyền thanh phát sóng tập 7, đây là kịch truyền thanh chuyển thể từ bộ tiểu thuyết ngôn tình đang hot hiện nay.
Kịch truyền thanh khác với Audio, nó như một vở kịch được dàn dựng bởi âm thanh, được thể hiện bằng ngôn ngữ âm thanh (lời nói, tiếng động và âm nhạc), hiểu đơn giản hơn thì là một bộ phim không hình ảnh, âm thanh là điểm mạnh.
Bởi thế nên các fan của quyển tiểu thuyết này rất muốn nghe âm thanh của người suýt lấy đi lần đầu của nam chính.
Tiểu thuyết cũng đã chuyển thể thành truyện tranh rồi, hình tượng nhân vật của Chu Hạc đúng là mỹ thụ quyến rũ chết người, tuy là nhân vật phụ nhỏ bé nhưng rất có nét đặc sắc.
Không phụ sự chờ mong của các fan, hôm nay là đoạn nhân vật này xuất hiện, vì để phù hợp với nội dung quá ư là k1ch thích, tập này được đăng lên lúc 2 giờ sáng.
Vì vậy khi Chu Hạc vừa tự luyến xong thì thấy điện thoại đã có vô số tin nhắn, nhiệt tình đến mức cậu ngỡ như tin đòi nợ.
Chu Hạc vừa mở lên trang cá nhân Hoa Hồng của cậu thì đập vào mắt là một cái khăn giấy dính máu.
Chu Hạc run tay suýt nữa quăng luôn cái điện thoại, mới sáng sớm đã quá k1ch thích.
Định thần lại Chu Hạc nhanh tay thiết lập mấy điều hạn chế cho khu bình luận, hình ảnh máu me lập tức được che lấp.
Bạn đăng ảnh máu kèm theo dòng chữ: Hai giờ sáng máu chảy mũi chảy ròng ròng, nghe hai chữ "em trai" mà muốn xịt máu.
Bình luận có chút khoa trương, Chu Hạc cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Ngoài bình luận của các fan tiểu thuyết ra thì trong điện thoại còn có nhiều tin nhắn của anh chị trong tổ chế tác.
Chu Hạc kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn rồi mới ra ngoài ăn sáng.
Sở Tinh Châu đã ngồi trên ghế chờ cậu, chuẩn bị giao lưu tin tức tố lần hai.
Qua một lần giao lưu, nếu đổi lại là Omega khác chắc chắn đã ngại ngùng không dám nhìn Sở Tinh Châu nhưng Chu Hạc thì vẫn tự nhiên như thường.
Làm rồi thì có cái gì mà ngượng ngùng, bạn bè giúp đỡ nhau mà thôi, vì vậy khi nghe Sở Tinh Châu nói "lần này sẽ hơi khác với hôm qua" thì Chu Hạc cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng, còn không quên ăn hết viên xúc xích trên dĩa.
Đến khi bắt đầu thì Chu Hạc thật muốn chạy thoát nhưng hối hận thì đã muộn rồi..