Thanh Trà hôm nay không có tiết học, cô hí hửng ôm Tiểu Quất đi thăm anh trai, ai ngờ mới đưa Tiểu Quất cho anh ôm thì Hứa Kỷ Trạch lại đưa cô xem một thứ.
Thanh Trà sắc mặt trắng bệch, gượng cười nói: "Anh đang đùa em phải không?"
"Anh nói anh lừa em đi!" Thanh Trà thấy Hứa Kỷ Trạch trầm mặc không đáp thì cảm xúc càng không ổn định.
"Bệnh án này chắc chắn là trò đùa dai của anh, cái gì mà bệnh ung thư, cái gì gọi là từ chối trị liệu, còn có câu này, tại sao lại ghi thời gian sống còn 2 tháng?!"
"Vô lý, quá vô lý, nếu anh bệnh thì bác sĩ tại sao không thông báo cho em? Anh bị bệnh sao không phối hợp điều trị mà chờ chết? Em thấy anh vô cùng khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu của bị bệnh, anh lại giả vờ đúng hay..."
"Anh là viện trưởng." Hứa Kỷ Trạch cắt ngang lời nói của Thanh Trà.
"Không có anh cho phép, họ sẽ không dám nói lung tung."
...
Sáng nay, Chu Hạc như bình thường đi đến bệnh viện thăm Hứa Kỷ Trạch, anh vừa tỉnh lại không lâu, hiện tại vẫn còn là bệnh nhân.
Chu Hạc hoài nghi bản thân bị mộng du, sáng nay vừa dậy thì thấy điện thoại nhận được hai tin nhắn, là của Hứa Kỷ Trạch và Sở Tinh Châu, hẳn là...! có lẽ miễn cưỡng tính là tin nhắn đi.
Cậu xem lại lịch sử trò chuyện thì thấy đem qua lúc 3 giờ sáng cậu có nhắn tin cho họ, nội dung nói cậu cho hai người một cơ hội giải thích.
Nói thế là nói giảm nói tránh rồi, tin nhắn cậu viết là.
[Cho anh 5 phút, tôi muốn nghe một lời giải thích.]
Chu Hạc: "..." Cậu thề là cậu không nhớ gì hết!
Hai Alpha không trả lời, còn thả like.
Chu Hạc: "..."
Cậu nhìn hai cái like mà ngứa mắt vô cùng.
Đây là cười nhạo cậu đúng không, đây chắc chắn là cười cậu!
Có thể nói hôm nay Chu Hạc chào đón ngày mới bằng tâm tình thật phức tạp.
Trở lại vấn đề chính.
Chu Hạc như thường lệ nấu bữa sáng đem đến cho Hứa Kỷ Trạch.
Chu Hạc tuy trong lòng vô cùng khó chịu nhưng chẳng thể nổi giận với người bệnh, anh vì cậu nên mới thành ra như thế, nếu muốn nổi giận thì phải chờ anh hết bệnh đã.
Chu Hạc không biết lý do gì khiến Hứa Kỷ Trạch đưa cậu lên giường của Phó Đoạn, khi ấy chính anh cũng đã giúp cậu trốn thoát, cậu không biết có phải lương tâm của anh trỗi dậy hay muốn chơi màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng Chu Hạc biết vì giúp cậu chạy trốn nên Hứa Kỷ Trạch mới bị thương, còn suýt nữa trở thành người thực vật.
Chờ anh hết bệnh...!ha hả, chờ xem.
Chu Hạc nghiến răng đẩy ra cửa phòng.
"Cạch."
Cảnh tượng trong phòng khiến cậu có chút bất ngờ, Thanh Trà không biết vì sao lại khóc sướt mướt, khóc tuyệt vọng vô cùng.
Hứa Kỷ Trạch đứng bên an ủi cũng không có tác dụng, cô ôm lấy anh trai khóc như muốn tắt thở đến nơi.
Thấy Chu Hạc đứng ở cửa, Thanh Trà cũng không có tâm tình hô nam thần, mà là ỉu xìu ôm tài liệu và Tiểu Quất rồi chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên giúp cậu đóng cửa lại.
Thanh Trà nhìn cửa phòng đóng chặt mới bình tĩnh phần nào, cô lấy tay áo lau nước mắt, khi nãy cô có loại xúc động muốn kéo tay Chu Hạc nói cho cậu sự thật nhưng vì đã hứa với anh trai nên cô đành nhịn xuống, cánh tay vươn ra muốn kéo lấy cậu cũng đổi thành đóng cửa lại.
Thật bất công, tại sao chỉ có cô là biết chuyện này, tại sao cô không thể nói cho cậu, Chu Hạc hẳn là càng phải được biết mới đúng.
Thanh Trà đi tới đi lui trước cửa phòng, cuối cùng vẫn quyết định đi vào thang máy.
Cô nếu cứ đứng đấy thì không nhịn được muốn nói với Chu Hạc mất.
Bên trong phòng.
Hứa Kỷ Trạch có chút bất ngờ nhìn cậu, anh cứ nghĩ trong khoảng thời gian tới cậu sẽ không muốn gặp anh, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Chu Hạc trước tiên mở miệng hỏi: "Anh đã ăn sáng rồi à?"
Hứa Kỷ Trạch hồi thần, âm thanh có chút ách, nói: "Chưa."
"Vậy cùng nhau ăn đi."
Bữa sáng Chu Hạc nấu cháo hải sản, thanh ngọt tươi ngon, Hứa Kỷ Trạch trước khi ăn còn chụp ảnh lại, anh hỏi: "Cậu không giận sao?"
Không giận vì tôi lừa cậu sao?
"Chờ anh hết bệnh." Chu Hạc cúi đầu ăn cháo, âm thanh ồm ồm nói.
Trên mặt hiện rõ biểu tình chớ chọc tôi, tôi chưa tha thứ cho anh đâu.
Hứa Kỷ Trạch đôi mắt chứa ý cười, cũng không tiếp tục hỏi.
Dù sao thì hết bệnh là không có khả năng, trừ phi anh chết.
Vậy để cậu chăm sóc anh đến khi "hết bệnh" vậy.
"Cháo rất ngon." Hứa Kỷ Trạch khen.
"Đương nhiên, không xem là ai nấu." Chu Hạc kiêu ngạo nói.
Bầu không khí của hai người còn tính hài hòa, nhìn như một cặp đôi đang giận yêu với nhau.
Một bên khác, Sở Tinh Châu thì không có đãi ngộ như vậy.
Anh ghen tị, Sở Tinh Châu khuôn mặt âm trầm nhìn hình ảnh bữa sáng Hứa Kỷ Trạch mới gửi cho anh.
"Khoe mẽ." Sở Tinh Châu hừ lạnh xóa ảnh, chỉ hai chữ đã lộ ra nồng nặc mùi giấm.
Anh không thể không thừa nhận Chu Hạc thiên vị Hứa Kỷ Trạch hơn.
Nếu đổi lại là Phó Đoạn, Chu Hạc lập tức nói: anh hại tôi cũng cứu tôi chúng ta huề nhau!
Chu Hạc trong đầu tìm đủ lý do để bản thân không có khuất mắt, yên tâm tiếp tục chăm sóc Hứa Kỷ Trạch.
Mà cậu lại chẳng tìm lý do nói giúp Sở Tinh Châu!
Cũng không nghĩ rằng anh gọi cảnh sát có thể do trùng hợp nhìn thấy quá trình bắt cóc nên giúp đỡ, nhưng không ngờ hại cậu, vì thế anh lập tức sửa sai bằng cách cứu cậu và trợ giúp cậu...!Bao nhiêu cái cớ có thể suy nghĩ nhưng Chu Hạc không suy nghĩ!
Rốt cuộc việc Sở Tinh Châu báo cảnh sát có rất nhiều lý do để giải thích, càng đáng tin cậy hơn Hứa Kỷ Trạch gấp trăm lần mà Chu Hạc lựa chọn làm lơ.
Nếu nói cậu với Hứa Kỷ Trạch là cặp đôi đang giận yêu với nhau, thì cậu với Sở Tinh Châu lại là bạn trai nhỏ vô cớ gây rối.
Sở Tinh Châu thiệt sầu, càng so sánh càng sầu.
Nếu không phải đã giao ước với Hứa Kỷ Trạch, thì anh đã....