"Anh anh anh, tôi tôi tôi...!hẳn là giao lưu xong rồi đúng không, vậy vậy tôi về trước." Chu Hạc luống cuống muốn bước xuống sô pha nhưng chân cậu mềm kỳ cục, chẳng có tí tẹo sức lực nào, vừa đứng lên liền ngã xuống.
Sở Tinh Châu nhanh tay kéo cậu vào lòng, âm thanh khàn khàn gợi cảm nói: "Cậu không nghe nhầm, Chu Hạc, anh thích em."
"Anh không phải thích Alpha sao?" Mẹ nó, vậy là tôi bẻ thẳng anh ấy hả?
Sở Tinh Châu như đọc được suy nghĩ của cậu, mặt không đổi sắc thừa nhận: "Là cậu bẻ thẳng tôi."
Chu Hạc líu lưỡi không biết nói gì, cậu đẩy anh ra, kéo dài khoảng cách của hai người rồi nói: "Không được, tôi từ chối!"
Chu Hạc nói xong cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực mà đứng dậy đi ra ngoài.
Đi chưa được ba bước thì chân đã mềm ngã xuống thảm.
Mất mặt chết được!
Vô dụng! Chu Hạc đánh vào đôi chân cậu, Sở Tinh Châu thấy thế thì bế cậu lên, nói: "Không cần hoảng, tôi thích em là chuyện của tôi, em không cần bối rối."
Không bối rối mới lạ! Chu Hạc trong lòng gào thét.
Chu Hạc thất tha thất thiểu để anh ôm, cậu cũng không nhớ cậu về ký túc xá ở bệnh viện như thế nào, trong đầu chỉ còn một câu.
Làm sao bây giờ?!
Chu Hạc nhào lên giường vùi mặt vào gối đầu, cả khuôn mặt đều nóng bỏng lạ thường.
Nếu là trước kia cậu nhất định sẽ đồng ý nhưng...!hiện tại cậu không chắc chắn bản thân thích nhất ai.
Cậu ghét sự không chắc chắn của bản thân nên cậu muốn trốn tránh nó, thà độc thân còn hơn...
Hiện tại Sở Tinh Châu tỏ tình với cậu, cậu cũng thích anh, đáng ra hai người đã đủ điều kiện ở bên nhau nhưng cậu cũng thích Hứa Kỷ Trạch!
Chu Hạc thừa nhận cậu không phải người đa tình, thậm chí xao động thanh xuân cũng không khiến cậu loạn nhịp với bất cứ ai một lần nào.
Nhưng chỉ vừa thích liền thích 2 người!
Chết người ở chỗ cậu không chung thủy, cậu chưa sẵn sàng yêu bất kỳ ai.
Thậm chí cậu không phân biệt ai là rung động đầu đời của cậu.
Tình cảm trong lòng cứ thong thả sinh sôi, đến khi cậu nhận ra thì nó đã chia đều cho hai người.
Nếu cậu đồng ý làm bạn trai của Sở Tinh Châu thì anh thật sự thiệt thòi, anh trao cậu cả trái tim nhưng Chu Hạc nhiều nhất chỉ có thể cho anh 50% tình cảm của mình.
Cỡ nào bất công.
Sở Tinh Châu ưu tú như vậy, đáng có một Omega tốt hơn cậu ở bên cạnh anh.
Chu Hạc suy nghĩ suốt cả một đêm, sáng hôm sau, hai cái quầng thâm mắt đúng giờ đến báo danh.
Ngủ không đủ giấc khiến tâm tình của Chu Hạc rất bực bội, mở cửa lại thấy hành lang đầy hoa hồng khiến cậu càng khó chịu.
Lần này Chu Hạc tức giận mà gọi cho Phó Đoạn.
"Tôi đã bảo anh đừng gửi hoa rồi!"
Phó Đoạn đang ngồi trong văn phòng, thấy Chu Hạc chủ động gọi hắn thì tâm tình tốt hơn hẳn: "Hôm nay em thật nhiệt tình, bảo bối, em rốt cuộc bỏ anh ra khỏi sổ đen."
Chu Hạc trên trán gân xanh giật giật, nhịn không được nói: "Anh có bệnh à?"
"Nghe xem, em có vẻ rất khó chịu, chuyện gì có thể khiến em như vậy?" Phó Đoạn hỏi, rồi tự trả lời.
"Không khó để đoán được, chắc em vừa được tỏ tình."
Dù sao với sinh hoạt thường ngày của Chu Hạc cũng không có chuyện khác khiến cậu bất ổn như vậy.
Phó Đoạn cười nói: "Có thể tỏ tình với em chỉ có hai người."
Hai tên Alpha kia bảo vệ Chu Hạc như đang bảo vệ kho tàng của mình, nên không có khả năng xuất hiện người khác tiếp cận cậu.
Một người còn đang hôn mê, vậy...
"Là Sở Tinh Châu, đúng chứ?"
"Nếu đau đầu cũng đừng suy nghĩ, em cứ chọn tôi là được." Phó Đoạn nói ra một lèo cũng không chừa thời gian cho Chu Hạc xen vào.
"Tút." Chu Hạc lạnh nhạt tắt máy, nhanh tay kéo số điện thoại vào lại sổ đen.
Cậu đúng là đầu óc vô nước mới gọi cho Phó Đoạn!
Phó Đoạn rũ mắt nhìn điện thoại, lại ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn trợ lý, âm trầm nói: "Không phải cô nói Omega thích Alpha hài hước sao?"
Vì sao cậu ấy còn kéo đen hắn?!
Cô trợ lý khóc không ra nước mắt, người khác hài hước thì gọi là vui tính, còn ngài hài hước thì chỉ có cảm lạnh mà thôi.
Nghĩ vậy, nhưng trợ lý vẫn không dám nói ra, chỉ nhỏ giọng giải thích: "Chắc hẳn...!Chu thiếu thích kiểu người ấm áp." Còn ngài thì lạnh quá!
Mà một Alpha đã có Omega như ngài thì đi theo đuổi người khác làm gì?! Trợ lý âm thầm trợn mắt trắng.
...
Bên này, Chu Hạc thở dài đi quét hành lang.
Vừa quét xong thì có y tá thông báo cho cậu, Hứa Kỷ Trạch tỉnh rồi!
Chu Hạc lập tức bỏ lại mấy bó hoa, nhanh chân chạy lên phòng bệnh của anh.
Trong phòng vừa lúc các bác sĩ đã khám xong và đi ra ngoài.
Chu Hạc tim đập như trống, đứng trước cửa phòng.
Cậu hít sâu một hơi rồi mới mở cửa.
Trong phòng không mở đèn, ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu vào đủ để căn phòng sáng rực.
Một loại ánh sáng nhu hòa ấm áp phả lên mặt tường, khiến căn phòng như được bao trùm bởi màu nắng ấm.
Hứa Kỷ Trạch ngồi dựa lưng vào đầu giường, làn da có chút tái nhợt, anh nhắm mắt như đang cảm nhận không khí ấm áp này.
Hình ảnh nhẹ nhàng yên bình đến lạ.
Hứa Kỷ Trạch nghe tiếng mở cửa thì mở mắt ra, anh quay sang nhìn, thấy người bước vào là Chu Hạc thì khóe môi bất giác mỉm cười..