Cuối tuần, Sở Tinh Châu chở Chu Hạc đi ăn, với lý do "cậu" mới "chết", đi xả xui.
Chu Hạc không muốn đi mấy nhà hàng sang trọng, cậu không muốn gặp chuyện như lần trước.
Vì thế lần này Sở Tinh Châu đưa cậu đến một quán nhỏ nhưng trang trí rất tao nhã.
Tầng dưới bán cà phê tầng hai là nơi dùng cơm.
Quán trang trí theo tông màu ấm áp, vừa đẩy cửa bước vào liền ngửi được hương cà phê thơm nức.
Chu Hạc thật sự quá thích phong cách trang trí này, thấy thời gian còn sớm nên Chu Hạc liền cùng Sở Tinh Châu đi xem.
Vừa đi lên khúc ngoặt của cầu thang liền đối diện với Phó Đoạn đang đi xuống.
Chu Hạc như không nhìn thấy Phó Đoạn, cậu cùng Sở Tinh Châu lướt qua hắn muốn bước lên tầng.
Phó Đoạn khí cực, kéo tay Chu Hạc, uy hiếp nói: "Cậu còn dám trốn!"
Chu Hạc bình tĩnh nhìn hắn, đạm nhiên nói: "Tiên sinh, chúng ta quen nhau sao? Kéo tay một Omega xa lạ là hành động thật bất lịch sự."
Phó Đoạn ngỡ ngàng nhìn đôi mắt đào hoa của cậu, trong mắt không có yêu thương, không có giận dữ, một cảm xúc đều không có! Chỉ còn lại sự xa lạ.
"Nếu anh dám tiếp tục, thì lần sau khi gặp lại, chúng ta sẽ là người xa lạ!" Đêm đó Chu Hạc đã nói như vậy.
Phó Đoạn nhíu mày, nói: "Chu Hạc, đừng quấy rối, chúng ta về nhà thôi."
Sở Tinh Châu tiến lên kéo lấy một tay khác của Chu Hạc, liếc nhìn Phó Đoạn rồi nói: "Phó tổng, đừng kéo tay đối tượng của tôi."
Phó Đoạn biết Sở Tinh Châu, tinh anh trẻ tuổi trong thương nghiệp cũng chỉ có vài người, vừa nhìn hắn liền nhận ra.
Trùng hợp là những buổi tiệc Phó Đoạn dẫn Chu Hạc đi cùng thì Sở Tinh Châu không hề tham gia.
Nên trước kia Chu Hạc hoàn toàn không quen biết Sở Tinh Châu.
Tin tức tố hương rượu vang đỏ cùng hương sương tuyết lạnh giá bùng nổ va chạm vào nhau, hương rượu vang đỏ bao lấy Chu Hạc tuyên bố chủ quyền.
Phó Đoạn bị hành động này làm cho tức giận, anh ta sao dám! Chu Hạc rõ ràng là của hắn!.
Đọc ????????????????ện ????ại ( ???????? ????ⅿ????????????????en.????n )
Chu Hạc chỉ ngửi được hương rượu vang đỏ, Sở Tinh Châu lại bảo vệ cậu không để cậu bị ảnh hưởng, còn Phó Đoạn chỉ lo giằng co cùng anh.
Phó Đoạn siết chặt tay, Chu Hạc dù có cố sức kéo ra cũng không thể, cổ tay đều bị đỏ lên.
Chu Hạc tức giận nói: "Vị tiên sinh này, anh đang làm tôi đau đấy."
Tin tức tố như kim nhọn đâm vào tay của Phó Đoạn, hắn theo bản năng buông lỏng, Chu Hạc nhanh chóng rút tay của cậu ra.
Sở Tinh Châu cúi đầu hôn lên trán Chu Hạc, anh gợi lên khóe miệng, nói: "Lần đầu (giao lưu) của cậu ấy, thuộc về tôi."
Chu Hạc nghe xong thì khuôn mặt đỏ bừng, Phó Đoạn thấy hai người thân thiết thì sắc mặt trầm xuống.
Chu Hạc còn không phản bác lời nói của Sở Tinh Châu.
Phó Đoạn âm u hỏi: "Anh muốn cùng tôi đoạt người?"
Sở Tinh Châu bình đạm trả lời: "Không phải đoạt, cậu ấy đã là của tôi."
Như món đồ của bản thân bị cướp lấy, trong lòng Phó Đoạn như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hắn nói: "Sở tổng, anh hẳn biết cậu ấy là bạn đời của tôi, cướp Omega của người khác cũng không phải hành động quang minh gì."
"Hai người đã ly hôn." Sở Tinh Châu vừa xoa tay giúp Chu Hạc vừa nói.
Phó Đoạn tin tức tố bạo nộ mà tấn công anh, đúng như hắn nghĩ, Chu Hạc lại dám leo lên giường của Alpha khác!
Bầu không khí nhiễm hai loại tin tức tố bá đạo của Alpha, một cuộc tranh đấu không tiếng động diễn ra, khí thế nghẹt thở làm người sợ hãi.
"Rầm, ào ào." Người phục vụ bước lên bậc thang lập tức bị tin tức tố đè ép ngã khụy xuống mặt đất, các ly nước cũng rơi vỡ đầy đất.
Dự Lam nghe âm thanh cũng đi lại xem, thì thấy ba người đứng giữa khúc ngoặt.
Phó Đoạn là người luôn giữ mặt mũi, Chu Hạc cũng không muốn làm to chuyện vì thế hai bên tạm thời tách ra, Phó Đoạn ánh mắt lạnh băng nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Người phục vụ mờ mịt nhìn số tiền Chu Hạc nhét vào tay hắn, hắn không còn chưa hiểu tại sao bản thân lại ngã thì bốn người đã đi rồi.
Chu Hạc lẩm bẩm nói với Sở Tinh Châu: "Thật là xui xẻo, rõ ràng cố ý tránh hắn thế mà lại gặp."
Sở Tinh Châu nắm lấy xoa xoa cổ tay của cậu, đôi mắt âm u nhìn nơi đã đỏ.
Chu Hạc xua tay nói: "Không đau, chỉ nhìn ghê người mà thôi chứ không đau."
Phó Đoạn cũng không ảnh hưởng đến vị giác của cậu, Chu Hạc nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Chu Hạc nhìn xuống lầu thấy chiếc xe của Phó Đoạn đã chạy ra xa thì mới thở phào một hơi.
Có thể vì cậu phân tâm nên làm nước sốt dính vào tay áo, Chu Hạc đứng lên đi vào WC muốn rửa sạch nó.
Vừa bước ra khỏi phòng WC, cậu liền thấy Hứa Kỷ Trạch cũng từ phòng bên cạnh bước ra.
Chu Hạc ngạc nhiên nói: "Thật trùng hợp, lại gặp anh rồi."
"Cậu trốn việc." Hứa Kỷ Trạch không đầu không đuôi nói một câu.
Chu Hạc hiểu ý biện giải: "Tuần sau tôi mới đi làm, không làm lấy đây ra trốn việc."
Hứa Kỷ Trạch thấy cổ tay đỏ đỏ của cậu, anh tiến lên nắm lấy xem xét, nhấn chỗ này nhấn chỗ kia hỏi cậu có đau không, dù sao tay này cũng từng bị gãy.
Chu Hạc nghĩ rằng bệnh nghề nghiệp của anh lại tái phát.
Trước kia, mặt cậu chỉ nổi mụn do ăn nhiều ớt mà thôi thì anh đã cẩn thận xem hồi lâu như là căn bệnh hiếm gặp nào đó.
Chu Hạc thành thật trả lời: "Không đau."
Cậu cũng không để ý tư thế của hai người ái muội cỡ nào.
Ai lại nghĩ bậy với bác sĩ đang khám bệnh chứ, ít nhất Chu Hạc không cảm thấy như vậy.
"Hai người đang làm gì?" Phó Đoạn như âm hồn không tan lại xuất hiện.
Lần này hắn không chỉ kéo tay mà hoàn toàn kéo cả người Chu Hạc vào lòng hắn..