Chu Hạc ngồi dậy chỉnh lại quần áo xộc xệch, nói với Hứa Kỷ Trạch: "Anh cho tôi mượn điện thoại với, tôi phải nhắn tin báo bình an cho bạn."
Hứa Kỷ Trạch đưa điện thoại cho cậu, Chu Hạc nhắn tin gửi Sở Tinh Châu bảo anh đừng lo, cậu không có việc gì, anh có thể về nhà trước đừng tìm cậu.
Điện thoại và áo khoác đều bị rơi khi bị bắt cóc rồi, nếu bọn bắt cóc không quăng nó thì có lẽ Sở Tinh Châu đã thấy được.
Chu Hạc bước xuống giường đi đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài mắt mèo thì thấy còn có vài người đang tuần tra, cậu nhíu mày không biết làm sao.
Chu Hạc ngẩng đầu cầu cứu nhìn Hứa Kỷ Trạch, hứa Kỷ Trạch cũng nhìn cậu, nói ra hai chữ: "Bốn tháng."
Chu Hạc khó xử nói: "Tôi còn có công việc thu âm.
Hay là anh anh đổi cách trả khác."
"Trong bệnh viện có phòng thu âm." Hứa Kỷ Trạch không để ý nói.
"Hả?" Chu Hạc hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm.
Hứa Kỷ Trạch khó được mà giải thích một lần: "Phòng này của Thanh Trà."
Nói đến đây Chu Hạc tự hiểu, Thanh Trà là em gái của Hứa Kỷ Trạch, tên đầy đủ là Lý Thanh Trà.
Theo Chu Hạc biết thì cô theo họ cha còn Hứa Kỷ Trạch theo họ mẹ.
An Miên là bệnh viện tư nhân, chuyên trị bệnh cho kẻ có tiền.
Trên sân thượng còn có hồ bơi, dưới tầng hầm có sân golf là hiểu rồi, toàn là hương vị của tiền tài cả.
Tuy tên bệnh viện dễ bị hiểu lầm là an giấc, trù ẻo người đến khám nhưng không thể phủ nhận cơ sở vật chất của nó rất tốt.
"Vì vậy cậu có thể làm hai công việc cùng lúc." Hứa Kỷ Trạch nói.
Vì thế Chu Hạc cũng gật đầu thừa nhận công việc sắp tới của cậu, bỗng cậu nhớ tới: "Anh vừa thăng chức, chúc mừng anh, tuy hơi muộn nhưng tôi vẫn muốn nói chúc mừng."
"Cảm ơn." Hứa Kỷ Trạch mỉm cười đáp, hương rượu vang đỏ như có như không mà thoang thoảng trong phòng.
Chu Hạc chưa từng ngửi được tin tức tố của Hứa Kỷ Trạch, trước kia Hứa Kỷ Trạch luôn dùng miếng dán để ngăn trở tin tức tố của anh.
Chu Hạc nghe các y tá trong bệnh viện đồn rằng anh đang chờ người mình thích, khi nào gặp được anh sẽ gỡ miếng dán ra.
Hứa Kỷ Trạch cũng nói anh đang chờ.
...
Hứa Kỷ Trạch đi đến ngăn tủ nhỏ trong phòng tắm, tủ nhỏ tuy cao nhưng chiều rộng chỉ có 7cm như một hình chữ nhật dẹp lép khảm vào tường.
Phòng tắm cũng là kính trong suốt nên khi nãy đám người kia mới không vào kiểm tra.
Anh lấy từ trong đó ra một bộ váy đỏ đưa cho Chu Hạc.
Chu Hạc đần mặt cầm lấy váy, khó tin trừng mắt: "Ý anh là...!muốn tôi mặc nó?"
Kim Thiền chuẩn bị rất đầy đủ, trong phòng tắm còn dự bị một bộ quần áo mới cho cả nam và nữ, đề phòng hai người vận động kịch liệt quá quần áo rách hết không có gì để mặc.
Thấy cậu tròn mắt Hứa Kỷ Trạch bổ sung: "Đây là cách duy nhất."
Chu Hạc cảm thấy thế giới này thật ma huyễn, không ngờ cậu lưu lạc tới nước này.
Ai bảo cậu giả giọng nữ! Mà không giả giọng thì không thoát được, sẽ bị bắt lại, còn giả giọng thì hậu quả thế này đây.
Đúng là cái vòng luân hồi chết chóc mà.
Hứa Kỷ Trạch nhìn xuống chân Chu Hạc, cậu đi chân trần, bàn chân nhỏ nhắn mượt mà, ngón chân vô thức cong lại vì ngại ngùng.
Anh thanh giọng rồi nói: "Cậu có muốn mang giày cao gót không?"
Chu Hạc mặt vô biểu tình nhìn anh, Hứa Kỷ Trạch thì rất có kiên nhẫn chờ cậu trả lời.
"Nếu cậu không mang giày thì tôi có thể bế cậu lên." Hứa Kỷ Trạch như suy tư nói.
"Tôi mang." Chu Hạc nghiến răng, đi đến bấm vào chuông nhỏ ở trên tường.
Rất nhanh đã có người gõ cửa, cung kính nói: "Thưa quý khách, có phải ngài đã ấn nút phục vụ đúng không ạ?"
Một giọng nữ truyền ra: "Đúng vậy, giày cao gót của tôi gãy rồi, mau lấy cho tôi một đôi đế bằng màu đỏ." Chu Hạc nói không nhanh, cậu chỉ mới học được giọng này thôi, nói một câu còn ổn, nói hai câu liền bị lộ.
"Vâng, thưa quý cô."
Chu Hạc ngồi bên trong nghe vậy liền nghẹn muốn chết.
Cậu đỏ mặt ngồi ở trên giường trùm chăn kín mít chỉ lộ mỗi cái đầu ở bên ngoài.
Hứa Kỷ Trạch, tôi nhìn lầm anh, anh thế mà lén chụp lại dáng vẻ này của tôi
Phó Đoạn! Sẽ có một ngày ông đây cho anh biết hoa vì sao lại đỏ!! Chu Hạc nghiến răng nghĩ.
Hứa Kỷ Trạch còn chuyên chú hỏi cậu muốn trang điểm không, trong tủ nhỏ có đồ trang điểm, tuy không đầy đủ nhưng thứ cơ bản như son môi phấn má hồng vẫn có.
"Không!" Chu Hạc lập tức đáp, sau đó nghĩ nghĩ lại nói: "Đưa tôi phấn che khuyết điểm."
Hứa Kỷ Trạch tiếc nuối dẹp son môi vào lấy kem đưa cho cậu.
Omega trang điểm là bình thường, không cần xấu hổ không cần xấu hổ! Chu Hạc vừa niệm vừa dùng kem che đi nốt ruồi đỏ của cậu.
Làm xong Chu Hạc vô lực nằm lên giường chờ giày, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
Hứa Kỷ Trạch không biết từ nơi nào lấy ra bộ tóc giả, hỏi: "Cậu muốn dùng không?"
Chu Hạc thật không hiểu mạch não của quản lý ở Kim Thiền, chuẩn bị đầy đủ thế làm gì?! Quả thật khiến những người tư duy hạn hẹp như cậu chịu không nổi mà!
Thấy Hứa Kỷ Trạch cứ nhìn cậu như không đạt được câu trả lời thì không buông tha, Chu Hạc hỏi ngược lại: "Anh biết cách đội tóc giả không."
Sau một hồi giằng co thì giày cũng được đưa tới, lại mấy thêm thời gian chỉnh lý, cuối cùng Chu Hạc đứng trước cửa phòng, xây dựng tâm lý trước khi đẩy cửa bước ra..