Chuyện của cậu và Phó Đoạn như câu truyện của cô bé Lọ Lem và chàng hoàng tử thời hiện đại nhưng là một phiên bản lỗi.
Nói đến nợ nần của cậu và Phó Đoạn thì đó là năm Chu Hạc vừa sang tuổi 18.
Gia đình cậu cũng tính là có chút tiền, không cần lo về ăn mặc.
Đáng ra khi ba mẹ chết vì tai nạn xe cộ thì Chu Hạc cũng có đủ tiền để trang trải cuộc sống, nhưng mọi rắc rối chỉ mới bắt đầu.
Ba của cậu mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi để đầu tư vào một hạng mục, chưa kịp ký tên thì đã chết.
Hạng mục không lấy được tiền còn để lại rất nhiều nợ.
Khi ấy Chu Hạc không biết, bọn cho vay cũng cố ý giấu cậu, đợi đến khi số tiền kia trở thành con số khổng lồ thì tìm cậu đòi nợ.
Chu Hạc bán hết mọi thứ vẫn không đủ tiền trả, một gói mì tôm chia làm ba là bữa cơm thường ngày của cậu.
Khi ấy Phó Đoạn xuất hiện giúp cậu giải quyết tất cả.
Chu Hạc rất biết ơn hắn, Phó Đoạn cũng làm ra rất nhiều hành vi tỏ ý muốn theo đuổi cậu.
Hắn cũng không giấu giếm việc hắn thích Dự Lam, và thấy cậu rất giống Dự Lam nên mới giúp cậu.
Chu Hạc là một người không thích nợ của kẻ khác.
Chu Hạc từng có suy nghĩ sẽ nỗ lực kiếm tiền trả cho anh nhưng Phó Đoạn cường thế không cho phép cậu đi làm.
Vài lần như thế thì cậu biết được hắn muốn cậu trở thành một quý công tử thanh thuần như mối tình đầu của hắn.
Chu Hạc nghĩ rằng tiền cậu không thể trả nhưng tình cảm thì có thể.
Vì thế Chu Hạc đồng ý lời tỏ tình chẳng mấy chân thành của Phó Đoạn, trở thành bạn trai của hắn.
Phó Đoạn muốn cậu làm gì cậu cũng làm theo, từ cách ăn nói, đến cách phối đồ đều học theo Dự Lam, hoàn toàn trở thành một phiên bản hoàn mỹ trong mắt Phó Đoạn, như một người yêu định chế theo ý của hắn.
Lúc đầu cậu chỉ nghĩ làm việc này một năm là được, vì tiền mỗi tháng Phó Đoạn cho cậu rất nhiều.
Chu Hạc nghĩ rằng chờ cậu tích góp đủ tiền liền đem nó trả lại cho Phó Đoạn, khi ấy trong lòng Chu Hạc, Phó Đoạn vừa là người phát lương vừa là chủ nợ của cậu.
Nói trắng ra là cậu làm không công.
Mọi việc dần sai lệch khi Chu Hạc vào đại học năm nhất.
Chu Hạc rất đẹp là điều mà mọi người công nhận, người theo đuổi cậu có thật nhiều nhưng đều bị Phó Đoạn ngăn chặn.
Trong đó có một tên bi3n thái, hắn tỏ tình nhiều lần nhưng đều bị cậu từ chối, tam quan vặn vẹo, vì yêu sinh hận.
Chu Hạc như một thiên thần trong mắt hắn, khi biết cậu và Phó Đoạn ở bên nhau thì nghĩ rằng cậu vì tiền tài mà sa ngã.
Tên đó không muốn thiên thần của bản thân trở nên ghê tởm, hắn quyết định gi3t chết Chu Hạc, hắn không có được thì đừng ai hòng có!
Người đỡ lấy nhát dao đó cho cậu là Phó Đoạn.
Chu Hạc không hiểu tại sao anh lại liều mình bảo vệ một thế thân chẳng có cảm tình, Phó Đoạn cũng không hiểu nổi hành động của chính anh.
Nhưng dù thế nào thì anh vì cậu mà bị thương là sự thật, thậm chí không có anh thì với nhát dao đó Chu Hạc đã chết rồi.
Đứng trước phòng bệnh, Chu Hạc ý thức được cậu lại tiếp tục nợ anh rồi, lần này là nợ cả một tính mạng!
Sở Tinh Châu nghe đến đây thì sắc mặt đã trầm như nước, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu.
Nhưng Chu Hạc không biết, cậu chỉ nhìn vào ly nước rồi tiếp tục kể.
Từ đó trở đi cậu càng thêm nghe lời và cố sức lấy lòng Phó Đoạn, dù anh đối xử với cậu ra sao thì đều không phản kháng.
Chu Hạc chờ ngày Dự Lam trở về, khi ấy sẽ là lúc cậu đã trả hết nợ, nếu cần thì cậu rất vui lòng hợp tác hai người thành một đôi, giúp Phó Đoạn đạt được người tình mà hắn muốn.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Chu Hạc kể xong thì tức giận đập bàn, hùng hổ nói: "Nếu tôi sớm biết có vụ bắt cóc diễn ra thì trong 3 năm này tôi đã không nghe lời hắn rồi!"
"Tiền đưa cho tình nhân của hắn, tiền quà, tiền phòng...!Tất cả đều lấy từ tiền hắn cho tôi, tính ra tôi dùng tiền lương của bản thân trả nợ cho hắn rồi đấy chứ.
Trả xong từ lâu rồi!" Chu Hạc bấm tay tính tính.
Từ khi Phó Đoạn cùng cậu kết hôn thì hắn bắt đầu tìm tình nhân.
Số tiền cậu trả cho tình nhân của hắn còn nhiều hơn so với số tiền mà Phó Đoạn đã trả nợ giúp cậu.
Dù tính lãi suất theo tháng thì cũng dư sức!
Nghĩ tới đây Chu Hạc càng tức, cậu đứng dậy uống cạn ly nước lạnh cho đỡ tức rồi nói tiếp: "Còn nợ một mạng thì khi tôi bị quăng xuống biển cũng trả luôn rồi."
"Tính ra thì tôi bị lỗ 2 năm tự do đấy!" Chu Hạc vừa tính xong thì bụm mặt khiếp sợ nói, thở dài một tiếng cả người tê liệt ngã xuống sô pha.
Bộ dạng như đang nói hai năm thanh xuân của ông đây cứ thế mà bay mất.
Lỗ vốn nặng rồi!
Sở Tinh Châu nhìn động tác khoa trương của cậu thì cười khẽ, âm thanh trầm thấp gợi cảm khiến Chu Hạc định thần lại, xấu hổ không thôi.
Cậu khụ một tiếng vờ giận dỗi nói: "Anh cười cái gì, chẳng buồn cười tí nào."
"Đúng là lỗ vốn." Sở Tinh Châu nói.
Nhưng người chịu thiệt ở đây mới là Phó Đoạn, hắn không biết hắn đã vuột mất một bảo bối đáng quý cỡ nào.
...
Tác giả muốn nói.
Hỏi: "Sao Chu Hạc không tính tiền ăn tiền phòng tiền xe?"
Chu Hạc trừng mắt: "Làm thế thân không phải được bao ăn bao ở hay sao, còn tính cái con khỉ!".