Hoạt động thám hiểm ở đây do công tước Ni Khắc ở Phong Thần tinh khởi xướng. Quần đảo U Linh Chi nổi danh nhờ có đảo Hải Na, đã từng được coi là "Thánh Địa" của người thám hiểm. Nghe đồn rằng, khi vừa tiến vào đảo Hải Na, rất nhiều thiết bị sẽ mất đi tác dụng, còn có quái thú xuất quỷ nhập thần, lúc nào cũng có thể mất mạng. Thế nhưng đây chỉ là truyền thuyết, bởi vì các nhà thám hiểm vẫn chưa từng có năng lực trở về. Mãi đến sau này, đảo Hải Na liền trở thành nơi cấm địa, ngăn không cho cả nhà thám hiểm lẫn du khách bước vào. Du thuyền Sonia chở khách, nơi đến lần này lại là đảo Hải Na ở quần đảo U Linh Chi.
Công tước Ni Khắc rất thích thám hiểm, lần này là sinh nhật bốn mươi tuổi của hắn, liền muốn dùng thú vui này để chúc mừng, mời cả mấy nhân vật tai to mặt lớn ở Đế Quốc. Những người được mời, có người cảm thấy hứng thú với đảo Hải Na, có người muốn thừa cơ giao hảo với công tước Ni Khắc, đều tham gia lời mời lần này.
La Đức Wilson, khá nổi danh trong giới kinh doanh ở Phong Thần tinh, ngành du lịch lẫn chế tạo cơ giáp đều có mặt hắn. Mặt khác, sau lưng vị tiên sinh này còn có thế lực hùng hậu, chính là gia tộc lớn nhất Đế Quốc. Người này thân phận cao quý, đồng thời nắm giữ trong tay mạch kinh tế của Phong Thần tinh. Đương nhiên, đảo Hải Na trên danh nghĩa cũng thuộc về La Đức, muốn đi vào nhất định phải có sự cho phép của hắn, cho nên chuyện có tiệc đều mời hắn là tất nhiên a.
La Đức là công tử nhà giàu, toàn bộ Phong Thần tinh đều biết.
Phẩm chất La Đức có thể dùng tám chữ để hình dung: "Ngọc thụ lâm phong, cực điểm phong lưu". Hắn đã thoải mái đồng ý, đồng thời còn dẫn theo bốn, năm mỹ nhân hắn yêu thích gần đây nhất.
Trong đại sảnh du thuyền, một người đàn ông đang ngồi, hắn mặc âu phục, thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn. Hắn chính là La Đức.
Lúc này, hai tay của hắn khoát lên ghế sa- lông, bên người có hai nữ nhân một trái, một phải chia nhau ngồi. Một bên là mĩ nhân trong sáng, một bên là người đẹp mĩ miều, còn có một người trực tiếp ngồi trên đùi hắn, "địa phương tròn trịa" ở trên người hắn chà tới chà lui. Trong miệng La Đức ngậm một điếu thuốc, ánh mắt lười nhác, có vẻ không hứng thú lắm.
"Áo Đế Tư đâu?" La Đức hỏi.
Trên gương mặt nữ nhân lộ ra một tia âu lo, đẩy đẩy lồng ngực cường tráng của La Đức, chu môi đỏ làm nũng nói: "La Đức, lẽ nào em không đủ tốt sao?"
La Đức từ trước đến giờ ghét nhất ai tra hỏi hắn, cho dù người cùng giường cũng không được. Ánh mắt hắn có chút nham hiểm trừng nữ nhân một cái: "Biến chỗ khác!"
Nữ nhân bất đắc dĩ phải đến chỗ ghế sa-lông ngồi xuống, có chút oán giận nhìn La Đức. Người đẹp thanh thuần nhân cơ hội liền ôm lấy cánh tay La Đức, một đôi mắt xanh lam nhìn hắn chằm chằm, vô ý lộ ra mê hoặc.
"Ngươi cũng biến." La Đức nhẹ nhàng nói.
Nữ nhân thu tay về. La Đức cầm theo điếu thuốc, mắt hơi nheo lại, ánh mắt có chút phập phù.
Hắn đột nhiên có chút hối hận khi mang những nữ nhân này theo. Có một vài thứ, khi chinh phục được rồi liền mất vui. Hắn cần một thứ thú vị đến kích thích chính mình.
Vận may La Đức quả không tệ.
Đột nhiên, trong mắt La Đức lóe ra một tia sáng, ánh mắt như là dã thú, nhanh chóng nhắm được con mồi.
Một người thanh niên từ cửa đi vào. Đó là một nam nhân trẻ tuổi, mặc áo bành tô, vóc người thon dài, mông nhỏ eo thon, nếu như đặt dưới thân, cảm giác chắc hẳn sẽ thích thú lắm. Ánh mắt La Đức rơi trên gương mặt của thanh niên, nhìn một chút cũng không mấy xuất sắc, thế nhưng thời điểm lần thứ hai nhìn lại, liền cảm thấy được thêm chút mùi vị. Làn da của y trắng nõn, mái tóc đỏ, mắt đen, ngũ quan tuy rằng bình thường, thế nhưng cặp mắt kia quá câu người. Môi y rất đầy đặn, La Đức nghĩ, đôi môi kia ngậm trong miệng mùi vị khẳng định ngọt cực kỳ.
Hầu kết La Đức giật giật, ánh mắt liền dính trên người thanh niên, rõ ràng mang theo dục vọng. Thanh niên đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn hắn. Cũng chỉ tiện liếc một cái, vậy mà La Đức lại cảm giác ánh mắt kia như rực lửa, tràn ngập mê hoặc nóng bỏng, hồn vía hắn cũng bị câu đi rồi. Ánh mắt hắn nhìn thanh niên chằm chằm, nhìn y tiến vào một gian phòng, đóng cửa lại, mắt hắn cũng không rời đi, tựa hồ muốn trừng đến thủng cửa thì thôi.
Qua rất lâu, La Đức mới hoàn hồn, điếu thuốc trong miệng dùng một đường cong hoàn mỹ mà đáp thẳng vào gạt tàn. Hắn đưa tay nới lỏng cà vạt, mang theo một thân hỏa khí mà về phòng, vào phòng rửa tay. Lúc đi ra, La Đức đứng trước gương, người trong gương xem ra có chút phờ phạc, là bộ dáng dục cầu bất mãn. Những người hắn mang đến kia đã ăn đến chán ngấy, xem ra hắn xác thực cần thay đổi khẩu vị.
Tám giờ tối, thanh niên mới vừa tắm xong, thay áo chuẩn bị đi ngủ. Vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Y mở cửa, liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn tựa vào cửa.
"Mỹ nhân, em tên gì?" La Đức trực tiếp hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn xương quai xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy hai điểm hồng anh...
Thân thể La Đức nóng lên, máu nóng sôi trào.
Thanh niên cũng nhìn hắn chăm chăm, trên mặt lộ xuất vẻ cười không rõ ý vị. La Đức hai bước liền tiến vào, một tay ôm eo của y, một tay vịn lấy gáy y, cuối cùng cũng nếm được vị đôi môi đỏ hồng hắn mơ ước đã lâu, cảm giác thật mềm mại, so với hắn tưởng tượng còn mê người hơn.
Thanh niên trợn tròn mắt, cũng không trả lời, biểu hiện này càng thêm khiến La Đức nhiệt huyết cuồn cuộn, rất có thú vui chinh phục. Bàn tay thô ráp của La Đức mò vào bên trong áo ngủ y, y đột nhiên nắm lấy tay hắn.
"Ngài đi nhầm phòng rồi." Thanh âm thanh niên khàn khàn.
Giọng nói này khiến La Đức không kiềm chế được run rẩy một hồi. Giác quan La Đức hoàn toàn bị khiêu khích. Động tác của hắn dừng một chút, một giây sau liền đem thanh niên vác lên vai, nhanh chân chạy về phòng mình. La Đức cảm thấy như nhặt được báu vật, người thanh niên này, bất kể là ánh mắt hay là thanh âm, đều khiến cho hắn thần hồn điên quần đảo.
La Đức dùng lực hơi lớn đẩy cửa ra, đi vào rồi liền trực tiếp dùng chân đóng cửa lại, tiếp đó đem cậu thanh niên vứt trên giường lớn, cả người liền đè lên. Động tác của hắn có chút thô lỗ cởi bỏ áo ngủ của y, thân thể thanh niên so với hắn tưởng tượng còn đẹp hơn nhiều. Lần này, y bắt đầu đáp lại động tác của hắn. Lần đầu tiên La Đức biết thương hoa tiếc ngọc, lúc này dáng dấp hắn như đứa trẻ lần đầu động tình, không có kỹ xảo, chỉ có bản năng.
Trong phòng đầy rẫy mùi vị ám muội. Thanh niên bị La Đức đặt dưới thân đột nhiên mở mắt ra, bên trong ánh mắt đen láy đột nhiên xẹt qua một tia sáng lạnh. Y nhanh chóng ra tay, tựa như tia chớp, nhanh chóng đánh vào trên cổ nam nhân. Một khắc sau, thân thể hắn liền mất đi lực chống đỡ, hoàn toàn ngã trên người y. Thanh niên đem thân thể nam nhân xốc lên, nam nhân cao ráo như vậy lại ngã lăn trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã mất đi ý thức, trái ngược với thanh niên, vẻ động tình đã bay biến đi đâu mất.
Ánh mắt y sắc bén, đảo qua đảo lại trong phòng, cuối cùng rơi trên người La Đức. Tay y rất nhanh nhẹn chỉ mấy giây đã đem cả người La Đức sờ soạng một lần. Thời điểm y thu tay về, trong tay đã có thêm một chiếc nhẫn cùng một tờ bản đồ đảo Hải Na, nhẫn chính là nhẫn đại biểu thân phận của La Đức.
Sau khi lấy được hai thứ này, thanh niên thân thủ nhanh nhẹn tấn tốc từ trong phòng lẻn ra ngoài, đồng thời khéo léo tránh né hết thảy camera. Y nhanh chóng trở về phòng của mình, tiếp đó thay một bộ quần áo, liền đi ra ngoài. Lúc đi đến một gian phòng, y đột nhiên đưa tay ra, cửa liền mở ra, bóng người y tiến vào. Trên giường chỉ có một người đang say sưa ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thanh niên khẩn trương nhìn qua cửa sổ, bên ngoài một mảnh đen như mực, nơi này cách đảo Hải Na quá xa, nếu y bơi đi thì sẽ bị gió biển cản lại, cho nên y nhất định phải chờ.
Sau một tiếng, trên thuyền đột nhiên phát sinh hỗn loạn. Công tước Ni Khắc lặng lẽ tập trung đội hộ vệ, tiến vào gian phòng của La Đức. La Đức ngồi trên ghế sa-lông, một tay đỡ đầu, trên mặt phủ một tầng bóng tối, bão táp tựa hồ lúc nào cũng có thể ập tới. Hắn chưa từng chịu đựng sỉ nhục nào lớn như vậy, như thằng oắt miệng còn hôi sữa, bị cái đẹp khống chế, chìm đắm trong sắc dục, tất nhiên đã quên mất phải duy trì cảnh giác.
"La Đức tiên sinh, chuyện xảy ra là thế nào?" Nhẫn của ngài sao lại bị lấy mất rồi?". Công tước Ni Khắc có chút lo lắng hỏi. Không có nhẫn, bọn họ liền không thể vào đảo, hành trình như vậy liền bị hủy.
La Đức nghiến răng nghiến lợi mà đem chuyện vừa xảy ra nói lại một lần, tất nhiên có lược bớt rất nhiều tình tiết: "Thằng nhóc tiện nhân kia, ta mà bắt được, nhất định sẽ đem nó thao đến chết!"
Ni Khắc đối với sự phong lưu cùng thủ đoạn trả thù của hắn không chút hứng thú, đầu óc hơi loạn một chút, liền thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy vẫn rất đơn giản a, thằng nhóc kia nhất định vẫn còn ở trên thuyền, chúng ta có thể lần theo nhẫn của ngài mà tìm."
"Không đơn giản như vậy!" Ánh mắt La Đức hung tàn, "Không biết bao nhiêu người đuổi bắt nó, nó hiện tại vẫn bình yên vô sự, liền đủ chứng minh thủ đoạn của nó."
"Ngài biết nó là ai không?" Công tước Ni Khắc hỏi hắn.
"Người có năng lực trộm đồ trên người ta chỉ có thể là một người, đạo tặc Ma Đốn!"
Ma Đốn – dòng họ quý tộc, nhưng trăm phần trăm không hơn không kém ăn trộm. Đây là một cái tên khiến cảnh sát cùng các quý tộc ở Phong Thần Tinh đau đầu vô cùng. Y rất ít khi ra tay, thế nhưng một khi đã động thủ, trộm cướp đều là những thứ trọng yếu. Từ lần đầu y trộm cắp tính đến nay đã được ba năm, thế nhưng không ai có thể biết tên thật cùng hình dáng thật của y, chỉ có một cái danh hiệu cùng mấy chục gương mặt khác nhau.
Công tước Ni Khắc đột nhiên có chút hưng phấn: "Nếu như tôi có thể bắt được đạo tặc Ma Đốn... Chiếc thuyền này lớn như vậy, y trốn không được. Tôi lập tức đi an bài."
Công tước Ni Khắc hào hứng rời đi. La Đức hoàn toàn không có chút lạc quan, Ni Khắc hiếu thắng, tự đại, muốn nhờ lão ta tóm được Ma Đốn cơ bản là không thể.
Thanh niên một thân áo choàng đen, hoàn toàn dung hòa với màn đêm, trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy. Trong túi của hắn có một cái hộp, công tước có thể nghĩ ra, y tất nhiên cũng có khả năng nghĩ đến. Chiếc nhẫn này hoạt động dựa vào sóng điện từ, sau khi nhẫn được đặt vào hộp, nhẫn đại biểu thân phận này cũng trở nên chẳng khác nhẫn bình thường.
Sau một tiếng, công tước Ni Khắc cũng ý thức được vấn đề này, hắn từ bỏ phương án này, bắt đầu tiến hành truy tìm từng phòng một.Thanh niên nghe thấy có tiếng bước chân tiến vào gian phòng cách vách. Hai phút sau, tiếng bước chân xuất hiện trước cửa phòng y.
Bóng người thanh niên nhanh chóng trượt tới cửa, cả người hoàn toàn treo trên trần nhà. Sau một khắc, y liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Người trên giường tỉnh lại, mơ mơ màng màng đi tới cửa.
"Tiên sinh, rất xin lỗi khi muộn thế này mà còn làm phiền ngài. Du thuyền xảy ra một số vấn đề, cần kiểm tra phòng của ngài một chút." Đội viên đội hộ vệ lễ phép nói.
Người kia hiển nhiên còn đang trong trạng thái mơ hồ, gật gật đầu liền nằm trở về giường.
Trong nháy mắt hai người tiến vào phòng, trên giường đột nhiên có một người từ trên trần nhà nhảy xuống, bóng người trong nháy mắt liền biến mất. Người nằm trên giường chỉ cảm thấy một cái bóng đen xẹt qua, lại dụi dụi mắt, nhưng mà cái gì cũng không nhìn thấy.
Rất nhiều người trên thuyền đều cảm thấy quái dị, cho nên đều đứng dậy, giữa sảnh đã có rất nhiều người ngồi tụ năm tụ ba. Bóng người thanh niên rất nhanh hòa vào đám đông, ngồi trong góc, rũ mắt, một bộ dáng vẻ buồn ngủ vô cùng.
"Ma Đốn!"
Một thanh âm trầm thấp ghé vào lỗ tai y, thanh niên đột nhiên mở mắt ra, con ngươi y khẽ lay động, trong mắt lóe ra một tia sáng cảnh giác. Trong nháy mắt đó, y đột nhiên cảm giác được ánh mắt săn đuổi con mồi rơi trên người y. Y quay đầu lại, liền híp mắt nhìn La Đức.