Thế Thân Làm Giám Sát

Chương 1: Nhân vật nam chính




Nguyễn Hoàng Tuấn Tú là cái tên đang hot nhất trong trường phổ thông dân lập A, bởi không những cái tên dễ khiến người ta xao xuyến mà ngay cả dáng vẻ bên ngoài lẫn học lực và thành tích thể thao đều khiến người khác kính nể, thầy cô trong trường yêu quý xem như kho báu của trường. Hơn thế nữa, Nguyễn Hoàng Tuấn Tú là con trai độc nhất của ông Nguyễn Tuấn Hùng, giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia lớn cả trong và ngoài nước, NP. Một chàng trai được sinh ra từ trong trứng vàng như vậy lại có tính cách hòa đồng, yêu thương mọi người, thân thiện, học giỏi như vậy thì lẽ thường tình sẽ được xếp vào mắt xanh biên biếc của những cô gái tuổi teen cùng trường.

Nguyễn Hoàng Tuấn Tú được xem như một chàng hoàng tử trong mơ của mọi cô gái, có điều anh bạn này thân thiện nhưng xa cách, bao dung nhưng khó thân mật. Có nhiều bạn nữ trong lớp đã mơ tưởng, từng nhiều lần viết thư tình ngõ lời, nhưng cậu bạn ta cũng chỉ dịu dàng đáp trả thư bằng một lời xin lỗi, cử chỉ tế nhị dịu dàng khiến con gái yêu thầm anh bạn này càng lúc càng nhiều hơn. Bởi vì xem cậu bạn Nguyễn Hoàng Tuấn Tú như một báu vật, mà báu vật thì lại được quy về của chung, nên con gái trong trường liền thành lập một hội được gọi là “hội hâm mộ hotboy Tuấn Tú” trên mạng xã hội, hội này từ những cô nàng trong trường, lại nhanh chóng lan sang bên ngoài, tiếng tâm của Tuấn Tú không chỉ ở trường A mới biết, mà cả những trường lân cận xa rộng gì đều biết đến độ hot của cậu bạn này.

Chỉ trong vòng hai năm hội được thành lập, lượng người hâm mộ và yêu thích trên mạng xã hội đã lên đến hơn ba triệu lượt. Con số này cứ thế mỗi ngày đều tăng lên. Những bức ảnh như một tài tử điện ảnh nổi tiếng được đăng lên, từ ảnh chụp cậu bạn ta đang ở thư viện chăm chú đọc sách đến hình ảnh chạy bộ trong môn thể dục rồi cả hình chụp lén khi uống nước, khi đổ mồ hôi, nhăn mặt, làm vệ sinh lớp….mỗi bức ảnh đều chứng tỏ người chụp hình này rất có tâm, lấy được những đường nét nổi bật của cậu bạn Tuấn Tú này, khiến khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp nay lại càng lung linh hơn bao giờ hết.

Những hào quang sáng chói ấy là bề nổi, nổi lên nhanh chóng khiến con người ta quên đi những sự thật đằng sau đó. Tuấn Tú lướt nhanh trên điện thoại, nhìn hình ảnh của chính mình thì nhếch miệng cười khẽ. Đối với anh mà nói, sự nổi tiếng này không phải là điều tự nhiên mà do chính gia đình, bạn bè, bản thân của anh tạo nên. Nếu không phải là người cố gắng dịu dàng, cố gắng đối xử tốt với tất cả mọi người, và nếu như anh không sinh ra trong một tập đoàn cỡ lớn, thì liệu chỉ với khuôn mặt này, anh có nổi tiếng đến như vậy?

Ném chiếc điện thoại còn sáng màn hình lên ghế sô pha, Tuấn Tú mệt mỏi lướt đến khung cửa sổ, ngắm trời sao. Bầu không khí từ trên cao nhìn xuống thành phố thật khiến con người ta cảm thấy dễ bị thương. Bản thân luôn được chào đón, nhưng lại chẳng có lấy một người bạn thân, chẳng có lấy một người nào cả. Sự cô đơn càng lớn khi bản thân càng trở nên nổi tiếng. Ban ngày cưới nói, ban đêm thì chìm vào sâu trong những kí ức buồn và cô đơn.

Ánh mắt sâu thẳm buồn thương của Tuấn Tú với lên trời cao, những ngôi sao lấp lánh lọt vào mắt anh lại trở nên long lanh hơn bao giờ hết.

Chuông điện thoại vang lên, anh thở dài nghe máy. Sau một hồi nghe đầu dây bên kia nói chuyện, anh cũng chỉ ừ một tiếng rồi tắt máy.

Sáng hôm sau, ăn vận thật chỉnh tề, leo lên chiếc xe riêng mà ba anh đã chuẩn bị riêng cho anh, Tuấn Tú đến biệt thự lớn của tập đoàn NP. Căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, cánh cửa màu nâu cao đến ba mét đồ sộ mở ra, bên trong là một khu vườn ươm cây xanh mát mẻ, trước tòa nhà là vòi phun nước kiểu dáng Châu Âu cổ điển, toà nhà màu trắng hiện lên một cách nguy nga. Vừa thấy Tuấn Tú bước xuống xe, người quản gia đã cuối chào.

-Lâu rồi mới gặp chú!

-Cậu chủ nên về nhà thường xuyên hơn!- người quản gia cuối đầu cung kính, giọng điệu chân thành.

Tuấn Tú hiểu rằng người quản gia chỉ đang nói những điều tốt đẹp dành cho anh, nhưng bản thân đối với câu nói này lại rất nhạy cảm, anh chỉ mỉm cười không nói gì rồi bước vào bên trong phòng khách.

Nội thất đã thay đổi rồi, cái bàn gỗ nâu bằng gỗ xưa được thay thế bằng bộ ghế salon màu xanh nhạt, chiếc đèn cổ điển được thay bằng chùm đèn pha lê sáng chói, đến cả tông màu của tường nhà cũng được thay đổi, từ màu xanh nhạt chuyển thành màu đỏ. Cả phòng khách trở nên sang trọng hơn, Tây hóa hơn bao giờ hết. Căn phòng vẫn ở đây, vốn dĩ là nơi quen thuộc lại biến thành nơi xa lạ.

-Con đã đến rồi sao, con trai?- người phụ nữ nhẹ nhàng bước xuống các bậc thang, cái bụng to chứng tỏ đang mang thai.

-Ba tôi đâu?- Tuấn Tú chỉ nhìn người phụ nữ ấy một cái, chẳng cần chào hỏi.

-Gặp mẹ mình mà không chào hỏi chút nào sao, con trai như vậy là không ngoan chút nào- người phụ nữ ấy lại nhìn sâu vào khuôn mặt của Tuấn Tú lần nữa, hiện lên vẻ hóng hách.

Tuấn Tú không nói thêm gì nữa, ngồi yên lặng chẳng màn trả lời. Đó là mẹ kế của anh, chỉ lớn hơn anh năm tuổi, nhỏ hơn ba anh đến hai mươi tuổi. Một cuộc hôn nhân đũa lệch khiến anh cảm thấy bản thân bị choáng, ba anh, ông Nguyễn Tuấn Hùng, đã cưới tổng cộng bốn bà vợ, nhưng đây có lẽ là người phụ nữ mưu mẹo nhất, có cuộc hôn nhân lâu dài nhất với ba anh.

Thiên Kim ngước nhìn người con trai của chồng mình, đối với thái độ không xem cô ra gì, thì cô cảm thấy rất bình thường. Thiên Kim vuốt vuốt bụng mình.

-Con trai của chồng, dù có như thế nào vẫn là con trai của chồng. Hơn nữa, giữa chúng ta cũng có một kết nối, đó là đứa bé trong bụng này. Là con trai của ta với ba của con, sau con có thể lạnh nhạt như vậy? Đứa bé này, sau này sẽ trở thành em trai cùng cha khác mẹ với con, dẫu sao vẫn cùng dòng máu với con mà.

Tuấn Tú nhìn đến cái bụng bầu đã hơn năm tháng của Thiên Kim. Đối với anh mà nói, đứa trẻ này anh không phủ nhận đó là em trai của anh, nhưng anh chỉ không thích những người phụ nữ mà ba anh đã cưới về mà thôi.

Mẹ anh mất lúc anh tám tuổi, chỉ một năm sau đó ba anh đã có vợ mới, thói trăng hoa của ba anh vẫn chưa dứt, thời gian đó, ba anh lại qua lại với rất nhiều minh tinh. Anh nhớ rất rõ, người vợ đầu tiên mà ba anh cưới về, đã ngày ngày giam anh trong phòng, xem anh như vật cản đường, hành hạ anh hết trận mắng chửi thậm tệ này đến trận mắng chửi thậm tệ khác. Đến một ngày, khi ba anh phát hiện bà ta ngoại tình, đem một số tiền lớn cho nhân tình, ba anh đã ly hôn với khoảng tiền bồi thường cho bà ta đến vài tỷ. Người phụ nữ thứ hai ba anh cưới về, lại xem anh như một đồ chơi tình ái, lúc ấy anh chỉ mười hai tuổi, bà ta đã lạm dụng lên cơ thể anh, một đứa trẻ như anh lại cảm thấy dị ứng với những đụng chạm với phụ nữ hết sức, cảm giác bà ta xem anh như một món đồ chơi biến thái, khiến anh rợn da gà mỗi khi nghĩ về. Người vợ thứ ba thì lạnh nhạt với anh, xem anh như không khí trong ngôi nhà này, rắp tâm hãm hại anh khiến anh phải dọn ra ngoài sống một mình trong chung cư rộng lớn. Đến người vợ thứ tư này, chính là Thiên Kim, một người vợ trẻ đến mức anh chẳng thể nào ngờ tới. Tuy thái độ chẳng có gì khác thường, nhưng anh lại cảm thấy chán ghét và dị ứng vô cùng cực.

-Ba con sáng sớm ra ngoài cùng đồng nghiệp rồi, con chịu khó chờ đợi thêm một chút nữa đi. À, mà nếu con muốn gặp ba con ngay bây giờ, thì cứ để dì gọi cho ông ấy, biết đâu được, ông ấy có thể để con trai của mình chờ đợi, nhưng với người vợ này thì không?- vẻ mặt hiện lên tia đắt ý ấy khiến Tuấn Tú chỉ biết cười trừ.

Dì ghẻ muôn đời vẫn chỉ là dì ghẻ mà thôi.

-Không cần, tôi sẽ ngồi đây chờ.

Thiên Kim mỉm cười, vẻ mặt chẳng mấy biểu lộ cảm xúc nào, đứng lên nhẹ nhàng ôm bụng bầu đi lên lầu.

Một người thanh niên lúng túng bê đến cho Tuấn Tú một cốc nước lọc, sau đó, cậu thanh niên rón rén ra phía sau đứng gần Tuấn Tú. Chờ hơn mười lăm phút vẫn chưa thấy ba mình trở về, Tuấn Tú hạ thấp giọng cho người phía sau.

-Ba tôi chừng nào về?

Cậu thanh niên kia ấp úng, chẳng biết nói làm sau, khó khăn kiềm lấy giọng nói của mình cất tiếng khàn trầm:

-Tôi không rõ thưa cậu chủ- một câu thốt ra nghe sao mà ngượng miệng.

Tuấn Tú vẫn chưa chú ý đến người thanh niên kia, cậu chỉ xem người kia như người làm trong nhà này mà thôi. Người làm có thể trước kia cậu quen biết, nhưng sau khi có người vợ thứ ba của ba anh về đây, tất cả đã được thay thế trừ người quản gia ra.

-Căn phòng của tôi hiện giờ đang dùng để làm gì vậy?- Tuấn Tú uống một ngụm nước, tò mò hỏi. Cũng hơn nửa năm nay cậu mới quay trở về nhà.

Cậu thanh niên kia càng lúng túng hơn, việc này dường như nằm ngoài tằm với với cậu ta. Che dấu sự bối rối bằng cái vuốt tóc, cậu thanh niên liếm môi chẳng biết trả lời ra làm sao.

Lúc này, Tuấn Tú mới cảm thấy khó chịu khi người làm lại không chịu trả lời mình, anh quay lại nhìn người làm kia.

Khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc tomboy che đi hai bên vành tai, mắt to tròn, miệng nhỏ nhắn, làn da căng mịn trắng trẻo, dáng vẻ lúng túng khúm núm, từ lúc nào mà ba anh lại đi thuê một con người còi cọc mặt búng ra sữa đi làm thuê như vậy, chỉ sợ người này còn chưa đủ tuổi vị thành niên.

Nhận thấy cái cau mày khó chịu của Tuấn Tú, người thanh niên kia vội cúi đầu:

-Xin lỗi cậu chủ, à, ừm, căn phòng của cậu chủ, phòng đó chắc là, chắc là vẫn như cũ ạ!- bối rối hết sức để diễn tả hết cậu, câu thanh niên nuốt nước miếng cái ực.

-Chắc là sao?- Tuấn Tú khinh khỉnh với câu trả lời kia- cậu mới tới đây làm việc sao?

-Dạ không.- có chút giật mình, người thanh niên mở to mắt nhìn Tuấn Tú, vì đây là lần đầu tiên giáp mặt nên có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy tận mắt một người đẹp trai đến như vậy. Cậu thanh niên đó nhanh chóng cúi gầm mặt, trả lời tiếp để giải phóng sự nghi ngờ - tôi, thưa cậu chủ tôi chủ yếu làm việc ở bên ngoài ít vào trong nên…nên không rõ lắm.

Nghe được câu trả lời này, Tuấn Tú cũng chẳng mấy quan tâm nữa. Căn phòng đó còn hay mất đối với anh bây giờ quan trọng lắm sao?

Tiếng giày cộp cộp vang lên, một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần, nhưng vẻ phong trần và lịch lãm khiến ông ta che bớt đi số tuổi của mình. Tuấn Tú có đôi mắt và khuôn trán giống với người đàn ông này.

-Con trai, lâu quá nhỉ- Tuấn Hùng thoải mái đi đến bên cạnh vỗ vào vai con trai mình- con chờ lâu không? Ba có công việc đột xuất.

-Không lâu, ba nói vào vấn đề chính đi, con còn phải học bài- Tuấn Tú nhìn ba mình, ánh mắt có chút dao động liền quay đi. Tình cảm cha con cũng chẳng còn thân thiết như xưa nữa.

-ồ, cậu cũng có mặt ở đây- ông Tuấn Hùng nhìn cậu thanh niên đang khép nép đứng đó.

Cậu thanh niên biết được ông chủ ý đang nói về mình thì giật mình, vội cúi đầu chào ông chủ.

-Cậu lại đây! – Ông Tuấn Hùng vẫy tay bảo cậu thanh niên kia lại gần, đứng trước mặt con trai mình đàng hoàng, ông giới thiệu – ba thấy cuộc sống của con khá cô đơn, nên ba quyết định sẽ nhờ cậu ấy đến ở cạnh con, chăm sóc cho con, nào cậu chào cậu chủ đi.

Người thanh niên kia có vẻ hoảng hốt, nhưng nhanh chóng thích nghi, cậu cúi đầu chào cậu chủ của mình, cái cúi chào sâu đến hơn một góc chín mươi độ.

Tuấn Tú cau mày, sau đó cười khinh khỉnh:

-Chăm sóc con hay là giám sát cho con? Con đã ở như vậy hơn cả năm nay rồi, con không cần một người đến ở cùng con. Nếu ba không còn việc gì nữa thì con đi trước đây.

Tuấn Tú cầm lấy chiếc áo khoác vác lên vai bước đi. Tuấn Hùng im lặng một lúc, chờ đến khi con trai của mình ra đến gần cửa, ông mới nhẹ nhàng:

-Căn phòng của mẹ con, sẽ dành riêng để trở thành phòng tranh cho dì Thiên Kim.

Tuấn Tú dừng chân, anh quay lại, dáng vẻ bất cần:

-Ba đang đe dọa con sao?

-Không phải, ba chỉ muốn những điều tốt nhất cho con mà thôi.

-Chứ không phải ba đang muốn kiểm soát cả cuộc sống của con hay sao?

-Cậu ta sẽ đến chăm sóc cho con, trở thành người bầu bạn bên cạnh con. Nếu con đồng ý, ba sẽ không dùng căn phòng của mẹ con vào bất cứ việc gì khác, vẫn sẽ giữ nguyên căn phòng đó.

Tuấn Tú nhìn chằm chằm vào ba mình, sau đó anh quay sang nhìn cậu thanh niên với ánh mắt khinh thường. Người thanh niên kia ngơ ngác chẳng hiểu việc gì hết. Rốt cục thì tại sao lại thành ra thế này?

Leo lên xe, Tuấn Tú nhắm nghiền mắt chẳng thèm quan tâm đến mọi việc xung quanh, để cho cậu thanh niên ngồi bên cạnh co rúm người cảm giác lo sợ dâng cao tột độ. Chiếc xe dần dần chuyển bánh đi vào trung tâm thành phố.

Để giữ lại căn phòng của mẹ mình, Tuấn Tú đồng ý để người thanh niên kia đến ở chung căn hộ với mình. Đó chắc chắn không chỉ đơn giản chỉ để có người chăm sóc, mà còn là người giám sát cuộc sống của anh. Tuấn Tú nghĩ đến đây thì thở hắt ra chẳng thể nào chịu đựng được. Anh gắt gỏng:

-Cậu nhận được bao nhiêu tiền? Chắc cũng khá nhỉ? Sau này ở trong nhà tôi thì đừng đụng chạm gì đến tôi, cậu có thể báo cáo tất cả tình hình của tôi cho ba tôi. Còn nữa, cấm cậu mở miệng nói chuyện- Tuấn Tú chán ghét nêu ra quy định, chẳng màn biết tên của người sẽ về ở cùng mình. Riêng cậu thanh niên kia cũng chẳng dám phản ứng gì, hệt như ngồi trên chảo dầu nóng, cậu ta gật nhẹ đầu rồi nhăn mặt khổ sở ngồi sát mép cửa xe ô tô. Cậu ta lo lắng đến mức chảy cả mồ hôi hột.