Thế Thân Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 9




Karaoke Hoa Yến’ là một trong các chuỗi karaoke nước ngoài được đưa vào hoạt động, hai người Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh trầm ổn hòa với màu trắng hoa lệ, sóng vai cùng nhau tiến vào, dọc đường có người chỉ dẫn, sau khi theo người phục vụ vào thang máy, Kim Tại Trung nói với đại nhân vật đằng sau:

“Rượu em cản thay anh.”

“Đủ nghĩa khí,” Trong mắt Duẫn Hạo lộ ra sự hứng thú, “Mặt anh thay em đỡ,” Nhìn số lầu hiển thị trên thang máy, “Trước đây làm sao em đối phó được với loại tình cảnh này?”

Kim Tại Trung cười hừ một tiếng ——

“Ngoài mặt thì cười, nhưng bên trong chất đầy âm mưu.” Cửa thang máy mở rộng, cậu bước ra đầu tiên.

Dọc đường sau khi đi ngang qua gian phòng nhỏ của những người thanh niên trẻ tuổi hát karaoke đầy đinh tai nhức óc mới thực sự bước vào trong gian phòng lớn thuộc về các tầng lớp trung lưu đang đánh cờ, Kim Tại Trung bước vào trong nháy mắt dẫn tới không ít ánh mắt ngưỡng mộ của mỹ nữ nghiệp vụ cùng tiếng thét chói tai đầy kinh diễm của những mỹ nữ ‘phục vụ quá mức’ ——

“Mau xem xem ai tới kìa! Quang cảnh đẹp nhất của công ty đó!”

“Kim chủ quản mau ngồi bên này đi! Bên này bên này này!”

Lý Hạ cùng vài ông chủ vui vẻ ngồi đánh bài poker, luồng gió của Tại Trung đang nóng, Lý Hạ dập tắt điếu thuốc trong miệng rồi cười ầm lên:

“Nhìn xem nhìn xem! Tôi đã nói Kim chủ quản nể mặt tôi chưa? Một cú điện thoại liền tới ngay, ha ha! Đến đây, có muốn tôi giới thiệu vài nhân vật quan trọng cho anh làm quen một chút không?” Lời vừa nói xong, đôi mắt của Lý Hạ liền mở to, dùng sức chớp vài cái, lại chớp thêm vài lần, “Đây… Trịnh, Trịnh tổng?!”

Trịnh Duẫn Hạo trước khi vào phòng đã cau mày, đầu tiên là vì một trận la hét đầy chói tai, thứ hai là vì nơi khói thuốc đầy nguy hại này thực sự nhiều đến mức có thể bắt chước uy lực của đạn sương mù diễn tập, hắn là người đàn ông tốt không dính vào thuốc rượu, tương lai không lâu sau sẽ được toàn cầu biết đến.

Trong gian phòng đột nhiên trở nên im lặng, khí tràng của Trịnh Duẫn Hạo rõ ràng biến mạnh, khuôn mặt hoa lệ, ngoan cố, trong ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm đầy mê hoặc.

“Vương tử đích thực dưới ánh đèn neon…” Đôi mắt của vài cô gái di chuyển khắp nơi trên người của Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo, thẳng đến khi người sau kéo lấy bờ vai lộ vẻ gầy yếu của người trước ngồi xuống ghế sofa.

“Kim chủ quản chẳng những đoạt lấy công trạng phong phú nhất từ chỗ Lý chủ quản, ngay cả công trạng của ‘chính người đó’ cũng thân mật khắng khít, có phải định giữ dài hạn không?”

Cô gái là viên chức vừa tới không bao lâu, hơn nữa uống chút rượu liền không kiềm chế được cổ họng mà nói ra, cảnh tượng cứng lại trong thoáng chốc, Lý Hạ hung hăng ném bài trong tay lên bàn, chỉ vào người mình không biết là ai mà quát:

“Các cô sao không mau hát đi! Ai con mẹ nó vừa nói xằng nói bậy về ông?!”

Các mỹ nữ vội vàng lui về cạnh đầu máy karaoke rồi hát ca khúc của bọn họ, chỉ thỉnh thoảng ‘lơ đãng’ mà nhìn Kim Tại Trung hoặc Trịnh Duẫn Hạo bên cạnh cậu.

Lý Hạ giống như đổi mặt mà cười ha ha ngồi xuống đối diện Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo, kéo một ông chủ nhỏ ngành IT đến để làm quen với Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung, Lý Hạ lập tức nhanh tay lẹ mắt mà rót rượu cho hai người.

A! Rượu vang đỏ, đủ mạnh.

Kim Tại Trung mỉm cười uống cạn ly rượu của mình, Lý Hạ đang cùng Duẫn Hạo thao thao bất tuyệt, lại rất tự nhiên mà cầm lấy ly rượu của Duẫn Hạo rồi uống cạn, mặt mũi Lý Hạ đã trắng bệch mà còn phải làm bộ như không thấy gì, điều này khiến cậu thích muốn chết!

Tửu lượng của Kim Tại Trung rất cao, tâm tình khó tránh đã quên phải tiết chế, lúc cầm ly thứ 7, 8 lên thì bị một bàn tay khác ấn trụ, nghênh tiếp đôi mắt đen hơi sâu kia, Duẫn Hạo mỉm cười với sự tùy tính của mình, Kim Tại Trung nhìn khuôn mặt tiêu sái của hắn, lại có chút ngây ngẩn.

Duẫn Hạo nhìn cậu, có chút buồn cười mà đoạt lấy chiếc ly trong tay cậu:

“Không muốn sống nữa sao? Chút nữa ai làm tài xế cho anh đây.”

Lý Hạ nhìn trái nhìn phải, cho rằng Kim JaeJoong chỉ làm tài xế cho Trịnh Duẫn Hạo rồi tiện tay đoạt lấy khách hàng lớn của mình, không phải sao? Trịnh Duẫn Hạo còn chờ tài xế đưa mình về nhà kìa!

“Xì,” Kim Tại Trung lộ vẻ cực kỳ ‘không muốn sống’, đoạt lại ly rượu, “Bằng lái xe của anh để làm gì?”

Lý Hạ cùng vài cấp dưới đứng ở bên cạnh nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, bộ dạng như đang được xem kịch hay.

Duẫn Hạo không quan tâm tới cậu, vẫn rút điện thoại ra:

“Xương Mân, tới Hoa Yến ở khu phía đông,” Ngăn Kim JaeJoong gọi thêm rượu rồi kéo cậu vào trong lòng, tiếp tục nói, “Mua chút canh giải rượu.”

“Phụt! ——” Hai người cấp dưới ở phía sau Lý Hạ nghe xong liền phun ra, tất cả mọi người đều chú ý đến phần quan tâm không bình thường này của Trịnh Duẫn Hạo đối với Kim chủ quản

“Thật là —— Akanishi Jin, cái thằng khốn kia chạy đi đâu rồi?” Kim Tại Trung ngà ngà say, giọng điệu đầy lưu manh, khiến vài nữ nhân viên si mê không ngừng.

“Anh nói xong tôi cũng thấy kỳ lạ nha! Aish! Mọi người có ai nhìn thấy cấp dưới hay theo bên người Kim chủ quản của chúng ta không?” Một chủ quản bộ nghiệp vụ nào đó nhiều chuyện xen vào, kết quả không ai biết được.

Kim Tại Trung luôn cảm giác có chuyện sẽ phát sinh, nhưng không nhìn ra rốt cuộc là ai đang hành động trong vài vị cùng ngành có mặt ở đây, Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn trông coi bên người cậu, cũng giúp đỡ không ít, bàn tay mạnh mẽ ấm áp nắm lấy tay cậu, ngăn cậu tiếp tục đụng vào những thứ rượu cồn tổn hại sức khỏe kia.

Nhìn xung quanh, nhìn bản thân không muốn làm người ngoài cuộc, trong công việc cuộc sống không ngừng suy đoán người khác, bản thân đề phòng người khác, Trịnh Duẫn Hạo… Cảm giác anh ở bên cạnh tôi quả thực không giống với người khác.

Có một giây kia tình cảm vượt qua giới hạn, Kim Tại Trung nhắm mắt hung hăng lắc đầu khuyên răn bản thân, lại nghe thấy Duẫn Hạo thấp giọng hỏi bên tai:

“Tại Tuấn? Em vẫn tốt chứ?”

Đúng vậy, Tại Tuấn, cái yêu cẩn thận tỉ mỉ, sự quan tâm che chở tuyệt hảo như vậy thì ra không phải dành cho mình. Rút bàn tay bị nắm lấy ra, dùng bóng lưng đáp lại ánh mắt thăm hỏi của đối phương, Kim Tại Trung đứng dậy cầm micro đi tới trước màn hình, tiếng thét chói tai của các mỹ nữ vang lên lần thứ hai.

“Anh đẹp trai! Anh muốn hát bài gì?” Nữ đồng nghiệp bấm bài kích động hỏi.

“Tùy thôi.” Cậu cười cười đầy ngại ngùng, lại dẫn tới tiếng sói tru của vài cô gái, tầm mắt của cậu dưới ánh đèn đung đưa nhắm thẳng vào người đàn ông giống như vị vua đang ngồi ở chính giữa, “Trịnh Duẫn Hạo, bài hát này tặng anh.”

Kết quả tùy chọn rất không nể mặt của đầu máy karaoke là bài tiếng Quảng Đông của Dương Thiên Hoa, toàn bộ phụ nữ đều tưởng rằng bài này không thuộc về phạm vi phát huy của anh đẹp trai, không khỏi liên tục phàn nàn.

Có người muốn bỏ bài này đi, lại nghe được một giọng nam hơi lộ vẻ tịch mịch cùng rụt rè phát ra từ trong micro:

“Thì ra anh trân trọng em đến thế…” Trong mắt cậu là nụ cười nhạt của Duẫn Hạo, đồng thời là người dẫn đầu tiếng vỗ tay.

Trái tim bỗng trở nên đau đớn, ca từ ít nhiều cũng có chút ứng với tiếng lòng của bản thân:

Muốn tiếp tục giả vờ ngu muội, nhưng lại không chịu nổi sự giày vò

Trong lòng rất ngưỡng mộ những người kia

Mù quáng đến mức không hề nghĩ đến hậu quả



Nếu như quay về không có thuốc chữa được cơn đau

Cầm trường đảo băng trà1 để đổi cho em lấy nửa đêm ngon giấc

Sau mười năm hoặc hiện tại mất đi

Dù sao cuối cùng cũng không kìm được nước mắt

Đủ tuyệt tình, em cũng tự đuổi mình ra đi



Giống như bức thành lũy rắn chắc nhất

Nhưng thật ra đang dần dần sụp đổ, lần lượt nát tan

Kẻ vô cùng cố chấp như em cũng không thể tiếp tục chịu đựng

Mỗi ngày đều tỏ ra hạnh phúc, nhưng thật ra luôn có chút không vững tâm

Giá như có thể ngốc đến cùng, nhưng cuối cùng em vẫn là em

Người nào tốt với em, tệ với em

Quá rõ ràng

Muốn tiếp tục giả vờ ngu muội, nhưng lại không chịu nổi sự giày vò

Trong lòng rất ngưỡng mộ những người kia

Mù quáng đến mức không hề nghĩ đến hậu quả…2

Trái tim của Trịnh Duẫn Hạo không ngừng nhộn nhạo, nửa đường thì cười bản thân quá giống với những thiếu nữ ao ước được cảm nhận sự lãng mạn trong tình yêu, nhưng lại không kiềm chế được mà hơi gật đầu cổ vũ người yêu vì mình mà hát thêm lần thứ hai kia, có lẽ là người đã định trước rồi, trong nháy mắt, hắn nhìn thấy đôi mắt đang chăm chú nhìn mình của đối phương nhẹ nhàng dời đi, ánh khúc xạ chiếu ra sự ẩm ướt đầy chân thành trong mắt cậu, một giây đó, Duẫn Hạo đã ngẩn người…

Kết thúc một ca khúc, toàn phòng náo động, tiếng vỗ tay hòa cùng với những cái ôm vây quanh ca sĩ, ngay cả người phục vụ đi ngang qua cũng nằm sấp ở cửa mà nhìn vào bên trong.

Nhịp chân của Kim Tại Trung có chút bất ổn, từ trong khe hở của đoàn người đang dần thối lui mà nhìn người nọ vẫn ngồi ở chỗ đó, tầm mắt hướng về phía mình, nhịp tim gia tăng, khuôn mặt bừng đỏ… Cậu có đúng là đã điên rồi không? …

Trịnh Duẫn Hạo vỗ vỗ ghế bên cạnh, là vị trí giữ cho cậu, không, vị trí của Kim Tại Tuấn.

Kim Tại Trung dưới ánh đèn mỉm cười với hắn, bước tới ——

“Oái!” Không biết ai đụng vào ai, lại không biết ai đẩy ai một cái, cô gái bưng một ly chanh đá hất toàn bộ nước lên mặt Kim Tại Trung.

Từ đầu đến chân đều lạnh ngắt! Kim Tại Trung thầm chửi một tiếng xui xẻo, mặt đỏ tim đập gì gì đó đã bị giội tắt toàn bộ, Duẫn Hạo chạy tới vén tóc cậu ra, cô gái bên cạnh không ngừng xin lỗi, Kim Tại Trung tức giận nhưng không thể hiện ra bên ngoài, Kim Tại Trung ngà ngà say, Kim Tại Trung trên thân ướt đẫm, khuôn mặt phủ đầy những giọt nước lóng lánh, làn da luôn sạch sẽ thấu triệt càng thêm non mềm trơn bóng…

Ngay cả nhóm Lý Hạ đang chế giễu cũng có chút ngơ ngẩn, cuối cùng cũng quên cười giỡn.

Trịnh Duẫn Hạo có chút đau lòng, kỳ thực là phẫn nộ, nhất là giọng nói quái dị thốt ra câu “Sếp, anh lộ chút da…” của cấp dưới thuộc bộ phận của Kim Tại Trung, hắn ẩn nhẫn cơn sóng trào đang bạo phát, ôm lấy khuôn mặt của đối phương, phát hiện cậu hơi run rẩy, không hề phát hiện bản thân vốn lại diễn hợp với vai thương hoa tiếc ngọc như vậy:

“Có lạnh không? Chúng ta về nhà đi, nhé?”

Đám người nghe thấy lập tức bị shock.

Tay của Trịnh Duẫn Hạo nhanh chóng khiến Tại Trung trở nên hỗn độn lần hai, đầu óc choáng váng, sau khi cậu chính thức ý thức được toàn bộ những điều này không phải do say rượu thì mới gọi tên của người kia ——

“Duẫn Hạo, em nóng lắm…”

________________________

(1) Trường đào băng trà: Long Island Iced Tea – Một loại thức uống mùa hè, lần đầu tiên được pha chế bởi Robert Butts, tại quán Oak Inn, ở Long Island, New York vào giữa năm 1970. Long Island Iced Tea được pha chế từ năm thứ rượu là vodka, tequila, gin, rum, triple cộng với cola thêm những viên đá trong veo reo và một lát chanh vàng. Thưởng thức Long Island Iced Tea là một nghệ thuật. Người ta ngậm nghe vài giây, từ từ nuốt xuống để thong thả thưởng thức cái vị ngọt – cay – đắng – chua thật nồng của nó… 

(2) Bài hát này có tên “Đáng Tiếc Em Thuộc Cung Thủy Bình” của Dương Thiên Hoa.