Thế Thân Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 15




Trong tầm mắt mông lung, tôi dần dần thấy rõ khuôn mặt kia, ánh mắt lập tức hiểu rõ của tôi khiến khuôn mặt đó lộ ra vẻ đau lòng, Thẩm Xương Mân vươn tay đo nhiệt độ trên trán tôi.

Tôi chậm chạp chớp mắt, để bản thân nhìn rõ bốn phía —— Người kia đã không còn.

“Tại Tuấn quay về rồi.” Xương Mân ngồi xuống nhìn tôi.

“…” Khóe miệng tôi giật giật, chậm rãi gật đầu.

Xương Mân thu tay về, cầm lấy tay tôi, là ấm áp, không hơn.

Thì ra anh ta cười lên trông ngọt ngào như vậy, hoàn toàn khác với người nào đó ——

“Một tuần trước anh đã bị cưỡng chế làm phẫu thuật ghép tim, cũng hên là rất thích hợp, là anh đã tạo nên kỳ tích… Nhất định, nhất định phải sống thật tốt.”

Tôi nghĩ nếu như là tên kia, hẳn là sẽ nói một số câu khác, mấy lời hóm hỉnh màu tro. Khiến người ta vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ.

Hắn sẽ nói những lời đó, thứ mà tôi thích nghe.

Nhưng những lời đó, là nói với Tại Tuấn…

“Anh hai, anh tỉnh rồi sao?! —— Anh hai! …”

“… Thằng ngốc, đến từ lúc nào vậy?”

“Em vẫn luôn ở chỗ này! Em cùng Xương Mân thay phiên chăm sóc anh hơn mấy ngày đó anh hai, nếu anh không tỉnh lại em cũng không biết phải làm sao nữa…”

Xương Mân an ủi Tại Tuấn đang khóc lóc, tôi lại nhớ tới một người nào đó nói Tại Tuấn giống như ánh nắng, rất trong suốt…

Sự thẳng thắn của Tại Tuấn khiến ai cũng cảm thấy thích, mà kẻ thích che giấu như tôi chỉ khiến người ta cảm thấy giống như dịch bệch mà trốn tránh.

Lúc này Tại Tuấn đột nhiên xoay người, nhảy bổ lên người tôi mà khóc:

“Anh hai, anh tha thứ cho em, em thực sự không biết anh yêu Duẫn Hạo như vậy, càng không biết anh yêu khổ cực như thế! … Em không nghĩ rằng anh có thể ngốc đến vậy, vì em, anh nhất định đã phải đấu tranh rất nhiều! Những điều này có lẽ bọn họ không biết, thế nhưng em rất hiểu rõ anh, anh hai à… Xin lỗi anh… Em không biết Duẫn Hạo quan trọng với anh đến như vậy… Quan trọng đến mức có thể cứ như thế mà chết đi! Anh hai thực ngốc… Duẫn Hạo còn ngốc hơn…”

Tại Tuấn trở thành lệ nhân, Xương Mân đột nhiên tiến tới kéo lấy thằng nhóc còn đang khóc lóc kể lể, cho dù rất đau, tôi vẫn nhìn thấy —— ánh mắt giống như đang trộm ngắm tôi của Thẩm Xương Mân…

Là chuyện gì? Tôi đã quá lo lắng rồi sao…

“Tại Tuấn, đừng nói xin lỗi, anh hai bây giờ chỉ hi vọng em có thể hạnh phúc bên người kia, bởi vì người kia thủy chung luôn nói rằng ‘Kim Tại Tuấn, anh yêu em, chỉ yêu em’…”

Trái tim giống như có bài xích mà phản ứng, cảm giác đau đớn trỗi dậy, tôi tái nhợt nở nụ cười với bọn họ…

Giọt nước mắt của Tại Tuấn lại rơi xuống, muốn tiếp tục nói điều gì đó nhưng lại cắn môi không lên tiếng, cuối cùng quay đầu lại nhìn Xương Mân một cái, Xương Mân vịn lấy vai nó, nhìn nó rồi an ủi, nói với tôi:

“Khỏi bệnh nhanh lên một chút đi, Tại Trung, bây giờ anh không cần làm thế thân của bất luận kẻ nào nữa, có thể quay về làm chính anh rồi, đây cũng là… mong muốn của thiếu gia.”

Nước mắt tôi chịu thua kém mà xoay tròn trong mắt, chỉ sợ người kia hận tôi còn không kịp… Tôi còn có tôn nghiêm gì? Còn có tôn nghiêm gì, mà lại hỏi về hắn? Nhưng tôi chính là kẻ vô cùng ngốc, vô cùng tiện, vì tôi vẫn hỏi ——

“Anh ta đang ở đâu? …”

“Anh ấy… không tiện tới đây cho lắm.” Ánh mắt Xương Mân trở nên ảm đạm.

Tôi gật gật đầu, tôi biết đây là câu tôi không nên hỏi.

Bọn họ đều trầm mặc, tôi im lặng mặc cho hai hàng lệ rơi, đây là lần cuối cùng tôi vì anh mà khóc, đúng không Trịnh Duẫn Hạo.

Sống như người chết, có phải những người bị đổi trái tim đều sẽ biến thành một kẻ khác không?

Tôi giống như người chết mà dần dần ‘bình phục, khỏi bệnh’, đến nỗi quên rằng mình đã bước ra bệnh viện, quên rằng đã nhận hoa tươi mà cô y tá đưa tới, quên mất những lời mà Tại Tuấn nói dọc đường đi.

Một tháng sau khi bình phục, tôi không ngừng nằm mơ, trong mộng tôi nói với Duẫn Hạo rằng: Yêu không phải là ngang hàng sao?

Hắn dùng nụ cười trước sau như một mà nhìn tôi: Sao có thể được? Tại Trung, em thật ngây thơ.

Mà trong thực tại, hắn vẫn đang vứt bỏ tôi, báo chí mỗi ngày đều suy đoán ‘Chân tướng về việc người nối nghiệp của tập đoàn Thiên Tác mất tích’ và ‘Tổng giám đốc sau này của tập đoàn Thiên Tác ôm bệnh trong người đã tròn một tháng, trong nội bộ cho rằng điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân phận của người đó’.

Tôi bắt đầu đi làm bình thường, không nghĩ rằng tin tức truyền ra từ trong công ty còn xôn xao hơn cả báo chí.

Tôi chỉ có thể tận lực né tránh tất cả về hắn, ngay cả Tại Tuấn tới nhà thăm tôi cũng không nhắc đến tên hắn, giống như đây đã thành đề tài cấm nói duy nhất của chúng tôi.

Tại Tuấn không nói cho tôi biết nguyên nhân nó không tới công ty, chỉ ngày ngày cao hứng nói với tôi về chuyện của Xương Mân

Cũng tốt, miễn là không phải về hắn.

Cũng tốt, những điều này giải thích rõ rằng hắn căn bản không có chuyện gì.

Dần dần, tôi có thể đối mặt với tin tức mới về hắn, mặt tốt hay mặt xấu, tôi đều có thể bình luận một lần với bài báo đó, tim tôi không hề đập dập dồn, tâm tình chẳng vì chuyện gì mà nhấp nhô, trong mắt mọi người, tôi là kẻ hoàn mỹ.

“Nhờ có anh mà tôi sống rất tốt.” Tôi mỉm cười với bức ảnh tuấn lãng trên đầu bài báo, đặt nó xuống bàn trà rồi bắt đầu mở laptop lên.

Xương Mân cùng tôi bàn bạc chi tiết về quyền mua bán cổ phần trên phần mềm chat Skype, chúng tôi vừa nói vừa biên soạn hợp đồng, bàn bạc được khoảng hai giờ thì kết thúc, tôi liền nói chúc ngủ ngon.

Ở đầu bên kia, anh ta không trả lời, tôi lại lặp lại một lần nữa:

“Xương Mân? Không việc gì thì tôi cúp đây.”

“Tại Trung!”

Anh ta cấp bách gọi tôi lại, tôi chờ anh ta nói tiếp, đây cũng là sự thay đổi của tôi sau khi khỏi bệnh —— ngắn gọn.

Nhưng bên kia lại không có thanh âm, tôi thở dài cười cười:

“Không có việc gì ——”

“Bây giờ anh còn quan tâm đến anh ấy không?”

Tôi ngơ ngác, hiểu anh ta đang nói đến người nào, một nhân vật đã lâu chưa nhắc đến, tôi thậm chí còn chưa từng thăm hỏi sức khỏe của ông chủ anh ta, không nghĩ rằng anh ta lại không nhịn được mà nhắc tới đầu tiên.

“Tại Tuấn nói anh đã quên thiếu gia rồi, thậm chí còn có thể nói đùa với tin tức gần đây, tôi chỉ muốn xác nhận một chút ——”

“Không sai, tôi đã ổn rồi,” Tôi nhìn chằm chằm vào khung đối thoại trên màn hình, cười nói, “Nếu như là mười ngày trước có thể vẫn không có biện pháp, thế nhưng bây giờ không giống nữa rồi.”

Tôi ghi nhận lời nói của bản thân mà gật gật đầu, ngữ khí cho phép.

“Nghe nói anh bây giờ là cổ đông có ảnh hưởng lớn của HMP?”

Tôi ha ha cười to, đáp:

“Đúng vậy, sức mạnh của việc sống lại rất lớn mạnh… Đúng rồi, địa chỉ gia đình của người đã hiến tim cho tôi, anh có không, tôi muốn đi viếng thăm gia đình của người đó.”

“… Bây giờ anh có người yêu chưa?”

Tôi bĩu môi, có chút bất mãn vì anh ta chỉ biết hỏi mình, nhưng vẫn thành thật đáp lại:

“Không có, anh muốn giới thiệu cho tôi hả? Anh còn có thời gian làm bà mối sao? Chẳng lẽ Trịnh Duẫn Hạo đã thực sự bốc hơi nên ngay cả anh cũng muốn tìm con đường khác để mưu sinh à?”

Tôi cho rằng mình rất hài hước, Xương Mân lại trầm mặc một lần nữa, lúc tôi khó chịu muốn mở miệng thì anh ta đột nhiên tự nói với chính mình:

“Xem ra anh thực sự đã buông xuôi rồi, là chuyện tốt… Hẳn là vậy.”

“Đối với người theo đuổi tôi mà nói cũng là chuyện tốt phải không? Giúp tôi nói với ông chủ anh rằng ——” Tôi suy nghĩ, lại suy nghĩ, “Nói rằng tôi đã quên anh ta rồi —— Nếu như có thể, mong rằng lần sau gặp có thể ngồi xuống nói về công sự, đó đối với chúng ta mà nói đều là một kết cục hoàn mỹ.”

“Tại Trung, quên anh ấy đi.”

“Tôi đã quên rồi mà!” Tôi lại cười.

“Xem như anh ấy không tồn tại, xem như anh ấy chưa từng xuất hiện.”

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Chờ một chút… Anh và Tại Tuấn ngày càng kỳ lạ, có phải bọn họ muốn xuất quỹ1 rồi không?” Tôi ngừng một chút, “Đúng vậy… Không cần lưu tâm đến tôi nữa, cứ làm đi.”

“Không phải…”

“Vậy rốt cuộc là gì? Nói mau đi!” Tôi không hiểu tại sao lại cáu kỉnh, tim đập, lại đập kịch liệt một lần… Vì sao?

“Nếu như anh xác định mình đã ổn.”

Tôi cảm thấy mắt mình chợt dao động, giống như có thể nghe thấy tiếng cổ động từ trái tim…

“Anh ta làm sao?”

Nếu như có thể lựa chọn, tôi thà rằng vĩnh viễn cũng không nghe, chuyện đã xảy ra…

______________

(1) Xuất quỹ: Công khai thiên hướng tình dục.