Tác giả: Ca Sơ.
Tô Lạc vừa bước ra khỏi cổng nhà Tề Hiên thì nhận được cuộc gọi đến từ quản lý của Tiêu Hàm.
"Sao lại thế? Tiêu Hàm có làm hại ai bao giờ đâu?"
Ở đầu dây bên kia, người quản lý nghẹn ngào nói: "Tôi cũng chưa thấy cậu ấy làm gì cả? Vậy mà Bạch Dương vẫn cứ lăn từ cầu thang xuống, máu chảy nhiều kinh khủng, hiện đã nhập viện rồi!!"
"Tôi đến ngay đây, anh đừng lo."
Bỗng người quản lý chần chừ vài giây, hỏi dò: "Vậy cậu có dẫn thêm ai nữa không?"
Tô Lạc vừa nghe đã hiểu ngay. Ai đó trong lời nói của người quản lý hoặc là Tề Hiên, hoặc là Tề Mộc Dương. Bạch Dương vốn hoạt động dưới trướng Thiên Ngu. Sự có mặt của một trong hai anh em này ắt hẳn trấn giữ được cậu ta, từ đó cậu ta sẽ chẳng thể thừa cơ vu oan giá họa cho Tiêu Hàm.
Thế nhưng dựa vào những gì y biết về Tiêu Hàm, cậu tuyệt đối không mong muốn Tề Mộc Dương chứng kiến tình cảnh khó khăn hiện tại, càng chẳng hy vọng mượn quyền lực của hắn để giải quyết sự việc.
Thế nên Tô Lạc quyết định không nhờ vả ai cả.
Y vừa ngồi lên xe hơi đã trông thấy Tề Mộc Dương lái ô tô ra từ garage của dinh thự.
Hắn dừng xe bên cạnh Tô Lạc rồi quan sát y hồi lâu, biểu cảm trên gương mặt bấy giờ thật khó diễn tả thành lời.
Tô Lạc hỏi: "Tề tổng đi đâu gấp vậy?"
Tuy thái độ của y dành cho Tề Mộc Dương không quá gay gắt, nhưng cũng chẳng hề khách sáo hay khiêm nhường. Rõ ràng ngay cả khi trò chuyện với Tề Hiên y còn giữ được thái độ bình tĩnh chuyên nghiệp cơ mà?
Tô Lạc "Ồ" một tiếng thâm sâu rồi thôi. Chân y nhanh chóng đạp ga, bỏ đi thẳng.
Tề Mộc Dương bị ngửi khói xe bỗng ngẩn tò te, mãi lâu sau mới nhớ ra mình có việc phải làm.
Vốn Tô Lạc chỉ gọi điện cho Quả Tử. Ngờ đâu cậu lại dẫn theo cả Đỗ Kỳ, Đỗ Kỳ còn xách thêm Lạc Kỳ tới.
Phía ngoài phim trường lúc này đông như kiến, ngay cả một con bọ cũng chẳng thể chui qua được. Nào là người hâm mộ của Bạch Dương, người hâm mộ của Tiêu Hàm, nhân viên đài truyền hình, và ký giả tập trung thành một cụm chẳng khác nào trẩy hội.
Cao Khiết vừa liếc mắt đã nhanh nhạy nhận ra Tô Lạc và mọi người. Cô thản nhiên đi đến, "Tôi có biết một lối vào nhưng vừa bị chặn lại." Dứt lời liền gian xảo nháy mắt vài phát.
Nói một cách chính xác thì đây không phải là lối đi thông thường, mà là một chiếc cửa sổ đủ to để người ta có thể chui qua. Hiện đang có nhân viên an ninh đứng canh gác ở gần đó.
Anh ta vừa trông thấy Cao Khiết liền nhíu mày hỏi: "Sao cô tới hoài vậy?"
Cao Khiết chẳng đáp gì, chỉ nhìn sang Tô Lạc.
Ngay khi tầm mắt của nhân viên nọ đặt lên y, toàn thân anh ta lập tức nhảy cẫng lên, "Anh... anh là Tô Lạc phải không?" Thái độ nghịch chuyển ba trăm sáu mươi độ.
"Tôi rất thích phim của anh, có thể xin chữ ký chứ?!"
Tô Lạc hỏi: "Thế bọn này có được vào không?"
Người bảo vệ nhìn thoáng qua bốn chàng trai và một cô gái trước mặt xong thì quyết định trả giá thêm, "Tôi còn muốn được chụp ảnh nữa."
"Dĩ nhiên, nhưng bây giờ tôi đang rất lo cho tình trạng của Tiêu Hàm."
Bảo an nghe xong bèn để năm người chui qua cửa sổ, thậm chí còn chu đáσ ɭóŧ một tấm khăn lên bệ cửa, sau đó đỡ từng người một vào.
"Tiêu Hàm không sao cả. Đội an ninh bọn tôi đang tích cực canh chừng, chẳng ai vào trong được đâu."
Vầy mà còn dám nói là không có à?
Bỗng Tô Lạc cảm thấy lo cho an toàn của bạn mình biết bao.
Cũng chẳng hiểu vì sao hôm nay Tiêu Hàm lại xui như thế. Cậu và Bạch Dương đang cùng nhau ứng tuyển cho vai nam chính của một bộ phim sắp ra mắt. Rõ ràng kỹ thuật diễn xuất của cậu tốt hơn Bạch Dương hẳn một bậc, nhưng đạo diễn vẫn quyết định chọn Bạch Dương. Chẳng lâu sau đó, khi Bạch Dương đang ung dung lướt ngang qua Tiêu Hàm thì đột ngột ngã xuống cầu thang.
Trùng hợp thay hôm nay lại là sinh nhật của Bạch Dương. Fan hâm mộ cậu ta vốn đang chờ đợi ở bên ngoài để chúc mừng, nào ngờ hay tin Tiêu Hàm đẩy cậu ta té lầu. Vì thế cơn bạo động tức thì diễn ra. Dù cho mọi người đang ở sâu trong phòng chờ quay nhưng vẫn có thể nghe được tiếng chửi rủa ầm ĩ bên ngoài.
Tô Lạc vất vả hồi lâu mới tới được chỗ Tiêu Hàm, bắt gặp tình cảnh cậu đang ngồi thẫn thờ trên bậc thang, vừa trông thấy y liền nhe răng say "Hi".
Tô Lạc trông thấy nụ cười gượng gạo kia thì thực sự muốn tát Tiêu Hàm một bạt tai.
"Tôi chẳng làm gì cậu ta cả." Tiêu Hàm nói.
Y nhìn xung quanh trong chốc lát rồi hỏi: "Có camera không?"
"Chúng tôi có đề cập đến nhưng họ vẫn chưa cho phép điều tra." Quản lý của Tiêu Hàm thất thểu trả lời. Nếu không vì điều này, anh ta đã chẳng phải vắt óc tìm cách mời một người quyền cao đến.
Tô Lạc vỗ vai Tiêu Hàm hòng an ủi cậu, "Chỉ cần cậu không làm, chắc chắn có chỗ sơ hở."
Việc xem lại phim quan sát còn chưa được phê duyệt, vậy mà trên mạng đã bắt đầu nhốn nháo bởi một đoạn video quay lại rất rõ những gì đã xảy ra.
Chẳng ngoài dự đoán, mục đích của đoạn video này không phải để thanh minh cho Tiêu Hàm.
Trong đoạn ghi hình, Bạch Dương đưa lưng với phía ống kính đang bước về phía Tiêu Hàm, che khuất đi bóng dáng của cậu. Mãi đến đi Bạch Dương nghiêng người té xuống cầu thang, Tiêu Hàm với cánh tay đang vươn về phía trước mới được dịp lộ ra. Hành động mà cậu làm lúc này thực sự sẽ khiến cộng đồng mạng hiểu lầm rằng Bạch Dương đã bị đẩy ngã.
"Tiêu Hàm, ngoài Bạch Dương ra thì cậu còn có gây xích mích với ai nữa không?" Hiện Bạch Dương đang ở bệnh viện, cậu ta chẳng thể nào đăng tin bôi nhọ một cách nhanh chóng như thế được. Từ góc đặt máy của video có thể suy đoán người quay là một kẻ có kinh nghiệm lâu năm.
Vụ việc này đã khiến Tô Lạc thấy kinh ngạc với mức độ "thù oán trong giang hồ" của Tiêu Hàm.
Mà lúc bấy giờ người quản lý đã choáng váng hết cả mặt mày, anh ta nói: "Tiêu Hàm ơi là Tiêu Hàm! Sao cậu dại dột thế hả? Đây đâu phải lần đầu tiên Bạch Dương cướp vai của cậu, cậu không thể nhẫn nhịn một chút à?"
Tiêu Hàm nghe vậy bèn lặng thinh nhìn người quản lý đã gắn bó với mình nhiều năm.
Quả Tử cũng thấy giận thay cho cậu. Ngay cả nghệ sĩ của bản thân mà cũng không tin thì anh ta làm quản lý làm quái gì nữa?
"Rõ ràng Tiêu Hàm đang muốn kéo Bạch Dương lại, không phải muốn đẩy cậu ta!" Tô Lạc nói với ngữ điệu lạnh lùng.
Người quản lý nọ lập tức lúng túng.
"Nếu anh một muốn đẩy một ai đó, bàn tay sẽ nhanh chóng rụt về. Nhưng kéo thì ngược lại. Vì kéo không được nên cả người sẽ nghiêng về phía trước theo bản năng, cánh tay vươn ra ngoài, bàn tay nắm chặt. Đó cũng là động tác của Tiêu Hàm trong video." Cao Khiết đứng ở bên bình tĩnh giải thích.
Tô Lạc lập tức xoay sang gật đầu với cô.
"Hiện chúng ta cần một đoạn phim quay tình huống ở phía ngược lại mới có thể giúp Tiêu Hàm rửa oan."
Sau khi được phép xem camera. Cả bọn lập tức phát hiện trong một đoạn video nào đó có thu hình ảnh của một chiếc máy quay đang chĩa về bên hông của Bạch Dương và Tiêu Hàm.
Xem đến đây, mọi người lập tức vui mừng ra mặt, duy chỉ mình Tiêu Hàm tự dưng trầm hẳn đi. Cậu đứng dậy đi vào phòng nghỉ của đạo diễn ở đằng xa.
Lúc này Từ Nguyên đang nhàn nhã hút thuốc, hào hứng nhìn đống bình luận chửi rủa tràn lan trên mạng. Bộ phim mới của gã còn chưa kịp bấm máy đã có scandal quảng bá miễn phí, chi phí tuyên truyền cũng chẳng cần tốn thêm làm gì.
Bạch Dương có "quan trên" chống lưng, vai nam chính chắc chắn thuộc về cậu ta. Dù cho Tiêu Hàm có diễn giỏi hơn bao nhiêu chăng nữa thì cũng chỉ là một con phượng hoàng rụng lông mà thôi, có khi còn chẳng bì được với gà rừng ấy chứ.
Nhờ có tin đồn hay ho đúng lúc này, kỹ năng diễn dở tệ của Bạch Dương đã chẳng còn là vấn đề nữa.
"Đạo diễn Từ, tôi có thể nói chuyện với ông một lát không?"
Từ Nguyên thờ ơ ngẩng đầu lên, sau đó nở nụ cười từ tốn, "Vào ngồi đi."
Tiêu Hàm cũng không vòng vo chi cho mệt đầu, cậu nói thẳng: "Tôi muốn xem đoạn phim thử vai của mình. Mặc dù không được chọn, nhưng tôi cũng muốn biết mình còn thiếu sót ở đâu."
Từ Nguyên bỡn cợt nhìn Tiêu Hàm, "Thứ cậu muốn xem chắc không chỉ có vậy nhỉ?"
"Đạo diễn Từ tinh ý lắm, biết tôi thật sự cần gì. Rốt cuộc ông muốn sao đây?" Tiền? Tiêu Hàm cũng có một khoản. Hầu hết mọi người trong giới điện ảnh đều biết Từ Nguyên là kẻ hám tài. Nếu đã nắm được đằng chuôi thì hẳn gã phải bón được chút tiền từ kẻ chịu bất lợi.
Thế thưng kỳ lạ thay Từ Nguyên lại không vội bàn đến việc này, "Nghe nói cậu đã tự do rồi nhỉ?"
Tiêu Hàm nghiêm túc trả lời: "Tôi chưa hiểu ý của ông lắm."
Từ Nguyên đứng dậy, cúi người nhìn Tiêu Hàm. "Vậy để tôi nói thẳng. Có một ông chủ siêu giàu muốn đầu tư cho bộ phim tiếp theo của tôi, vừa khéo ông ấy muốn mời cậu đóng vai chính. Cậu có thể suy xét từ từ."
Tiêu Hàm bước ra khỏi cửa với gương mặt hoàn toàn vô cảm. Cậu chẳng nói chẳng rằng đi thẳng đến cửa chính.
Người quản lý vội vã ngăn cậu lại, "Ở ngoài đông lắm, chúng ta đi hướng kia đi!"
Tiêu Hàm hất tay anh ta ra, cười gằn, "Tôi chưa từng làm chuyện gì trái với đạo đức, sao phải sống như rùa rúc đầu chứ?!"
Bấy giờ Tô Lạc bèn đi đến kéo tay Tiêu Hàm. Cậu nhíu mày nói: "Đừng cản tôi." Ngữ điệu mềm mỏng hơn hẳn.
"Tôi đâu cản, chỉ muốn đi với cậu thôi."
Quả Tử đã nói Đỗ Kỳ và Lạc Kỳ lái xe đến cổng để chờ sẵn, bản thân thì đi theo hai người.
Lúc này bên ngoài đã rối nùi như nồi cám lợn, hai phe người hâm mộ chửi bới nhau ngày càng hăng.
Cánh cửa trường quay đột nhiên mở ra. Mọi người lập tức quay đầu sang nhìn. Trông thấy Tiêu Hàm và Tô Làm bước đi song song, cả đám ngây ra tại chỗ chừng vài giây.
Tin tức Tiêu Hàm đoạt vai của Tô Lạc từ nhiều năm về trước vẫn còn đang sờ sờ trên mạng. Tại sao hai người vốn không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng giờ lại xuất hiện cùng một nơi?
Tiêu Hàm đưa loa phóng thanh lên miệng nói với người hâm mộ của bản thân, "Tôi cam đoan chưa từng gây hại cho bất kỳ người nào."
Câu nói này tựa như một quả bom bị ném vào núi lửa. Trong nháy mắt, đám đông trở nên náo loạn hơn bao giờ hết.
Chẳng biết ai là kẻ bày đầu, dám quăng trứng thối về phía Tiêu Hàm và Tô Lạc. Fan của Bạch Dương cũng bắt đầu gào to: Tiêu Hàm! Cút khỏi giới điện ảnh đi!
Vậy là người yêu thích Tiêu Hàm lập tức trả đũa. Hai phe tiếp tục đấu đá lẫn nhau.
Tô Lạc bị một chiếc giày bay thẳng vào mặt nên khóe miệng có trầy xước đôi chút. Y nhìn Tiêu Hàm bị dính trứng ung trên tóc rồi nói: "Cậu dũng cảm thật đấy!" Bên ngoài kinh khủng thế này mà cũng dám xông ra.
Tiêu Hàm nhếch mép, "Đời có bao nhiêu lâu đâu, sống oan ức như thế làm gì chứ!"
Nhóm bảo vệ đang thay hai người chịu quyền đấm cước đá lại chẳng nghĩ vậy. Cậu không oan nhưng mà bọn này thì oan như chó!
Thấy thần tượng của mình bị tấn công, người hâm mộ Tiêu Hàm lập tức la ó: Mọi người vào cứu Hàm Hàm nào!
Tiêu Hàm lại cầm loa phóng thanh lên nói: "Nếu là fan của tôi thì đừng động tay động chân, lo về nhà chơi với mẹ đi!"
Nếu không vì tình cảnh hiện tại quá tồi tệ, Tô Lạc chắc chắn sẽ cười ầm lên.
Hai người quản lý của họ cũng gian nan bước đi sau lưng, đằng trước là vài ba nhân viên an ninh đang tích cực mở đường. Dù đã được bảo vệ cẩn thận nhưng Tiêu Hàm và Tô Lạc vẫn bị ăn đau đôi chút.
Lúc này đám phóng viên săn tin không thể chen vào đành đứng trên cao ghi hình sự việc.
Tề Hiên vừa trông thấy đống livestream trên internet liền nhíu mày.
"Sao đài truyền hình tự dưng hỗn tạp thế này? Không ai ngăn lại được à?"
Ngay khi bắt gặp Tô Lạc bị ném một quả trứng vào đầu, hắn đã chẳng thể ngồi yên được nữa, nhanh chóng đứng dậy khoác áo muốn ra ngoài.
Đột nhiên Lăng Phàm từ đâu chui ra kéo tay Tề Hiên tỏ vẻ tội nghiệp. Cậu ta è dặt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Tề Hiên nhíu mày nhìn Lăng Phàm, "Chẳng phải cậu đang ngủ sao?"
Dường như chẳng nghe thấy câu hỏi của Tề Hiên, Lăng Phàm chỉ nói: "Em cảm thấy không khỏe, anh ở lại với em đi!"
Tề Hiên nhướng mày, nghiêm túc nhìn Lăng Phàm, " Tôi sẽ cho người gọi bác sĩ đến. Cậu cứ nghỉ ngơi ở đây, đừng có chạy lung tung để gặp nguy hiểm." Dứt lời, hắn liền quay lưng ra cửa.
Ivy