Tác giả: Ca Sơ.
Lúc Tô Lạc về tới nhà, Tiêu Hàm đang hăng say chơi trò chơi mới với Đâu Đâu.
Vừa thấy y bước vào cửa, cậu lập tức nhe hàm răng trắng say "Hi".
"Chú Tiêu, chú không được động đậy!" Đâu Đâu ngồi trên ghế đẩu vẽ tranh chân dung cho Tiêu Hàm.
Tô Lạc nhanh chóng liếc xéo cậu, sau đó bước đến đứng ngay trước Tiểu Đâu Đâu đang tập làm họa sĩ hòng gây sự chú ý. Tuy nhiên nhóc con vẫn chỉ chăm chú chuyển động cây bút chì be bé trên mặt giấy. Tô Lạc buồn hiu, lúc này mới cất tiếng: "Đâu Đâu, ba về rồi nè!"
Tiểu Đâu Đâu chẳng thèm ngẩng đầu, "Ba ba vất vả."
Tô Lạc nghẹn họng, không biết phải nói gì thêm.
"La Khải!" Đỗ Kỳ đột nhiên chui ra từ nhà bếp, hồ hởi chào hỏi Tô Lạc.
Y nhướng cao mày, hỏi: "Sao cậu lại đến đây? Cúp học hả?"
Đỗ Kỳ đáp: "Tôi tới mua quần áo." Dứt lời, cậu ngưng chừng vài giây, tựa như đang chờ phản ứng của Tô Lạc.
"E hèm! Tôi nghe nói anh đang tuyển nhà thiết kế phải không?"
"Cậu có người quen để giới thiệu à?"
Đỗ Kỳ ngay lập tức biến thành nhân viên đa cấp được bơm Redbull, nhanh nhảu chào hàng, "Tôi có người anh em tốt nghiệp ngành thời trang."
Tô Lạc híp mắt nghi hoặc, "Cậu học kiến trúc mà?" Dù rằng cùng một từ "thiết kế" nhưng hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Sao Đỗ Kỳ có thể quen được bạn học ngành này?
Đỗ Kỳ nghiêm túc đáp: "Không phải ai tôi cũng tùy tiện đề cử đâu."
Tô Lạc nói: "Đúng là tôi đang tìm nhà thiết kế. Tuy nhiên nếu ứng cử viên thiếu năng lực, tôi vẫn sẽ không châm chước cho qua."
Đỗ Kỳ vội vàng gật đầu, "Vậy mai tôi sẽ nói cậu ta đến tiệm của anh phỏng vấn!"
Sáng ngày hôm sau, Đỗ Kỳ lại mặt dày đến nhà Tô Lạc ăn chực điểm tâm.
Quả Tử nói: "Đi thử vai rồi. Còn Đâu Đâu?"
Nghe vậy, Tô Lạc vội vòng ngược lại lên tầng moi Đâu Đâu đang bị chôn trong đống chăn mền ra. Bé con ưỡn ẹo cả người, miệng lẩm bẩm: "Đừng làm ồn mà chú Tiêu."
Tô Lạc lại tiếp tục hậm hực. Y đưa tay nhéo cánh mũi nhỏ xíu của Đâu Đâu tỏ vẻ bất mãn. Nhóc con mới sáng sớm đã bị hành hạ đành mở mắt, mới trông thấy được gương mặt phóng đại của ba ba mình, vì thế bắt đầu nũng nịu, "Ba, con buồn ngủ lắm. Tối qua chú Tiêu quậy dã man luôn..."
"Chú Tiêu ngủ với con à?"
Đâu Đâu dụi mắt nhìn Tô Lạc, "Đêm nào chú Tiêu cũng ngủ với con mà?"
Tô Lạc chợt cảm nhận được mối đe dọa tiềm tàng đâu đây. Chẳng trách sao mà thằng nhóc này và tên khốn khiếp kia thân thiết đến vậy. Y còn nhớ ngày đầu Đâu Đâu đến nhà mới còn đòi ngủ chung với mình, thế nhưng y không cho phép. Vốn tưởng bé con vì nhớ ba nên nhõng nhẽo, sau vài ngày sẽ quen, nào ngờ Tiêu Hàm lại lợi dụng cơ hội chen ngang.
Hiếm khi Đỗ Kỳ tỏ thái độ lễ phép, thậm chí trong cử chỉ còn mang theo sự dè dặt.
"La Khải, tính tình bạn tôi có hơi... ừm, hướng nội á. Có gì anh hãy thông cảm nha."
Tô Lạc liếc thoáng qua Đỗ Kỳ. Cậu lập tức chột dạ, vội vàng nói thêm: "Nhưng nhân phẩm cậu ấy rất được. Tôi đảm bảo."
"Có phải ngay cả cậu cũng không tin bạn của cậu không?" Tô Lạc vừa mở miệng đã gãi đúng chỗ ngứa.
Đỗ Kỳ lập tức im bặt.
Mới sáng ra mà trước cửa tiệm Bối Bối đã có hàng người dài lê thê đang đứng chờ như những ngày qua. Tuy nhiên điều khác biệt là một bảng quy định bắt mắt được đặt ngay lối vào: Vì số lượng có hạn nên mỗi người chỉ được mua hai bộ. Các mẫu mới sẽ được lên kệ vào cuối tuần.
Khách hàng vừa đến nơi trông thấy thông báo này liền hối hả gọi điện cho đồng bọn, "Tụi bây phắng tới đây nhanh lên! Được mua có hai bộ thôi!"
Mặc dù hôm nay chỉ có quần áo kiểu cũ được bày bán, nhưng vì quá nhiều fan hâm mộ chưa cướp được hàng, lại thấy mấy kẻ giành giật thành công huênh hoang trên mạng nên cả đám vẫn cắn răng đến đây sống chết một phen nữa.
Một trong những nhân viên ở quầy tính tiền đang vừa bận bịu kiểm tra tiền thanh toán, vừa đưa mắt đếm số lượng khách hàng ngày càng tăng bên ngoài. Bỗng cô nàng trông thấy một thanh niên với vóc dáng cao to và ngũ quan sắc nét đang đi tới. Cậu ta vừa xuất hiện đã thu hút hàng chục ánh mắt hướng về phía mình.
Cậu trai nọ đi thẳng đến cửa liền bị đám người xếp hàng phía trước mắng: "Này! Không được chen hàng, ra phía sau lưng mà chờ kìa!"
Hứa Đào, quản lý cửa hàng thấy thế lập tức bước đến, "Chào ngài, các khách hàng khác đã đợi hai tiếng rồi..." Ý nói cậu chen ngang thế này là xấu tính lắm.
Nào ngờ thanh niên đó lại nói: "Tôi đến phỏng vấn."
Hứa Đào ngẩn ra. Gì đây? Chen hàng kiểu mới à?
"Tôi là quản lý ở đây, chưa từng nghe nói về việc tuyển nhân viên mới."
"Tôi ứng tuyển vị trí thiết kế." Chàng trai đáp với giọng điệu cứng nhắc, tựa như rô bốt được lập trình sẵn vậy.
Hứa Đào nghi ngại quan sát thanh niên trước mặt một lượt. Toàn thân đen tuyền từ quần áo trên người đến đôi bốt dưới chân, ngay cả chiếc áo khoác ngoài cũng đen nốt. Thế nhưng da dẻ lại trắng ngần, mặt mũi mang đậm nét của người ngoại quốc, hoặc có thể là con lai.
Chỉ cần một vóc dáng cao to mạnh khỏe thế này cũng đã đủ để khiến đám con gái phía sau xao xuyến.
Hứa Đào nhanh chóng gọi điện hỏi Tô Lạc, chắc chắn được việc có người đến phỏng vấn vị trí thiết kế hôm nay mới an tâm mời cậu trai kia vào trong.
Lạc Kỳ ngồi ngay ngắn ở phòng làm việc của Tô Lạc, hai tay hai chân khép lại ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp.
Hứa Đào rót cho cậu ly nước, "Thoải mái lên. Ông chủ dễ tính lắm."
Lạc Kỳ gật đầu xem như đáp lời. Lúc này Hứa Đào đã thấy rất vừa ý với cậu, tuy vẻ ngoài trông hơi kiêu căng, nhưng thực chất lại khá thật thà và nghiêm túc.
Đợi cho bóng Hứa Đào khuất sau cánh cửa, Lạc Kỳ lập tức đứng lên. Cậu lôi khăn tay của mình ra lau chiếc ghế vừa ngồi, rồi đến chiếc bàn trước mắt, ngay cả ghế của Tô Lạc và mấy tách trà nhỏ xíu cũng được chùi sạch bong.
Tô Lạc vừa vào đã thấy một cục đen thui đang cặm cụi dọn dẹp xung quanh, lòng chợt nảy lên ý nghĩ: "Em trai này ưa sạch sẽ ư?"
"Cậu là Lạc Kỳ?"
Lạc Kỳ tức khắc đứng thẳng, quay mặt lại nhìn Tô Lạc. Sau ba giây chăm chú quan sát, Tô Lạc đã bắt đầu thấy nổi da gà, cậu mới cất tiếng: "Lạc Kỳ, Winston hoặc Camidy."
Người nước ngoài mà lại nói tiếng trung rành như thế. Trong nháy mắt, cảm tình của Tô Lạc dành cho chàng thanh niên đã lên đến tối đa.
"Vậy tôi gọi cậu là Lạc Kỳ nhé. Tôi tên Tô Lạc." Tô Lạc đưa tay ra.
Lạc Kỳ không vội bắt lấy, hỏi ngược: "Anh có quen tôi không?"
Tô Lạc: "Giờ quen thì sao?"
Lạc Kỳ chẳng phản ứng lại, chỉ nói: "Anh còn có tên là La Khải phải không? Tên của chúng ta phát âm giống nhau lắm."
(Lạc Kỳ: 洛奇 (hay Luò qí), La Khải: 罗启 (hay Luō qǐ)
Nếu một người nào khác nói với Tô Lạc điều này, y nhất định sẽ tưởng anh ta đang bắt quàng làm họ. Nhưng đối với phát ngôn không chứa đựng chút cảm xúc nào của Lạc Kỳ, Tô Lạc biết cậu chỉ muốn nói rằng đây đơn thuần là một sự trùng hợp đầy vi diệu.
Thế nhưng Tô Lạc đã qua cái tuổi thích cảm thán về những thứ nhỏ nhặt từ lâu. Y mời Lạc Kỳ ngồi xuống ghế, "Cậu có mang mẫu thiết kế theo không?"
Lúc này Lạc Kỳ mới khẽ nhíu mày, "Tôi không vẽ."
Tô Lạc ngớ người, hỏi: "Vậy tôi lấy gì đánh giá năng lực của cậu đây?"
Lạc Kỳ đáp: "Cho tôi một mảnh vải."
Tô Lạc liền nhờ nhân viên kho mang vải đến.
Tuy nhiên thứ Lạc Kỳ nhận được là một miếng vải thêu hoa. Cậu liếc thoáng qua nó rồi nói: "Có thể cho tôi một miếng nào sạch hơn được không?"
Tô Lạc cạn lời, quyết định để Lạc Kỳ tự chọn vải. Y ngồi một bên quan sát cẩn thận, thấy ngón tay Lạc Kỳ chỉ dừng ở những mảnh vải thuần sắc. Cuối cùng, cậu dứt khoát rút một miếng vải đen ra.
Lạc Kỳ từ tốn đặt mảnh vải nọ lên ma-nơ-canh, sau đó lấy kim cố định mang theo sẵn bắt đầu thao tác.
Qua ba mươi phút đồng hồ, một bộ trang phục cơ bản gồm áo và quần đã thành hình.
Đi kèm theo là chiếc áo khoác form đứng choàng bên ngoài, tối giản nhưng lại nền nã, thanh lịch.
Kế đó, Tô Lạc ném một kiện vải in hoa văn cho Lạc Kỳ, "Tiếp tục thiết kế một bộ trang phục nữ cho tôi xem."
Quả nhiên Lạc Kỳ bắt đầu lưỡng lự. Tô Lạc nói: "Nếu cậu chỉ có thể tạo mẫu quần áo thuần sắc thì chưa phải là nhà thiết kế chính chuyên."
Lạc Kỳ khẽ nhíu mày, nhưng không phản bác lại. Cậu đắp mảnh vải nọ lên một ma-nơ-canh nữ. So với khi nãy, Lạc Kỳ lúc này trở nên lúng túng và chậm chạp hơn rất nhiều. Sản phẩm cho ra cũng không được tốt như trước đó.
Lạc Kỳ nhụt chí đứng trước mặt Tô Lạc, nghe y nói: "Nếu cậu muốn được làm việc ở đây thì tôi có hai điều kiện. Một, đến xưởng may ở Ba Mạnh học phát họa. Hai, mỗi khi cậu thiết kế một bộ trang phục thuần sắc, thì ít nhất phải thiết kế dựa trên hai màu tương phản nhau."
Tô Lạc không quên nhấn mạnh thêm, "Nhưng không phải là trắng và đen."
"Không còn lựa chọn nào khác à?"
"Đương nhiên là không. Cậu có thể từ từ suy nghĩ yêu cầu của tôi."
Mi tâm Lạc Kỳ nhíu chặt, nội tâm đấu tranh gay gắt.
Đỗ Kỳ vẫn luôn chầu chực nghe lén bên ngoài lúc này máu đã dồn lên cuống họng. Mỗi khi có người bảo Lạc Kỳ thay đổi phong cách, cậu sẽ kiên quyết từ chối.
Tuy Lạc Kỳ có tài năng, nhưng lại không biết cách nhún nhường, càng không bao giờ chịu thay đổi bản thân.
Hai tay Đỗ Kỳ đã nắm chặt thành quả đấm. Chừng vài phút sau mới nghe Lạc Kỳ cất tiếng hỏi: "Anh không biết tôi sao?"
Đỗ Kỳ suýt nữa đập đầu vào tường. Tuy nhiên Tô Lạc vừa bị thắc mắc vẫn rất thản nhiên, "Trước đây chúng ta từng gặp nhau à?"
Lạc Kỳ lắc đầu.
Tô Lạc bỗng cảm thấy đầu óc thằng nhóc này có vẻ không được minh mẫn cho lắm.
Đến cuối cùng, Lạc Kỳ nói: "Tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng." Dứt lời, cậu cúi đầu chào Tô Lạc rồi ra khỏi cửa.
Khung cảnh ở tầng dưới lúc này phải nói rằng vô cùng khắc nghiệt. Nơi nơi đều là hiện trường của nhiều đợt cướp bóc, giành giật hàng hóa. Lạc Kỳ cố gắng tránh thoát những tình huống xô bồ ấy. Trong lúc tình cờ ngẩng đầu, cậu trông thấy một bóng người quen mắt đang đi vòng qua khu vực tɦác ɭoạи này để lên tầng hai. Thế rồi Lạc Kỳ bất chợt dừng bước chân.
Vì nỗi e ngại nên Đỗ Kỳ không dám hỏi thẳng Tô Lạc kết quả buổi phỏng vấn. Cậu chỉ có thể nhờ Quả Tử dò xét giúp mình. Quả Tử chậm rãi pha cà phê rồi bưng vào cho y, tuy nhiên chưa kịp mở lời, Hứa Đào đã giành nói trước: "Ông chủ, có ngài Lăng nào đó muốn gặp anh."
Họ Lăng?
Tô Lạc và Quả Tử liếc nhìn nhau một chốc.
"Mời anh ta vào đi."
Vài giây sau, Lăng Triết Vũ đã xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Lạc.
Quả Tử vừa chạm mặt Lăng Triết Vũ liền run tay. Chẳng biết vì sao, người đàn ông này luôn mang đến cảm giác ớn lạnh cho những ai ở đối diện anh ta. Mặc dù lúc này đây, anh ta đang nở nụ cười ôn hòa hơn bao giờ hết.
Tô Lạc cũng sửng sốt hồi lâu, nhưng nét mặt bình tĩnh hơn Quả Tử rất nhiều.
"Lăng tiên sinh, mời ngồi."
Đối với dáng vẻ như đang tiếp đãi khách hàng của Tô Lạc, Lăng Triết Vũ cũng chẳng chần chừ mấy. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, nhiệt tình khen ngợi, "Cửa hàng trông khá lắm."
Tô Lạc mỉm cười, tự tay rót cà phê vào ly của Lăng Triết Vũ, khách sáo nói: "Đón tiếp không được chu đáo, mong anh thông cảm."
Lăng Triết Vũ bưng chiếc tách lên khẽ ngửi, cảm nhận được mùi thơm đậm đà đặc trưng.
"Tôi muốn thảo luận ít vấn đề về cổ phần Lăng thị với cậu."
Quả Tử nghe đến đây lập tức lánh mặt.
Lăng Triết Vũ nhấp một ngụm cà phê xong bèn nói tiếp: "Hiện nội bộ Lăng thị rối ren, tôi muốn thông báo cho cậu biết chuyện này."
"Vậy Lăng tiên sinh đang định thu mua cổ phần à?"
Lăng Triết Vũ vào thẳng vấn đề, "Tôi có hai cách. Một là quy đổi tương đương mười phần trăm của cậu thành cổ phiếu Dịch An Bảo. Hai là cậu có thể bán cổ phần Lăng thị lại với giá cao."
Tô Lạc kinh ngạc trong chốc lát. Dịch An Bảo là nền tảng ngân hàng trực tuyến hoạt động dưới sự điều hành từ Lăng thị, chiếm mười phần trăm tổng số lượng thanh toán toàn mạng xã hội Trung Quốc, xếp hàng thứ ba cả nước. Dịch An Bảo được tích hợp từ chuỗi ngành công nghiệp thông tin của tập đoàn nhà họ Lăng, có giá trị tiền tệ thực thể. Tuy nhiên, Dịch An Bảo vẫn còn quá non trẻ để được đưa vào thị trường chứng khoán.
Giá trị cổ phần mang danh nghĩa Dịch An Bảo lớn gấp vài chục lần so với cổ phiếu thông thường. Một khi được công khai giao dịch, mức độ sinh lời hứa hẹn cao chẳng thể bàn cãi. Nếu trái lại, thì tiền lãi trả về từ các khoản vay mượn đầu tư cũng đã là một khoản hời.
"Tôi nghĩ tôi cần một lý do để chấp nhận bán cổ phần."
"Từ hôm nay, Dịch An Bảo đã hoàn toàn thuộc về sở hữu tư nhân, không còn nằm dưới sự chi phối của Lăng thị nữa. Giá cổ phiếu Lăng thị cũng bắt đầu tuột dốc không phanh vào ngày mai. Phải nói ngoại trừ Dịch An Bảo, các hạng mục cổ phần khác chẳng bao giờ có thể quay về vị trí cũ." Nếu từ chối bán ra, Tô Lạc chắc chắn mất đi vốn ban đầu. Còn ngược lại, y vẫn sẽ được an toàn, thậm chí tận hưởng tiềm lực phát triển từ Dịch An Bảo.
Bỗng Tô Lạc nhận ra một điều, có lẽ nguyên nhân khiến giá cổ phiếu Lăng thị giảm đến đáy vực không chỉ do lục đục nội bộ, mà còn vì phần lớn vốn lưu lượng đã được đổ vào Dịch An Bảo. Thảo nào tiềm năng của Dịch An Bảo lại lớn như thế.
Tô Lạc vốn không định để mình bị cuốn vào cuộc phân tranh của Lăng thị, vì thế y dứt khoát ra quyết định, "Được, tôi đồng ý."
Lăng Triết Vũ lập tức ra hiệu cho trợ lý đưa hai bản hợp đồng đến trước mặt y. Một là văn bản thỏa thuận bán cổ phần Lăng thị, còn lại là chứng nhận thu mua cổ phần Dịch An Bảo. Nội dung được soạn thảo súc tích, rõ ràng.
Tô Lạc bèn dành thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng cả hai kiện hồ sơ, mà Lăng Triết Vũ cũng kiên nhẫn chờ đợi. Y chợt hỏi: "Sao anh lại cất công đến đây báo cho tôi?" Lỡ như y tiết lộ thông tin quan trọng này cho người khác, Lăng Triết Vũ sẽ gặp rắc rối lớn. Thị trường chứng khoán chẳng khác nào chiến trường, chậm trễ một vài giây có thể dẫn đến hậu quả táng gia bại sản.
Lăng Triếu Vũ thản nhiên đáp, "Tôi không muốn cậu bị chôn cùng Lăng thị."
Mặc dù ngữ điệu nhạt nhẽo, Tô Lạc vẫn cảm nhận được sự chán ghét cùng cực của anh dành cho tập đoàn nhà họ Lăng.
Lúc gần ra về, Lăng Triết Vũ đột nhiên thắc mắc, "Ai dạy cậu chơi chứng khoán thế?"
Tô Lạc nhún vai đáp: "Một người bạn của tôi."
Lăng Triết Vũ chẳng nói gì thêm. Tuy nhiên anh không nghĩ rằng bất kỳ người bạn nào bên cạnh Tô Lạc sẽ có tài năng nhìn thấu mọi biến động của thị trường như thế.
Lạc Kỳ đứng bên đường chờ Lăng Triết Vũ đi khỏi mới trở vào trong tiệm Bối Bối. Lúc này thái độ của cậu đã có chút gì đó đổi thay. Hai mắt cậu thẳng thừng quan sát Tô Lạc chừng ba giây. Sau đó cậu mở miệng, "Tôi đồng ý điều kiện của anh." Giọng nói vô cùng vang dội.
Tô Lạc bước tới bắt tay Đỗ Kỳ, "Vậy cậu hãy để lại CV cho tôi. Tôi muốn xem cho kỹ càng một chút."
Lạc Kỳ ngoan ngoãn đưa tập hồ sơ cho Tô Lạc. Y vừa xem lướt qua vừa thầm thấy ngạc nhiên. Nhất Lan, ngôi trường thiết kế thời trang nổi tiếng nhất nhì nước Pháp, được in rõ nét. Nếu Tô Lạc không nhớ nhầm thì Lăng Phàm cũng tốt nghiệp từ trường này.
Y chợt thấy bản thân thật ứng với câu "chó ngáp phải ruồi", "Cố gắng lên! Chắn chắn cậu sẽ trở thành nhà thiết kế tài giỏi!"
Lạc Kỳ cảm nhận được lực tay mạnh mẽ của Tô Lạc, quyết tâm gật đầu cái rụp.
Chiều hôm đó, cổ phần Lăng thị tăng ba trăm điểm, vài ngày kế tiếp vẫn tăng không ngừng. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, con số lại bắt đầu tuột dốc không phanh.
Cho dù như thế, Tô Lạc cũng chỉ liếc thoáng qua vài dòng tin tức liên quan rồi lập tức dời sự chú ý đến chuỗi scandal đang rầm rộ mấy hôm nay của Tiêu Hàm.
Chẳng biết tòa soạn trời đánh nào lại ác ý gieo đủ loại tai tiếng lên đầu cậu. Nào là bị bao nuôi, ăn hiếp đồng nghiệp, rồi cướp vai diễn, vân vân.
Thế nhưng đã qua vài năm, số lượng người hâm mộ Tiêu Hàm tích lũy ngày càng nhiều, thấy thần tượng của mình bị bêu xấu bèn lao ra bênh vực. Mạng xã hội rầm rộ, ấy vậy mà quản lý của Tiêu Hàm, hoặc thậm chí là Thiên Ngu lại chẳng hề tỏ chút động thái bác bỏ hay bênh vực gì.
Đương lúc tức giận thì Tô Lạc loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa mở, y liền nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.
Tối qua Tiêu Hàm về nhà lúc gần nửa đêm, hôm nay bốn giờ sáng đã đi khỏi. Bây giờ cậu chẳng khác nào quả cà héo thất thểu nằm trên ghế sô pha.
"Thử vai ổn không?" Tô Lạc giả vờ hỏi.
"Hồi đó lúc tôi cướp vai của anh, anh muốn đập chết tôi lắm đúng không?"
"Ừ, đúng!"
Tiêu Hàm ngẩng đầu lên, ấm ức nhìn Tô Lạc, "Sao anh không an ủi tôi?" Ai mà chẳng có một thời trẻ trâu đâu chứ?
"Nói thật nha, hay là cậu ở ẩn một thời gian đi." Thằng nhỏ này vừa bị ông chủ lớn đá, đám nghệ sĩ xấu bụng ghen tị khi xưa chắc chắn nhân cơ hội đá cậu xuống giếng cho xem.
Tiêu Hàm bật dậy, hùng hổ nói: "Tôi không thể để tên khốn đó nghĩ rằng tôi thiếu anh ta thì sẽ chết được! Ngược lại tôi còn phải sống tốt hơn nữa kìa!"
Tô Lạc vỗ vai cậu tỏ vẻ thông cảm, "Dũng mãnh lắm! Anh đây luôn sẵn sàng dọn xác giúp cậu."
Tiêu Hàm: "..."
***
Lăng lão gia nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế võng.
Đối diện lão là Lăng Tấn, người thừa kế dự bị của Lăng gia, đang xum xoe ở bên. Gã ta giữ chức phó tổng ở Lăng thị, quyền lực thua kém Lăng Triết Vũ vài phần.
"Ông nội, chuyện này rõ ràng có điểm đáng nghị, anh cả chẳng có lý do gì mà không phát hiện ra được." Lăng Tấn sở hữu năm phần trăm cổ phần Lăng thị. Việc giá cổ phiếu đột ngột giảm mạnh hiện phải nói là cái gai dằm trong lòng gã.
"Muốn lật đổ nó thì phải có chứng cứ xác thực."
Lăng Tấn cứ tưởng rằng Lăng lão gia đang thật sự muốn kéo cổ Lăng Triết Vũ xuống chiếc ghế gia chủ, chẳng qua ông ta vẫn chưa tìm được lý do thích hợp.
Thế nhưng thực chất trong mắt lão, Lăng Tấn chỉ có tác dụng gây áp lực cho Lăng Triết Vũ. Lão hiểu cháu mình hơn ai hết, biết rằng trừ phi thằng nhóc đó cố tình để lộ kẽ hở, bằng không, việc nắm được thóp của nó còn khó hơn lên trời.
Việc Lăng Phàm hiện vẫn đang "bị nhốt" ở nhà chính Lăng gia mà Lăng Triết Vũ còn dám cả gan như thế vốn nằm trong dự liệu của lão.
"Gọi Lăng Phàm tới đây."
Chốc lát sau, Lăng Phàm đã đứng trước mặt Lăng lão gia tử. Vóc người cậu ta càng lúc càng gầy yếu, sắc mặt tái xanh như người sắp chết.
Lăng lão gia tử cầm tay Lăng Phàm, nở nụ cười hiền hòa, "Sao dạo gần đây cháu gầy thế? Để ông nội bảo người hầm thuốc bổ cho cháu nhé! Xem mặt mày kém sắc chưa kìa."
Lăng Phàm gượng gạo cười đáp: "Ông nội, cháu đã khỏe hơn nhiều rồi."
Lăng lão gia vẫn tỏ vẻ bận tâm, "Không được! Để ông gọi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cháu."
Lăng Phàm nghe đến đây cũng đành ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."
Nửa tiếng sau, Lăng Phàm lo sợ dùng tay đè miếng băng sát trùng lên nơi vừa bị kim tiêm đâm vào lấy máu. Cậu ta thấp thỏm nấp ở trong phòng khám bệnh.
"Đi làm xét nghiệm đi, càng nhanh càng tốt."
Vị bác sĩ nào đó nhanh chóng hỏi lại: "Dùng để so sánh với DNA của Lăng thiếu gia (*) phải không?"
(*) Ở đây là chỉ DNA có sẵn của Lăng Phàm "thật" nhé.
Sau khi nghe được câu khẳng định, ông ta liền vội vàng ra cửa.
Lăng Phàm lén lút trốn về phòng mình, hai tay cầm điện thoại đang không ngừng run như cầy sấy.
Lúc số di dộng của Lăng Triết Vũ đập vào mắt, cậu đột nhiên thấy do dự. Ngón tay cái cậu khẽ ấn xuống phím mũi tên, màn hình lại vô tình trờ tới cái tên Tề Hiên. Lăng Phàm lập tức nhấn nút gọi đi.
"Tề Hiên, cứu em với..."