Tác giả: Ca Sơ.
Edit: Ivy.
Hoạt động tuyên truyền của "Vấn Phong" diễn ra ở mấy thành phố liền, kéo dài hơn cả tháng. Tô Lạc vừa tham gia các buổi công chiếu vừa nhân dịp đi khảo sát thị hiếu từng nơi, định sẽ khai trương thêm chi nhánh nữa nếu tìm được địa điểm phù hợp. Một nguyên nhân phụ khác khiến Tô Lạc chịu khó bôn ba với đoàn phim chính là y vừa có thể thiết kế, vừa tiện bề thương lượng nhu cầu trang phục cùng các khách hàng.
Xuyên suốt nhiều buổi phỏng vấn, ký giả luôn tỏ ra tò mò về lý do đằng sau bốn năm ở ẩn của Tô Lạc, cũng hết sức quan tâm đến vai trò nhà thiết kế thời trang và xưởng may mặc mà y vừa đảm nhận.
Vốn dĩ Tô Lạc đủ điều kiện để biến việc này thành cơ hội quảng cáo miễn phí cho mình, nhưng trong tất cả các phiên họp báo, y chưa từng đề cập đến chuyện cá nhân một lần nào. Nếu phóng viên và người hâm mộ có hỏi, Tô Lạc cũng chỉ trả lời qua loa, sau đó dời trọng tâm về phía bộ phim và các diễn viên khác. Điều đó thể hiện sự tôn trọng của y dành cho đoàn làm phim.
Hầu như mỗi một người có cơ hội đặt câu hỏi sẽ thắc mắc về nó. Họ hỏi Tô Lạc tại sao bị thương, nguyên nhân vì đâu không thẩm mỹ lại. Với kỹ thuật y khoa tiên tiến như hiện nay, xóa một vết sẹo hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Với những lần như thế, câu trả lời của Tô Lạc sẽ là: "Để vậy cho nam tính." Dứt lời, y còn nhếch môi nở nụ cười quyến rũ, chọc các fan hú hét ầm ĩ không thôi.
Thậm chí có một người hâm mộ còn để lại lời bình luận, nói: Vẻ đẹp của Tô Lạc hòa quyện giữa nét hoang dã và sự thoát tục, tựa như loài ma cà rồng sống trong đêm tối, khiến hồn người run rẩy...
Sau đó, Tô Lạc về tự chụp một tấm selfie. Mái tóc người trong ảnh đen như mực, ánh mắt sáng rực nhưng lạnh lẽo, đầu lưỡi vươn ra đón lấy vệt máu đỏ vương trên đầu ngón tay, đôi con ngươi đen tuyền khẽ nhướng lên nhìn thẳng vào kẻ đối diện.
"Liên hệ người may vest giúp tôi."
Hà Thần đặt xấp văn kiện xuống bàn rồi hỏi: "Vẫn là ngài Ba Đế Tư sao ạ?" Boss của anh vốn đã quen mặc tây trang đến từ nhà thiết kế nổi danh ấy rồi.
"Không. Là Tô Lạc."
Hà Thần nhìn thoáng qua màn hình laptop của Tề Hiên, tinh ý giữ im lặng.
Lúc này Tô Lạc vừa hoàn thành xong buổi công chiếu. Y có lịch bay đến thành phố S nhưng phải quá cảnh ở Ba Mạnh, đang lúc đợi lên máy bay thì nhận được điện thoại của Hà Thần.
Những tưởng Hà Thần sẽ phải show hết tuyệt kỹ đàm phán ra mới có thể thuyết phục được Tô Lạc tiếp nhận hợp đồng. Nào ngờ chẳng đến ba giây, y đã đáp nhanh gọn: "Được."
Thậm chí Tô Lạc còn hẹn thời gian gặp mặt với anh.
Hà Thần ngơ ngẩn cúp máy, vẫn chưa dám tin vào lỗ tai mình.
Phải hiểu rằng Tô Lạc là một người biết phân chia công tư rõ ràng. Chỉ cần y còn nắm cổ phần Tề thị trong tay, chỉ cần y còn là nhà thiết kế thời trang, y sẽ chẳng giờ dứt khoác thoát khỏi được Tề Hiên. Hiện nếu Tô Lạc không đồng ý tiếp nhận chuyện làm ăn này, đồng nghĩa với việc y còn dùng cảm tính để cư xử với hắn, cũng đồng nghĩa với việc Tô Lạc còn để ý đến mối quan hệ giữa hai người.
Nghĩ đến đây, Tề Hiên khẽ cong môi đắc ý. Ngờ đâu Hà Thần lại tạt cho hắn gáo nước lạnh, "Không ạ. Tô tiên sinh đồng ý rồi. Nhanh tới mức tôi chẳng ngờ luôn."
Nghe vậy, Tề Hiện lập tức xụ mặt.
Hà Thần cứng còng cả người. Đây chẳng phải điều ngài muốn ư?
Về phía Tô Lạc, ngay khi y vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Hà Thần, Quả Tử liền gọi đến.
Điện thoại vừa nhấc, Tô Lạc đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đâu Đâu, "Ba ba, khi nào người về vậy?"
Có vẻ như Đâu Đâu đang rất hào hứng. Y biết mình xa nhà hơn cả tháng rồi, tuy hôm nào cũng trò chuyện video, nhưng nhóc con của y vẫn ngóng trông y từng ngày. Đâu Đâu là đứa bé hiểu chuyện, vì thế chưa từng đòi ba lần nào, đợi mãi cho đến ngày Tô Lạc chuẩn bị về Ba Mạnh mới vui mừng hối thúc như thế.
"Đâu Đâu nhớ ba ư?"
Đâu Đâu gật đầu cái rụp, "Khi nào ba ba đến nơi? Ba Quả Tử nấu nhiều món ngon lắm!" Nhóc con vừa liến thoắng vừa vỗ lách cách lên bàn ăn.
Chóp mũi Tô Lạc bỗng cay cay. Y không nỡ nói thẳng rằng mình chưa về được.
"Để ba Quả Tử nghe điện thoại một lát đi con."
Chốc lát sau, Tô Lạc nhận thấy Quả Tử đang cầm máy. Cậu nhỏ giọng hỏi: "Chưa về được à?"
"Quả Tử, đột nhiên tôi nghĩ mình sai rồi." Lẽ ra y nên an phận sống cuộc sống nhàn nhã ở Khôn Viên, hằng ngày uống trà thưởng hoa với các ông lão, mỗi tối xem ti vi cùng Đâu Đâu, mặc kệ bên ngoài gió thổi mây vần ra sao.
"Trở thành nhà thiết kế là ước mơ của cậu. Sự nghiệp của cậu cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Đừng gấp, sau khi mọi thứ đi vào nề nếp sẽ nhẹ nhàng đi thôi." Quả Tử an ủi, "Tôi đã sửa sang tiệm bánh thành chi nhánh mới của Bối Bối rồi. Để tôi làm người đại diện cho cậu thì hơn." Dù Tô Lạc làm một người kinh doanh hay một diễn viên thì vẫn luôn cần ai đó xử lý những chuyện lặt vặt giúp y. Quả Tử biết không ai có thể làm việc này tốt hơn cậu.
"Quả Tử..."
"Ngày mai tôi sẽ đưa Đâu Đâu đến thành phố S! Người thân phải ở chung một chỗ mới được gọi là người thân chứ!" Nếu Đâu Đâu không được gặp ba nhóc thêm nữa, chắc chắn nhóc sẽ khóc.
Tối hôm đó Tô Lạc bị mất ngủ, vậy nên quyết định vệ sinh nhà cửa sạch sẽ. Đến một giờ sáng, chuông cửa đột ngột vang lên. Y hoảng hốt cho rằng Quả Tử và Đâu Đâu đi đường thâu đêm để đến gặp mình, nào ngờ lại thấy Tiêu Hàm sau cánh cửa, còn nói "hello" với y.
"Cậu bị cướp chặn đường à?"
Tiêu Hàm liếc Tô Lạc, chân bước thoăn thoắt vào nhà, "Gặp biếи ŧɦái! Mẹ nó chứ, nếu ông đây không vắt giò chạy nhanh, chắc giờ đã mất trinh rồi!"
Tô Lạc cẩn thận thò đầu ra ngoài kiểm tra, chắc chắn xung quanh nhà không bị dòm ngó mới an lòng cài chốt khóa.
"Đừng nói là tên đạo diễn Từ cậu nói nha."
"Không phải ông ta, là tên nhà đầu tư phim..." Hôm nay, Tiêu Hàm vừa xuống máy bay liền nhanh chóng chạy đến khách sạn bàn hợp đồng mới, ngờ đâu cớ sự lại thành ra như vầy.
"Quản lý của cậu đâu?"
Tiêu Hàm nhún vai đáp: "Tên biếи ŧɦái đó bảo anh ấy về sớm. Mà cũng không nên để anh ấy hay, lỡ anh ấy mà biết, Tề Mộc Dương cũng sẽ biết luôn. Tên Tề Mộc Dương kia rất ghét đồ chơi chưa được vứt đi qua lại với kẻ khác! Nếu không thì... " Tiêu Hàm im bặt giữa chừng, đưa tay lên cổ làm động tác gϊếŧ.
Tô Lạc vỗ vai cậu, "Nếu tới rồi thì cũng đừng lười biếng, ngày mai con tôi sẽ từ Ba Mạnh lên thăm tôi."
Tiêu Hàm nghe ra niềm vui sướng đằng sau câu nói này. Cậu chớp mắt vài lần, ánh sáng của người cha hiền từ đây sao?
Thế rồi hai người cùng nhau dọn dẹp đến ba giờ sáng mới ngủ. Vì phải bôn ba mấy ngày liên tục nên Tô Lạc vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thẳng, thậm chí chẳng thèm thay quần áo. Mãi đến giữa trưa hôm sau, y mới chợt bừng tỉnh, nhớ đến cuộc hẹn với Tề Hiên.
Tô Lạc sửa soạn qua loa xong, thấy Tiêu Hàm còn ngủ nên không làm ồn thêm, chỉ để lại tờ ghi chú rồi ra khỏi nhà.
Người đến đón Tô Lạc là Hà Thần. Y vừa xuống lầu liền lập tức trông thấy anh, chẳng biết đã đợi bao lâu rồi.
"Xin lỗi anh, tôi ngủ quên."
Nụ cười Tô Lạc ôn hòa thản nhiên, tựa như đang chào hỏi khách hàng vậy.
Hà Thần giúp y mở cửa xe rồi quay lại ghế lái, lúc này mới lên tiếng: "Hôm qua Tô tiên sinh vừa về phải không? Ngài chắc mệt lắm."
Anh tinh tế tìm một lý do thích đáng cho Tô Lạc. Y cũng nhanh nhẹn lấy laptop ra hỏi thăm yêu cầu của Tề Hiên và mục đích của bộ lễ phục lần này.
Chiếc xe hơi chầm chầm lăn bánh trên đường. Nó không đi đến Tề thị, cũng chẳng tới căn biệt thự nhỏ trong quá khứ, mà là đến nhà riêng của Tề Hiên. Nơi mà lần đầu Tô Lạc gặp Lăng Phàm, cũng là nơi khiến cho vận mệnh của y hoàn toàn biến đổi.
Lúc Tô Lạc tới nhà Tề Hiên, đồng hồ đã báo hiệu đầu giờ chiều. Y gọi về đánh thức Tiêu Hàm, nói cho cậu biết số hiệu chuyến bay của Quả Tử và Đâu Đâu.
Tiêu Hàm ở đầu dây bên kia ợm ờ vài tiếng, nghe như đang định ngủ tiếp. Tô Lạc lập tức gằn giọng đe dọa, "Nếu cậu đón con tôi trễ thì đừng mong tối nay có chỗ ngủ."
Nghe vậy, Tiêu Hàm lập tức lồm cồm bò dậy.
Hà Thần nghiêm túc dẫn đường ở đằng trước, đợi cho Tô Lạc cúp máy mới nói: "Tề tổng bị đau bao tử nên luôn phải dùng cơm lúc mười một rưỡi. Đành để Tô tiên sinh ăn một mình, hy vọng ngài thông cảm."
Tô Lạc muốn nói rằng mình đã no rồi, đừng phiền phức như thế. Nhưng Hà Thần vẫn kiên quyết đưa y vào phòng ăn, đồng thời thức ăn nóng hổi cũng đã được dọn sẵn trên bàn.
Thấy thế, Tô Lạc chỉ có thể nói cảm ơn.
Tất cả các món mà đầu bếp nấu đều trùng với sở thích của Tô Lạc. Bốn mặn một canh, dù không nhiều nhưng vừa đủ để chiêu đãi một thực khách.
Tề Hiên vẫn đang xử lý văn kiện trong phòng làm việc. Hà Thần để ý thấy hắn đột nhiên ngẩn ra, hai mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính, lại không có động thái gì thêm. Cho đến khi cửa được gõ đều vài tiếng, vệ sĩ bước vào thông báo "Tô tiên sinh đã đến", ngón tay của Tề Hiên mới khẽ nhấn chuột, tắt laptop đi rồi ra hiệu cho Hà Thần.
Chẳng mấy chốc, Tô Lạc đã bước vào trong. Đây là lần đầu tiên y đến phòng làm việc của Tề Hiên.
Phòng này còn rộng hơn cả căn nhà y đang sống, bao gồm nơi công tác, nơi nghỉ ngơi, và một chiếc bàn họp xa hoa để tiếp đãi đối tác.
Tô Lạc biết, phòng làm việc của chủ tịch một tập đoàn tầm cỡ quốc gia là nơi chứa nhiều bí mật nhất. Vì thế xung quanh luôn có các vệ sĩ ngày đêm canh gác.
Tô Lạc tự giác đặt đồ cá nhân lên chiếc bàn trà tiếp khách, khiến Tề Hiên phải "hạ mình" đi đến mời y ngồi vào sô pha.
Sau khi an tọa trên chiếc sa lon mềm mại, Tô Lạc liền cầm giấy bút lên nghiêm túc bắt đầu công việc.
"Tề tiên sinh có thể cho tôi biết số đo của ngài không?"
Tề Hiên ung dung cởϊ áσ khoác, "Tôi nghĩ để Tô tiên sinh tự lấy sẽ chính xác hơn."
Tô Lạc lạnh nhạt cầm thước dây đứng lên. Tề Hiên cũng đứng thẳng lưng, hai mắt lại liếc về Tô Lạc đang bận đo lường sau lưng mình, ân cần hỏi: "Có cần tôi cởϊ áσ không? Tôi muốn số đo phải được chuẩn nhất có thể."
Tô Lạc lại bước ra trước mặt Tề Hiên, tiếp tục kéo thước dây ướm lên người hắn, lãnh đạm đáp: "Không cần, số liệu tôi đo rất chính xác."
Nghe thế, Tề Hiên chỉ đành biết dõi theo Tô Lạc đang vòng thước quanh ngực và eo mình. Thấy mái tóc đen của y lờn vờn quanh bụng, hắn nói: "Tôi có cơ bụng tám múi."
Bấy giờ Hà Thần vừa bưng trà tới, lại bị lời nói vô sỉ này lọt vào tai, vì vậy suýt nữa làm bể hai chiếc ly quý giá.
Tô Lạc nhìn thoáng qua vị trí cơ thể được nhắc tên kia, quả thực trông thấy đường nét thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới lớp áo mỏng.
Y lên tiếng: "Cơ bụng của Tề tiên sinh cũng không quá săn chắc, hẳn là ít khi tập luyện. Còn tiếp tục như thế, e rằng eo ngài sẽ bị to đột biến không chừng."
Mặt Tề Hiên đen đi. Nếu chẳng phải dành thời gian để tìm kiếm em, lại bị vào phòng mổ hết hai ba bận, vóc dáng của tôi chắc chắn còn đẹp hơn hiện tại.
Thế nhưng, rốt cuộc Tề Hiên chỉ nói: "Tôi sẽ chăm chỉ tập thể hình thêm."
Sau khi việc lấy số đo hoàn tất, Tô Lạc hỏi Tề Hiên về gu thẩm mỹ của hắn, lại trình bày thêm một ít quan điểm cá nhân. Mãi đến khi mẫu thiết kế được thống nhất thì một tiếng đồng hồ đã trôi qua. Kế đó, y lại tốn thêm hai tiếng nữa để phác thảo.
Cùng lúc ấy, Tề Hiên cũng quay về với đống văn kiện còn đang đợi được hoàn thành trên bàn làm việc. Ở cạnh nhìn Tô Lạc cầm bút vẽ, ánh mắt hắn vô thức mở to. Không thể phủ nhận tài năng của Tô Lạc trong lĩnh vực này. Y chẳng những đáp ứng được thiên hướng thời trang của Tề Hiên, mà còn điểm thêm vào đó phong cách của chính mình.
"Năm giờ rưỡi rồi, nghỉ ngơi một lát đi, ăn tối xong hẳn làm tiếp."
Tô Lạc nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc Tề Hiên tan việc. Vậy nên y cũng gom đồ đạc vào túi, đứng dậy nói: "Tối nay tôi bận, nếu Tề tiên sinh không còn ý kiến gì nữa thì tôi về đây."
Lại một lần nữa Tề Hiên bị từ chối. Tuy đã quen, nhưng hắn vẫn thấy lòng mất mát.
Hắn đưa một tấm chi phiếu cho Tô Lạc, "Đây là tiền đặt cọc."
Tô Lạc nhìn thoáng qua, thấy con số mười vạn tròn trĩnh, vừa đủ cho phí mua vải và cúc áo. Đối với việc đặt may trang phục, tiền cọc phải được trả trước đầy đủ, nếu không nhà thiết kế sẽ phải tự bỏ vốn vào. Số tiền mà Tề Hiên đưa hoàn toàn hợp lý. Còn bộ lễ phục thực sự trị giá bao nhiêu, Tô Lạc sẽ tự quyết định, Tề Hiên cũng không quan tâm.
Hà Thần đưa Tô Lạc về nhà, trịnh trọng nói "Cảm ơn". Trừ hai chữ này ra, anh chẳng biết phải biểu đạt tâm trạng của bản thân ra sao nữa.
Tô Lạc ung dung đáp: "Tôi phải cảm ơn mọi người đã ủng hộ mới đúng."
Hà Thần biết tình hình hiện tại đã khác xưa. Tô Lạc chỉ qua lại với Tề Hiên trên danh nghĩa công việc, không dính líu tình cảm gì.
Nhưng anh vẫn buộc miệng nhắc một câu: "Lễ họp mặt thường niên của Tề thị sẽ mời các cổ đông sở hữu vốn hơn mười triệu tham gia, Tô tiên sinh có đến không?"
"Nếu có thời gian tôi sẽ đi." Nói cho cùng Tề thị vẫn là cây hái ra tiền của Tô Lạc. Y mua nhiều cổ phần như thế chẳng phải chỉ mang tác dụng kìm kẹp. Tô Lạc có thể được xem là một trong những thành viên hội đồng quản trị của Tề thị, cũng nhận được lợi tức nhiều hơn kẻ khác.
"Vậy thì tốt quá, thư mời sẽ được gửi đến sớm thôi."
Hai người khách sao vài ba câu xong xuôi, Tô Lạc lập tức quay về nhà mình.
Y vừa bước vào cửa đã nghe mùi thức ăn thơm lừng, tiếng cười lanh lảnh của Đâu Đâu và tiếng bước chân chạy nhảy xập xình.
"Tôi về rồi đây..." Giọng nói vang lên trong căn phòng trống rỗng, lại chẳng nhận được hồi âm.
Lúc lên cầu thang, Tô Lạc còn đang trông đợi nhóc con nào đó sẽ nhào vòng lòng mình nhõng nhẽo, thổ lộ nỗi nhớ trong vòng một tháng qua. Nào ngờ đâu, câu "tôi về rồi" vẫn bị chìm trong tiếng đùa giỡn ở đâu đó.
Bấy giờ cả phòng khách lẫn phòng ăn đều trống rỗng, chỉ có nhà bếp vang lên âm thanh xoong nồi lục đục.
Tô Lạc thất vọng thay dép đi trong nhà, không cam lòng kêu to: "Tôi về rồi nè!"
Quả Tử nhô đầu ra khỏi cửa nhà bếp, thản nhiên nói: "Về rồi thì rửa mặt rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm!" Hoàn toàn không hề có biểu cảm xúc động của việc xa cách quá lâu, giờ mới gặp lại. Rõ ràng hôm qua còn tình thương mến thương lắm mà?
Quả Tử thì thôi đi, quan trọng là Đâu Đâu vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tô Lạc phiền muộn phi thẳng lên lầu, thấy con trai mình và Tiêu Hàm đang chen chúc trong một tòa lâu đài siêu to khổng lồ dựng trên nền nhà, xung quanh xếp toàn gấu bông và mô hình siêu nhân. Tuy nhiên, thứ khiến người ta bàng hoàng nhất vẫn là tòa lâu đài chiếm gần phân nửa căn phòng kia. Tô Lạc đã vất vả lắm mới dọn dẹp ngăn nắp căn phòng này cho Đau Đâu đó.
Tô Lạc tức giận, trợn mắt hỏi: "Mấy người dời tiệm tạp hóa về đây à?"
Đâu Đâu bò từ lâu đài ra, hào hứng khoe: "Ba, ba nhìn giường của con nè!"
Tô Lạc đi tới tòa lâu đài nọ, lặng thinh nhìn Tiêu Hàm, "Sao tôi cứ thấy đây như ổ chó ổ mèo ấy nhỉ?"
Tiêu Hàm ngoắc tay với y, "Ở trong rộng lắm, bọn tôi phải tốn hai tiếng mới dựng xong đấy."
Tô Lạc tò mò thò đầu vào xem thử, thấy bên trong có đầy đủ giường, cửa sổ và đèn treo, vừa đủ cho một em bé dưới mười tuổi chui ra chui vào.
Y lập tức tặng cho Tiêu Hàm một like, "Tinh mắt lắm!"
Đột nhiên Đâu Đâu nhớ ra điều gì đó, bắt đầu nũng nịu ôm lấy đùi ba nhóc, ngước chiếc đầu nhỏ xinh lên nói: "Ba ơi, con nhớ người lắm!"
Cổ Tô Lạc lập tức nghẹn nước bọt, đứa trẻ này sao lại ngây thơ thế cơ chứ?
***
Cùng tối hôm đó, Lăng Triết Vũ đã được báo tin Tô Lạc đến nhà Tề Hiên.
Nếu thư ký Kiều Sâm chuyên giúp Lăng Triết Vũ xử lý công việc ở Lăng thị, thì cánh tay đắc lực Triệu Mục sẽ luôn hỗ trợ anh giải quyết các chuyện riêng tư.
Triệu Mục nói: "Dù chỉ một hợp đồng thiết kế tây trang, nhưng tôi thật bất ngờ khi Tô tiên sinh lại đồng ý."
"Tôi còn sợ em ấy sẽ từ chối ấy chứ." Với tính cách của Tô Lạc, không đồng ý mới là vấn đề. Tuy nhiên điều này không có nghĩa Lăng Triết Vũ sẽ cởi bỏ phòng bị với Tề Hiên.
"Đặt vé máy bay đến thành phố S cho tôi."
Triệu Mục nhắc nhở: "Còn vài thủ tục chuyển nhượng chưa làm xong."
"Hai ngày. Giá cổ phiếu của Lăng thị chẳng còn ổn định được bao lâu nữa đâu."
Ivy