Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 54




Tác giả: Ca Sơ.

Edit: Ivy.

Thấy giá cổ phiếu Lăng thị đang như dưới đáy vực thẳm bỗng dưng tăng vọt, Lăng lão gia tử liền quay đầu nói với quản gia: "Hầm cho Lăng Phàm ít canh tẩm bổ đi." Vừa nóng sốt vừa tiêu chảy thế kia, dù là thanh niên khỏe mạnh đến đâu cũng chẳng chịu được bao nhiêu ngày.

Canh thang bổ dưỡng này không chỉ được nấu cho Lăng Phàm uống giải bệnh, mà ngay cả Lăng Triết Vũ làm việc ở công ty cũng được nhận một phần.

Lúc bấy giờ, Lăng Triết Vũ đang chăm chú ngắm hình trong điện thoại của bản thân. Bức ảnh chụp Tô Lạc ôm một đứa bé trên tay đứng trước quầy bán hàng lưu niệm, ung dung trò chuyện với một người đàn ông vóc dáng cao to xa lạ. Mãi sau này anh mới biết, đấy là kẻ có quyền thừa kế của nhà họ Từ ở thành phố H nhưng đã bị trục xuất khỏi gia tộc.


Hôm nay anh ta ngoan ngoãn trở về, mà Tô Lạc cũng quay lại với cuộc sống đơn thân cùng Quả Tử. Vậy thì tốt, chỉ có như thế, Lăng Triết Vũ mới an tâm.

Anh từ tốn lướt album ảnh trong di dộng, vừa ngắm nghía vừa ấn nút xóa bỏ. Hiện đống hình này đã chẳng mấy quan trọng nữa. Nếu muốn được nhìn thấy người ấy, Lăng Triết Vũ chỉ cần tìm trên mạng hoặc trên các mặt báo là xong, tránh cho tai họa ngầm còn tồn đọng lại.

Sau khi hình của Tô Lạc đã được dọn dẹp sạch sẽ, vài tấm ảnh chụp Lăng Phàm ít ỏi lập tức nhảy lên đầu album. Lăng Triết Vũ nghĩ ngợi một lát rồi quyết định đặt một bức Lăng Phàm đang ngủ trưa làm hình nền.

Dáng vẻ say giấc này của cậu trong rất giống Tô Lạc.

Quản gia vừa bước vào cửa liền trông thấy màn hình điện thoại đang sáng của Lăng Triết Vũ dần tối đi.


"Lăng thiếu, bệnh của Phàm thiếu gia chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, lão gia bảo tôi đến báo cho ngài để ngài khỏi phải lo lắng. Ngài cũng hãy chú trọng sức khỏe của bản thân."

Lăng Triết Vũ nói vài lời khách sáo xong thì mời quản gia ra về, sau đó mới gọi thư ký thân tín vào phòng.

"Kiều Sâm, tình hình công ty con tôi giao cậu quản lý ra sao rồi?"

"Hoạt động kinh doanh đang khá ổn định, hôm nay vừa mua vào hai phần trăm cổ phần Lăng thị."

Lăng Triết Vũ nói tiếp: "Tôi muốn cậu dùng danh nghĩa công ty này đầu tư cho Thời trang Bối Bối ở Ba Mạnh."

"Là hãng thời gian đang nổi gần đây ạ?"

"Đúng vậy." Vốn trước đó Lăng Triết Vũ định sẽ tìm cách mua lại cổ phần từ Tô Lạc. Nhưng bây giờ anh cho rằng cổ phần Lăng thị trong tay y chỉ được nhiều hơn, không thể ít đi. Có thế sự an toàn của y mới được đảm bảo. Đối với lão gia tử mà nói, Lăng thị còn quan trọng hơn cả mạng sống của lão, đám con cháu chung quy chỉ là tốt thí để lão dễ dàng điều khiển Lăng thị mà thôi.


Tuy nhiên, Kiều Sâm còn chưa kịp đến Ba Mạnh, Tề Hiên đã nhanh chóng phỏng tay trên.

Hiện ở nơi này, Tô Lạc cũng đang cật lực chiết toán cổ phần mà bản thân sở hữu. Y định bụng bán đi vài phần ngàn cổ phiếu Lăng thị. Tuy nhiên đương lúc phân vân không biết tìm ai đáng tin cậy để giao dịch, y lại nhận được một tin giật gân - Tề thị chuẩn bị chia lợi nhuận.

Đáng lý ra, theo quy định của Tề thị, cứ mỗi quý bốn, lợi lức sẽ được tổng kết rồi tiến hành phân phát toàn bộ. Thế nhưng may mắm thay, đợt kết toán này lại diễn ra sớm hơn đến tận ba tháng.

Có người nói Tề thị đang cố gắng thúc đẩy chính sách củng cố uy tín giá cổ phiếu tập đoàn. Cũng có kẻ cho rằng doanh thu thực thể năm nay của Tề thị còn vượt qua cả trong lịch sử, vậy nên chủ tịch Tề thị mới muốn tặng chút hoa hồng đến các cổ đông.
Mặc kệ vì lý do gì thì đối với Tô Lạc nghèo rớt mồng tơi, tất cả tài sản nằm hết trong thị trường chứng khoán mà nói, đây hoàn toàn là một chuyện đáng mừng.

Thế rồi chưa đến một tuần lễ, tài khoản của Tô Lạc đã được cộng thêm hai mươi triệu, vừa đủ để y cứu nguy khỏi giai đoạn cấp bách này.

Quả Tử cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất cả hai còn có chút vốn khởi nghiệp. Bằng không, e rằng cậu sẽ phải cân nhắc đến chuyện đập nồi bán sắt mất.

Người đại diện của Trương Lê hiện đang bận rộn trang điểm cho cô, miệng thì cứ liên tục lải nhải: "Mấy hôm trước Quả Tử còn hỏi chị cát sê đi sự kiện của em là bao nhiêu. Chị còn tưởng họ có lương tâm trả tiền cho chúng ta. Có đâu mà một tuần rồi, ngay cả điện thoại cũng chả thấy gọi nữa..."
Phải biết rằng trong giới giải trí khắc nghiệt này, tình cảm chẳng thiết yếu, chỉ tiền mới là thứ tối thượng.

Trương Lê khẽ liếc người đại diện của mình, "Chị đừng quên Tô Lạc cũng đã tặng em một bộ váy dạ hội."

"Thiết kế của cậu ta thì đáng bao nhiêu xu? Cậu ta có tiếng tăm gì đâu chứ!"

Nghe vậy, sắc mặt Trương Lê khó chịu hẳn đi, "Song Tả, em biết chị đã dẫn dắt em từ khi em mới ra mắt. Trước kia chúng ta bị ăn hiếp quá nhiều, nhưng bây giờ khác rồi, em hy vọng người đại diện của em sẽ có mắt nhìn, cũng như tấm lòng rộng lượng. Càng lên cao gió càng mạnh, dù người hay công việc đều vậy. Em mong chúng ta có thể cùng nhau đồng tâm hiệp lực, chứ không phải một trong hai cứ mãi so đo những thứ nhỏ nhặt như vậy."

Thực chất người đại diện này không phải kẻ xấu tính, cô ta chỉ luôn cảm thấy Trương Lê quá đôn hậu sẽ dễ bị bắt nạt. Nhưng chẳng thể phủ nhận rằng Trương Lê thông minh và có mắt nhìn người hơn cô rất nhiều. Bằng không, làm sao cả hai có thể tiến đến vị trí của ngày hôm nay, trong khi chẳng được một kim chủ hay đạo diện nào bưng bế. Nếu thiên phú quyết định ba phần, thêm ba phần vận khí, thì bốn phần còn lại chính nhờ khả năng nhìn nhận tình huống của Trương Lê.
Người đại diện cười xuề xòa vài tiếng muốn làm dịu sự căng thẳng thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Quả Tử ở đầu dây bên kia nói đôi ba câu ngắn gọn, thông báo phí catwalk đã được chuyển khoản, cũng bảo cô nhanh chóng kiểm tra.

Người đại diện lập tức mở tài khoản ngân hàng ra xem, thấy sáu mươi vạn vừa được thêm vào. Số tiền này hoàn toàn cao hơn hẳn mức cát sê bốn năm mươi vạn của Trương Lê trước đây.

Trương Lê nhìn thoáng qua người đại diện đang xấu hổ bên cạnh, "Chị thừa nhận, là chị mắt chó nhìn người tốt."

Cô không muốn bàn đến chuyện này nữa, chỉ nói: "Ngày công chiếu sắp tới em sẽ mặc váy của Tô Lạc. Ngoài ra, chị giúp em liên hệ với Tô Lạc, nhờ cậu ấy thiết kế thêm một bộ lễ phục cho buổi liên hoan phim cuối năm nay."

Buổi liên hoan phim hằng năm là một trong những sự kiện lớn nhất giới điện ảnh, cũng là mục tiêu mà "Vấn phong" muốn hướng tới. Các diễn viên gạo cội có tên tuổi dù có tác phẩm hay không cũng đều sẽ đến tham dự. Vậy nên, có thể nói đây chính là sàn đấu mà các bóng hồng dùng để cạnh tranh về phương diện thời trang.
Bất cứ nhà thiết kế nào đã từng hợp tác với Trương Lê cũng đều nổi danh như cồn, nhưng hiện cô lại muốn mặc lễ phục của Tô Lạc.

Người đại diện vốn định cằn nhằn thêm gì đó, lại nhớ đến câu "mắt cho nhìn người tốt" của mình nên đành im bặt.

Thế mới nói, có những lúc đồng tiền cũng là một cách thức giao tiếp đòi hỏi sự tinh tế. Nếu đối phương được nhận đầy đủ sự lễ phép và tôn trọng, họ sẽ đáp trả lại với phần tâm ý tương đương.

Sau khi Quả Tử chuyển tiền xong, danh sách trang phục cần thiết kế của Tô Lạc lại tăng thêm hơn chục bộ. Thậm chí vài khách hàng hào phóng còn đặt cọc trước mấy chục vạn.

Tô Lạc nhìn xấp hóa đơn mà cười sảng khoái, "Cứ vậy đi, đưa tới đẩy lui lại thành ra xa lạ. Sau tôi sẽ làm thêm cho họ ít mẫu trang sức tặng kèm nữa." Giá trị của trang sức có thể thấp mà cũng có thể cao, nhưng Tô Lạc sẽ không để khác hàng mình bị thua thiệt. Dù sao họ cũng là chén cơm của y, họ hài lòng thì y sẽ được lợi.
Cửa hàng đầu tiên của Thời trang Bối Bối không ở Ba Mạnh mà được đặt ở thành phố S.

Vừa lúc "Vấn phong" có hai buổi tuyên truyền ở đó, Tô Lạc đóng vai phản diện nên cũng phải tham gia. Sau khi buổi công chiếu thứ hai kết thúc, Tô Lạc lập tức tiến hành đi khảo sát toàn thành phố. Tiêu Hàm đội nón kết, mang kính râm kín đáo, cả người mặc bộ quần áo thun thoải mái theo y ra khỏi cửa.

Tô Lạc nhíu mày hỏi cậu, "Nhà cậu ở đây, mắc gì lại ở cùng khách sạn với bọn tôi?"

Tiêu Hàm lập tức chất vấn ngược lại, "Thế anh cũng có nhà ở đây, sao không về đó ở đi?"

"Mấy năm rồi không có ai sống, bụi bặm bám đầy vậy tôi làm gì có thời gian mà dọn?"

Tiêu Hàm cười hì hì nói: "Vậy thì để em giúp anh, đổi lại anh cho em ở nhờ vài ngày nha?"

"Tiền thuê phòng đâu?"

Tiêu Hàm giận dỗi liếc Tô Lạc, "Keo kiệt! Tới tiệm mới của anh phụ mấy bữa khai trương là được chứ gì!"
"Ngoan, cấm nuốt lời đấy!"

Tiêu Hàm bĩu môi. Sao Tô Lạc càng ngày càng giống mấy bà thím thế nhỉ? Quá khó chịu đi mà!

S thị là một trong những thành phố lớn, cũng là vùng kinh tế đầu não của đất nước. Vì thế nhiều trung tâm thương mại, các cửa hàng với đủ loại hình kinh doanh mọc như nấm. Để nhanh chóng dung nhập vào thị trường bản địa, Tô Lạc vốn định sẽ nhờ vài tay bất động sản dày kinh nghiệm trợ giúp việc đánh giá tổng quan. May thay, y vừa đi được vài nơi đã thấy ưng một căn tiệm nằm ngoài mặt tiền của một khu phố đi bộ lớn.

Cơ sở hạ tầng gồm một trệt một lầu, diện tích chừng trăm mét vuông, giá một nghìn hai trăm tám mươi vạn. Ông chủ là người Hương Cảng, từng có ý muốn kinh doanh tiệm trà chiều, thế nhưng gia đình ông ta lại chẳng may gặp sự cố, vì thế đành phải nhanh chóng về quê.
Tô Lạc còn đang cân nhắc thiệt hơn. Tuy nhiên, khi vừa trông thấy tầng hai có cả khoảng ban công rộng đến tận bốn mươi mét, y đã bắt đầu lung lay.

"Chủ đất mới bàn giao nơi này cho chúng tôi hồi sáng sớm, ngài là khách xem đầu tiên đấy ạ!" Nhân viên môi giới nhà đất lanh lẹ lên tiếng.

Anh ta khéo léo quan sát Tô Lạc và Tiêu Hàm thông qua cặp mắt kính.

Tô Lạc hỏi Tiêu Hàm bên cạnh, "Cậu thấy sao?"

Tiêu Hàm nhìn y rồi trả lời: "Anh có nhiều tiền vậy không?"

Tô Lạc trung thực đáp: "Không có!"

Tiêu Hàm quay sang người nhân viên nọ, anh ta lập tức lúng túng tằng hắng vài tiếng, "Thưa hai vị, giá của căn tiệm này thực sự không đắt đâu. Chủ đất cũng chỉ vừa mua lại hai tháng trước, giá một nghìn ba trăm vạn, huống hồ ông ta còn lỗ hơn mấy trăm nghìn tiền sửa chữa nữa."

Điều mà nhân viên môi giới chưa kịp nói là, tuy khu vực này chưa phải nơi sầm uất nhất, nhưng môi trường xung quanh khá ổn định. Những cửa hàng gần đó dường như đã được bán gần hết. Nếu bây giờ Tô Lạc bỏ qua, nói không chừng lúc quay lại nó đã được sang tên cho người khác.
Thế là đến cuối cùng, y vẫn quyết định đặt cọc tiền mua tiệm.

Dầu gì Tô Lạc cũng đã ở thành phố S vài năm, đối với y mà nói, nơi này chẳng có gì lấy làm xa lạ, cũng nắm rõ lưu lượng người qua lại nơi đây. Hơn nữa, khu này dành cho người đi bộ, nếu không có nhu cầu ăn uống thì sẽ mua sắm. Lầu trên vừa tiện để Quả Tử kinh doanh thêm tiệm bánh ngọt kèm trà chiều lộ thiên.

Tô Lạc nhìn số dư tài khoản như đang ở dưới đáy đại dương mà đứt ruột. Mặc dù đã ký hợp đồng trả góp nhưng con số vẫn khiến y cảm thấy áp lực không thôi.

Mãi đến khi Tiêu Hàm nghe đến tiếng thở dài thứ ba, cậu mới bực dọc quở Tô Lạc: "Mặt mũi của anh quăng đâu rồi hả?"

Cùng ngày hôm đó, Tô Lạc nhanh nhẹn liên hệ bên công ty lắp đặt thiết bị và nhà thiết kế nội thất đã từng thiết kế căn hộ cho y để trang hoàng tiệm. Phải nói qua vài năm sau, danh tiếng của người này cũng đã ngày một tăng.
Tuy nhiên, khi thấy phía khách hàng là Tô Lạc, nhà thiết kế nọ vẫn hết sức nhiệt tình chu đáo, khiến y tin rằng cửa hàng sẽ được sửa sang một cách hiệu quả trong thời gian ngắn nhất.

Lúc Tô Lạc về tới khách sạn, cả ngưởi y đã hoàn toàn rã rời.

Nhưng Tiêu Hàm lại nhận được một cuộc gọi điện thoại.

Bấy giờ tài xế lái xe đang chờ cậu dưới cửa khách sạn. Tiêu Hàm vừa xuống tới liền được chở đến nhà Tề Mộc Dương.

Hiện đã hơn chín giờ đêm.

Hiếm khi thấy Tề Mộc Dương về sớm. Lúc Tiêu Hàm đến nơi, hắn đang mặc áo choàng, nhàn nhã uống rượu ở cạnh đài phun nước.

Bước chân Tiêu Hàm chậm lại. Cậu vừa đi vừa cười khúc khích, nói: "Nhiệm vụ hoàn thành rồi. Tô Lạc hoàn toàn không nghi ngờ tý nào. Chừng tháng sau cửa hàng sẽ khai trương." Căn tiệm đã có cơ sở vật chất từ trước, việc tu sửa chẳng phải là vấn đề khó khăn. Thời gian một tháng cũng vừa kịp để xưởng may của Tô Lạc sản xuất lô hàng mới.
Ngay từ lúc trông thấy cửa hàng nọ, Tiêu Hàm đã rất tò mò muốn biết Tề Hiên phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể tìm được một nơi hợp lý như thế. Diện tích vừa đủ, giá cả phải chăng, cực kỳ phù hợp với tiêu chí đặt ra của Tô Lạc. Có điều Tiêu Hàm cũng chẳng quên ba năm về trước, Tô Lạc chưa từng được Tề Hiên giúp đỡ lấy một lần nào. Mới ban đầu, khi Tề Mộc Dương liên tục bỏ công sức lót đường khắp nơi cho Tiêu Hàm, cậu đã nghĩ chọn kim chủ phải chọn người như hắn vậy, thế mà hôm nay...

Tề Mộc Dương cách Tiêu Hàm chừng hai mét. Hắn nhướng cao mày quan sát cậu. Vóc người Tiêu Hàm vốn gầy, da trắng mịn như tuyết. Hiện trang phục trên người lại năng động trẻ trung, khiến cậu càng trở nên sáng láng, toàn thân mang hương vị của thanh niên mới lớn.
Tề Mọc Dương bỗng thấy bụng dưới căng chặt. Hắn thả ly rượu xuống bên cạnh, ngoắc tay với Tiêu Hàm, "Đến đây."

Nụ cười trên môi Tiêu Hàm tươi hẳn lên. Cậu ngoan ngoãn bước bến, để Tề Mộc Dương ôm lấy eo mình. Sau đó, Tiêu Hàm cúi đầu, từ tốn ôm lấy mặt kim chủ nhà mình để hôn.

Tuy nhiên, nụ hôn này không đặt trên môi, mà rơi lên vầng trán cao của Tề Mộc Dương. Hành động ấy không khiến hắn mất hứng, thậm chí hắn còn cảm thấy toàn thân Tiêu Hàm vương vấn mùi vị cấm dục khó diễn tả.

Ngay lúc Tề Mộc Dương ngẩn người, Tiêu Hàm đã ngẩng đầu lên, "Tề tổng, em nghe lời như thế, ngài nên thưởng cho em mới phải."

Nghiệt căn của Tề Mộc Dương đã vểnh lên từ lâu, ấy vậy mà Tiêu Hàm vẫn hồn nhiên chẳng hay biết gì. Cậu tiếp tục nói: "Bạch Dương chỉ vừa hầu hạ ngài có một đêm đã được đóng quảng cáo trị giá bao nhiêu." Đó vốn đã định sẽ dành cho tôi, bằng một câu của ngài thôi nó đã vào tay người khác. Có biết vì hợp đồng này mà tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức không hả?
Đương nhiên, chẳng ai hay biết! Mọi người chỉ biết rằng hầu hết các hợp đồng lớn Tiêu Hàm đảm nhận đều dựa vào Tề Mộc Dương mà có. Nếu không nhờ hắn, thì dù cậu có cố gắng cách mấy kết quả vẫn là con số không.

Lúc này, vây quanh mũi Tề Mộc Dương là hơi thở mát lạnh của Tiêu Hàm, vốn có thể khiến hắn hoàn toàn mê muội. Thế nhưng Tề Mộc Dương vẫn tỉnh táo nói: "Bạch Dương đã ký hợp đồng rồi, tôi không thể nuốt lời được. Còn vài quảng cáo khác, em cứ chọn một đi."

Tiêu Hàm nghe xong lập tức nhếch môi nhướng mày. Cậu đột ngột lui về sau, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ, "Không cần. Tô Lạc cũng là bạn của em, em muốn giúp anh ấy. Em nên thay mặt anh ấy cảm ơn mọi người mới phải."

Lời vừa dứt, Tiêu Hàm ung dung quay lưng bước đi, không quên vẫy tay với nam nhân sau lưng mình.
Hai mắt Tề Mộc Dương đỏ ngầu vì tức giận, ngực phập phồng liên hồi. Tiêu Hàm này ngày càng khó dạy dỗ, dám xấc xược với hắn như vậy!

Tề Mộc Dương vừa nghĩ vừa quay đầu gọi Bạch Dương đến. Đương lúc Tiêu Hàm đứng chờ người đại diện đến đón ở giao lộ thì thấy xe của Bạch Dương trờ tới. Cậu ta cố tình hạ thấp kính xe, nghênh ngang hỏi Tiêu Hàm, "Muốn quá giang không?"

Tiêu Hàm lễ phép gật đầu, "Không cần. Tề tổng gấp lắm rồi, cậu đi đi."

E chỉ có Tiêu Hàm mới dám nói năng lộ liễu một cách bình tĩnh như vậy. Dù cả hai đều là những minh tinh được bao dưỡng nhưng vốn nên cảm thấy xấu hổ về việc này. Mặt khác, họ cũng không được quyền làm trái ý kim chủ của mình. Ít nhất phải như Bạch Dương vừa được gọi liền tới ngay lập tức. Bạch Dương thầm công nhận, cậu chẳng tài nào tỏ vẻ lãnh đạm như Tiêu Hàm đây được.
Có câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước sẽ đổ gục tại bờ. Đây chính là lời miêu tả hợp lý nhất cho tình cảnh hiện tại của Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm nhìn chiếc xe đang chầm chậm khuất xa của Bạch Dương, lòng cậu đột nhiên nghĩ đến điều này. Việc Tề Mộc Dương vứt bỏ cậu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hoặc có thể nói, Tề Mộc Dương vốn đã chơi chán cậu từ lâu. Nhưng hiện Tiêu Hàm vẫn còn có chỗ dùng được, nên mới miễn cưỡng duy trì mối quan hệ mập mờ.

Tiêu Hàm đã bắt đầu lười đếm xem từ lúc cậu quay ngoại cảnh cho "Vấn phong" đã có bao nhiêu người bò lên giường của Tề Mộc Dương, cũng lười ngẫm nghĩ xem giữa họ trừ những lần mây mưa ra thì còn tồn đọng lại gì. Sau khi quay về khách sạn, Tiêu Hàm lập tức chui vào giành chăn của Tô Lạc.
Tô Lạc đang ngủ say chẳng thèm tỉnh dậy, bị cậu ngọ nguậy cho ngứa khắp người cũng chỉ thuận chân đạp một phát. Tiêu Hàm mỏng manh sao đỡ nổi cú đạp lực điền này, vì thế té thẳng xuống đất.

Tiêu Hàm giận tới nỗi tức cười. Cậu hùng hổ đứng dậy xốc chăn của Tô Lạc lên quấn khắp người mình, còn cố tình chỉnh điều hòa xuống mười mấy độ. Nhìn Tô Lạc co người lại như cuốn chiếu, Tiêu Hàm liền cười độc ác. Cậu tiếp tục tắt điều hòa rồi đắp chăn kín người Tô Lạc.

Điều quan trọng là, dù cho có bị hành hạ lâu như thế, Tô Lạc vẫn không thèm mở mắt. Tiêu Hàm cả giận mắng: "Anh là heo hả?!!"

Ivy