Tác giả: Ca Sơ.
Hà Đại Dũng bước ra từ phòng làm việc của bác sĩ. Hắn đứng ở cửa hồi lâu mà vẫn chưa hết kinh ngạc.
Tên vị bác sĩ ấy Hà Đại Dũng đã từng được nghe nhắc đến, là người có tay nghề giỏi nhất bệnh viện Thịnh Đức này. Chuyên gia lần trước hắn hẹn mới chỉ ở trình độ tương đối mà lịch đã kín đến độ không chen chân vào được. Thật chẳng ngờ hôm nay lại có bác sĩ nổi tiếng hơn đích thân đến đảm nhận ca mổ của vợ mình.
Hà Đại Dũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì thì trận sấm này đã giáng xuống đầu, bèn không biết phải phản ứng ra sao.
Thế là khi Tô Lạc xách giỏ trái cây bước tới, Hà Đại Dũng vẫn còn đang sững sờ nơi hành lang.
"Anh Hà, anh sao thế?" Tô Lạc khẽ đẩy vai Hà Đại Dũng.
Hà Đại Dũng lập tức trợn to hai mắt, nhìn Tô Lạc không chớp mí, "Sao cậu lại có thể...?"
Tô Lạc liếc thoáng qua giấy thông báo và đơn cam kết trong tay Hà Đại Dũng rồi hỏi: "Bác sĩ đã đến gặp anh rồi à?"
Hà Đại Dũng gật đầu. Lúc này hắn mới thấy Tô Lạc đang cầm giỏ trái cây nên vội vã nhận lấy, "La Khải, rốt cuộc cậu là ai? Sao cậu có thể quen với người đó?"
Tô Lạc cười đáp: "Em có quen với cháu của một vị lão gia tử thế gia, hai ngày trước có nhắc đến chuyện của anh nên cậu ta liền gọi vị bác sĩ này tới xem thử. Thực chất bản thân em không có bản lĩnh đến vậy đâu, vốn em đã hẹn trước cho anh một vị bác sĩ khác ở thành phố B nhưng ông cụ lại nói người này có kỹ thuật tốt hơn, cũng đã mời tới đây rồi."
Hà Đại Dũng không biết nói gì thêm, đành vội vàng kéo Tô Lạc vào phòng bệnh.
Hà Thần đứng đợi ở cửa phòng bệnh chừng nửa tiếng mới thấy Tô Lạc từ trong bước ra.
Tô Lạc gặp anh cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, "Hà tiên sinh có việc gì à?"
Thái độ của Tô Lạc vô cùng bình thản, tựa như y chỉ đang trò chuyện với một người quen bình thường. Lễ phép, nhưng vô cùng xa cách.
Hà Thần cảm thấy da dầu mình căng lên, anh mở lời: "Tô tiên sinh, tôi nghĩ mình nên nói tiếng xin lỗi với ngài. Ba năm trước chính tôi là người đến thành phố B điều tra hồ sơ lý lịch của ngài. Nếu tôi có thể tra ra nhanh hơn, rõ ràng hơn thì chuyện đó sẽ không xảy ra..."
Đó mới chính là nguyên nhân thực sự.
"Tô tiên sinh, do Tề tổng quá quan tâm đến ngài nên lúc ấy ngài ấy mới giận dữ như vậy, mất hết lý trí..." Hà Thần gấp đến độ nói năng lộn xộn. Một phần trách nhiệm trong chuyện này hoàn toàn thuộc về anh. Những chứng cứ mập mờ mà anh tìm được khi ấy đích thực rất dễ khiến người ta nảy sinh sự nghi ngờ. Ngay cả bản thân Hà Thần báo cáo cho Tề Hiên cũng chẳng dám tin. Nếu lúc đó anh tạm không nói sớm với boss, chịu khó tìm hiểu kỹ càng thì cớ sự sẽ chẳng đến mức như hôm nay.
Tô Lạc đưa tay vỗ nhẹ bả vai Hà Thần, "Anh về đi. Bản thân tôi không hề ghi hận ai. Nhưng một khi chuyện đã xảy ra, tổn thương đã thành thì chẳng khác nào chén nước đầy bị hất đổ."
Dứt lời, Tô Lạc lập tức xoay lưng bỏ đi. Bóng lưng y vô cùng bình thản, vô cùng tiêu sái.
Hà Thần trân trân dõi theo thân ảnh Tô Lạc. Đến lúc này anh mới nhận ra một điều, Tô Lạc đã không còn là Tô Lạc của năm xưa nữa rồi.
Tô Lạc của hiện tại đã biết cách tích lũy tiền tài cho bản thân, biết cách thu phục lòng người, biết thế nào là chừa đường lui. Bây giờ y nắm trong tay cổ phần Lăng thị, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ giúp y trở thành nhân vật mà nhiều con cháu thế gia không thể theo kịp. Tô Lạc đạt được điều này không phải nhờ vào y có nhiều tài sản, không phải vì luôn có người nguyện ra tay giúp đỡ y. Mà do bên dưới vẻ ngoài khiêm tốn bình dị kia là sự bất khuất và nghị lực ngoan cường, cộng với tài năng trác tuyệt không một ai bì được.
Cũng có lẽ Tô Lạc vẫn là Tô Lạc. Chỉ do trước đây tim y chỉ dành cho mỗi mình Tề Hiên nên vẫn chưa khai phá hết những năng lực trên nhiều phương diện khác mà thôi.
Tô Lạc hôm nay càng lúc càng trưởng thành, càng lúc càng điềm đạm, cũng hiểu rõ chuyện gì giá trị, chuyện gì không đáng quan tâm. Y vẫn giữ tấm lòng nhiệt huyết, vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Thế nhưng y đã chẳng còn lãng phí thời gian cho những người không cần thiết nữa.
Lúc Hà Thần mang bữa sáng về phòng bệnh, Tề Hiên đang đứng trước cửa sổ nhìn xa xăm.
Hắn nói: "Rõ ràng một tiếng trước em ấy có đến đây."
Hà Thần không dám nhìn boss nhà mình, cũng chẳng dám nói Tô Lạc từ chối tới thăm. Anh chỉ lẳng lặng bày điểm tâm ra bàn, "Tề tổng, ngài ăn sáng đi. Lát nữa tôi sẽ làm thủ tục xuất viện. Ngài muốn ở biệt thự của lão gia tử hay về khách sạn?"
Tề Hiên bị thương ngoài da, nằm bệnh viện hai ngày thì có thể về nhà. Hôm qua Đỗ lão gia tử có nói sẽ đến đón hắn về dưỡng thương. Khôn Viên cách nơi đây chỉ tầm mười phút đi xe.
Đột nhiên từ ngoài vọng vào giọng nói của rất nhiều người. Hình như là Quả Tử, còn có Đâu Đâu nữa.
Tề Hiên xoay người lại dõi theo cánh cửa trống không. Hắn nhìn đến tận ba phút mà vẫn chẳng có lấy một người nào bước vào phòng bệnh mình.
Vài phút sau, Đỗ Kỳ đi đến gõ cửa, gọi Tề Hiên qua ăn sáng.
"Cháo trứng muối thịt nạc Quả Tử nấu ngon lắm!" Nụ cười của Đỗ Kỳ tràn đầy sự thỏa mãn.
Tề Hiên rất muốn đi, bàn chân đã vô thức động đậy. Nhưng hắn lập tức kiềm chế lại, bình tĩnh đáp: "Hà Thần đã mua thức ăn cho anh rồi, không thể lãng phí được."
Đỗ Kỳ híp mắt nhìn Tề Hiên. Sao hắn luôn cảm thấy anh họ mình cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?
"Anh không ăn là thiệt thòi lớn đấy." Đỗ Kỳ đắc ý nói rồi quay lưng đi.
Hà Thần đợi Đỗ Kỳ rời khỏi mới quay đầu nhìn bữa sáng phong phú đã bày sẵn trên bàn, "Hay là tôi đổ hết chỗ này vậy?" Như thế ngài sẽ có lý do sang đấy rồi.
Tề Hiên không ngẩng đầu. Hắn ngồi xuống cầm đũa, nói: "Đỗ Kỳ đang theo đuổi Quả Tử."
Mối quan hệ giữa Quả Tử và Đỗ Kỳ có vẻ đang tiến triển tốt, hắn không thể trở thành chướng ngại vật cản trở họ được.
Tô Lạc không tha thứ cho Tề Hiên, Quả Tử lại càng hận hắn hơn nữa. Mặc dù đã ba năm trôi qua nhưng Tề Hiên vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc Quả Tử gào thét sau lưng một kẻ điên như hắn.
Đúng vậy, Tề Hiên hắn là tên súc sinh, giao cả người mình yêu và đứa con chưa chào đời vào tay của tên ác quỷ Tề Văn Tu.
Hà Thần không dám nói gì thêm, chỉ biết ngồi ở bên cạnh ăn bữa sáng.
Lúc bấy giờ, Tiểu Đâu Đâu đột nhiên mở cửa bước vào.
Con ngươi đen láy của bé đảo vài vòng, cuối cùng mới dừng ở chỗ Tề Hiên.
Tề Hiên trông thấy bóng dáng nhỏ xíu của cậu nhóc mà lòng run lên, cổ họng nghẹn ngào.
Đâu Đâu ngại ngùng bước đến. Chú Tề trông nghiêm khắc quá. Tuy chú rất đẹp trai nhưng bé vẫn không dám tiếp xúc.
Đâu Đâu quyết định dũng cảm tiến lên, tay mò trong túi hồi lâu mới móc ra được một giá chữ thập có đính hạt.
"Chú Tề, cảm ơn chú đã cứu ba ba cháu. Cây thánh giá này sẽ bảo vệ chú bình an."
Giá chữ thập ấy rất nhỏ, vừa nhìn đã biết nó được thiết kế cho trẻ con.
"Tặng cho chú sao?" Tề Hiên vẫn một mực quan sát Đâu Đâu.
Tiểu Đâu Đâu e dè nhón chân lên, đặt món quà vào tay Tề Hiên.
Tề Hiên nhìn thánh giá nọ rồi hỏi Đâu Đâu: "Đâu Đâu đã ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng với chú không?"
Tiểu Đâu Đâu rất thông minh, hiểu rõ mong muốn của Tề Hiên. Bé đưa tay sờ chiếc bụng nho nhỏ. Lúc sáng ba Quả Tử đã lấp đầy một chén cơm và một ly sữa vào bụng bé rồi, "Vậy cháu sẽ ăn thêm một chút..."
Chỉ một câu như thế thôi cũng đủ khiến Tề Hiên thấy cảm thấy đau lòng.
Hắn không kiềm được phải đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Đâu Đâu, "Nếu Đâu Đâu no rồi thì đừng ăn nữa. Chú cảm ơn món quà của cháu."
"Đâu Đâu!" Lúc bấy giờ Tô Lạc mới bước sang phòng bệnh Tề Hiên. Đâu Đâu vừa thấy ba ba liền vội vàng chạy ra ngoài. Tô Lạc liếc nhìn hắn, sự đề phòng hiện lên trong đôi mắt y. Mặc dù rất nhạt nhưng Tề Hiên vẫn nhận ra được.
Từ Khiếu Văn bước đến sau lưng Tô Lạc, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Đâu Đâu, cất tiếng với Tề Hiên: "Tề tiên sinh đã sắp xếp đồ đạc xong chưa? Chúng tôi đến đón ngài về nhà Đỗ lão."
Giọng nói Từ Khiếu Văn rất có lực, nhưng vẫn không khiến người khác cảm thấy thiếu lễ phép.
Ánh mắt Tề Hiên dừng trên hai bàn tay nắm chặt của Từ Khiếu Văn và Đâu Đâu. Trong tháng chốc, hắn chẳng thể thốt được thành lời.
Vì thế Hà Thần ở cạnh nhanh chóng đáp thay: "Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất viện bất cứ lúc nào."
Từ đầu đến cuối Tô Lạc vẫn chưa hề nói một câu gì, lặng thinh dắt Đâu Đâu bỏ đi. Từ Khiếu Văn khẽ gật đầu với Tề Hiên và Hà Thần rồi cũng bước theo.
Lúc trên xe, Đâu Đâu quay đầu hỏi: "Ba ba, sao ba lại phớt lờ chú Tề vậy?" Tuy bé là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời, nhưng vẫn có thể hiểu được phần nào tâm trạng và biểu cảm của những người lớn xung quanh mình.
"Có đâu?" Đâu Đâu bĩu môi. Ba ba này lúc nào cũng giả vờ giả vịt với bé, bé ứ thèm nghe nữa.
Từ Khiếu Văn cũng nhìn Tô Lạc. Ánh mắt anh như đang nói biểu hiện của cậu thực sự rất rõ đấy.
Tô Lạc chợt lấy tay xoa mặt. Y vốn là một diễn viên có thực lực kia mà.
Hà Thần đưa mắt dõi theo bóng dáng ba người đã cách rất xa. Chẳng gì có thể át được sự ấm áp bao quanh họ lúc này. Bầu không khí hài hòa như thế sao có thể khiến người khác không suy nghĩ nhiều kia chứ?
Hà Thần thầm thở dài trong lòng. Anh nghĩ việc boss muốn cướp người yêu về sẽ gặp kha khá khó khăn đây. Hoặc phải nói là vô cùng trắc trở mới đúng.
Ngay khi Hà Thần vừa rút ra được kết luận này liền cảm giác được luồng hơi thở xuất hiện bên cạnh. Anh quay đầu lại, trông thấy boss đang đứng gần đấy, mắt cũng hướng về phía hành lang.
Mà giờ khắc này, nơi hành lang đã chẳng còn lấy một bóng người nào.
Tề Hiên nói: "Quay về nhà ông ngoại thôi."
Thời tiết ngày hôm nay có phần hơi oi bức. Lưng Tề Hiên lại phải quấn nhiều lớp vải băng dày cộm, cả người khoác áo sơ mi. Vì thế không lâu sau, trán hắn toát đầy mồ hôi.
Đỗ Kỳ đưa khăn lau đến, dặn dò một câu: "Anh Hiên anh đừng cử động nhiều nhé. Miệng vết thương của anh sâu lắm, nếu sinh hoạt không cẩn thận sẽ dễ bị nhiễm trùng đấy."
Lúc này mọi người đang ngồi trên xe ngắm quang cảnh xã khu. Tề Hiên chọn ngồi ở hàng cuối cùng, vì hắn muốn được thoải mái ngắm nhìn Tô Lạc và Đâu Đâu mà không cần phải kiêng dè gì.
Ngay khi Đỗ Kỳ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Tề Hiên. Lời nói của Đỗ Kỳ khiến ngay cả Từ Khiếu Văn cũng phải chú ý tới. Thế nhưng Tô Lạc và Quả Tử, hai con người lúc bình thường luôn niềm nở nhiệt tình lúc này chỉ thoáng liếc qua Tề Hiên, không nói một câu gì.
Từ Khiếu Văn vô thức nhìn Tô Lạc. Ngày đó lúc anh chạy đến tiệm bánh, bọn côn đồ đã chém Tề Hiên bị thương. Mà khi ngồi trên xe Từ Khiếu Văn có thấy, vì Tô Lạc nên hắn mới hứng chịu nhát chém đó.
Tuy nhiên Tô Lạc hoàn toàn không hề cảm kích hành động này của hắn.
Tô Lạc trợn mắt nhìn Từ Khiếu Văn đang dõi theo mình chằm chằm, "Lái xe đi chứ! Đỗ lão đang chờ chúng ta đấy."
Từ Khiếu Văn im lặng sờ đầu Tiểu Đâu Đâu, "Ngồi yên nhé!"
Xe tham quan vừa ra khỏi cửa bệnh viện Thịnh Đức đã bị một người ngăn chặn. Mọi người trông thấy Đường Tuyên đang đứng ở đầu xe với bộ váy ngang gối màu trắng tinh. Khuôn mặt cô ta được trang điểm thanh nhã, mái tóc xoăn rực rỡ.
Đợi cho xe dừng hẳn, cô ả mới đi đến phía sau, ra vẻ điềm đạm nhìn Tề Hiên, "Tề tiên sinh, xin ngài tha cho anh em."
Hôm qua Đường Tuyên đã đến gặp Đường Bằng, biết được Tề Hiên chính là then chốt trong chuyện này. Chỉ cần cô ả có thể thuyết phục được Tề Hiên thì khó khăn gì cũng có thể giải quyết được.
Tề Hiên lạnh nhạt liếc Đường Tuyên, bảo với mấy người Tô Lạc, "Mọi người về trước đi."
Tô Lạc yên lặng nhìn thoáng qua Đường Tuyên. Từ Khiếu Văn đợi Tề Hiên bước xuống liền lái xe đi khỏi. Những người còn lại không kiềm được phải quay đầu về sau xem xét.
Lúc này Đỗ Kỳ mới lên tiếng, "Ăn mặc như thế mà nói đi cầu xin người ta, ai tin? Trông giống đi dụ dỗ đàn ông hơn ấy. Chẳng lẽ Đường Tuyên muốn anh Hiên bao nuôi mình à?" Thứ đàn bà này thật sự khiến người khác chướng mắt. Cô ả có biết cân lượng của mình là bao nhiêu không vậy?
Tô Lạc cũng nhìn lại, nhưng chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi rồi thôi. Y thấy cô gái kia hầu như đã dính lên người Tề Hiên, còn hắn thì vừa phủi quần áo vừa lùi về sau vài bước.
"Dù Đường gia có bỏ rơi Đường Bằng đi nữa thì cha mẹ của gã cũng sẽ không mặc kệ gã đâu." Nói sao thì họ cũng có huyết mạch ruột thịt với nhau, chuyện này sẽ không kết thúc một cách dễ dàng như vậy.
Đích thực Đường Tuyên tìm Tề Hiên là một lựa chọn rất chính xác. Chỉ cần Tề Hiên đồng ý, Đường gia chắc chắn sẽ có đầy đủ sự tự tin để đánh úp Trương Tiến, ván cờ này sẽ chuyển bại thành thắng ngay lập tức. Nói chung, chỉ cần có chiếc chìa khóa mang tên Tề Hiên thì chuyện gì cũng có thể tháo gỡ được.
Từ Khiếu Văn nói: "Ngày mai họ sẽ đến đây. Tôi đã nói sơ qua sự tình hết rồi, cậu yên tâm." "Họ" mà anh đề cập chính là hai người cựu chiến hữu đã nhắc trước đó.
"Cảm ơn anh."
Từ Khiếu Văn nhếch miệng. Khuôn mặt tê liệt vẫn chẳng có chút biểu cảm nào.
Cùng lúc này, Tề Hiên đang bận dò xét Đường Tuyên, chân mày khẽ nhíu.
"Tề thiếu, em biết anh trai của em quá đường đột, nhưng anh ấy chỉ muốn đe dọa Quả Tử một chút, tuyệt không có ác ý. Anh ấy không ngờ sẽ gây tổn thương cho ngài..."
"Đe dọa?"
"Đúng vậy! Chỉ đe dọa mà thôi!" Đường Tuyên giả vờ ngây thơ đáp. Cô ả khẽ nghiêng cằm, cố ý chọn góc mặt mà ả tự cho là đẹp nhất, nâng lên nhìn nam nhân phong độ trước mắt mình.
Tề Hiên suýt ngạt thở bởi mùi nước hoa nồng nặc trên người Đường Tuyên, "Vậy ý cô là hôm nay cô đến tìm tôi để đàm phán sao?"
Ra chiêu mỹ nhân kế với một kẻ gay, người với chỉ số thông minh bình thường chắc cũng sẽ không nghĩ đến hạ sách ngu ngốc này.
Thế nhưng có lẽ Tề Hiên đã đánh giá thấp độ dày da mặt của ả phàm nhân này rồi. Bằng chứng là Đường Tuyên đột nhiên cầm lấy tay hắn, "Chỉ cần ngài buông tha cho anh em, ngài muốn gì em cũng sẽ bằng lòng."
Tề Hiên: "... Quả thực tôi có một điều kiện..."
Hai mắt Đường Tuyên lập tức sáng lên.
"Đó chính là Đường Bằng hãy thừa nhận tội nghiệt do chính mình tạo ra đi."
Đường Tuyên: "..."
...
Trương Tiến bước vào trại tạm giam. Vài ngày tới nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Đường Bằng chắc chắn sẽ bị tống vào tù. Vậy nên khi gã yêu cầu muốn gặp Trương Tiến, hắn liền lập tức tới ngay. Dù sao hai người cũng đã làm anh em ba mươi năm, tình nghĩa này sao có thể nói xóa là xóa. Dù cho tội ác của Đường Bằng thực sự khó mà dung thứ.
Chẳng trách Từ Khiếu Văn nói Trương Tiến thiếu quyết đoán, lòng dạ đàn bà.
Thế nhưng điều mà Trương Tiến không ngờ đến chính là, niềm lưu luyến dành cho tình anh em ngần ấy năm của hắn cuối cùng đã bị phá nát trong tay Đường Bằng.
"Cậu vừa nói gì?" Trương Tiến trừng mắt nhìn gã, cơn giận trong lòng khiến tay hắn run lên cầm cập.
"Trương Tiến, cậu đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa. Cậu muốn tôi chết, tôi chắc chắn sẽ kéo kẻ khác phải chôn cùng!"
"Đường Bằng!"
Đường Bằng cười nhạt hai tiếng, "Đã nhiều năm trôi qua, chuyện gì tôi cũng nghe lời cậu, tôi chịu đủ lắm rồi. Thể trạng của Quả Tử kỳ lạ, ắt hẳn sẽ có nhiều người tò mò lắm đây. Nếu tin tức lan truyền ra ngoài, không biết cuộc sống của nó sẽ khổ sở đến nhường nào nhỉ?"
Trương Tiến nhìn Đường Bằng chằm chằm. Lần đầu tiên hắn được chứng kiến bộ mặt xấu xa của gã.
"Đường Bằng, mãi đến hôm nay tôi mới thực sự hiểu rõ cậu."
Bỗng dưng Đường Bằng đột nhiên thay đổi sắc mặt, biến thành một kẻ nhu nhược thấp hèn, "Trương Tiến, tôi cũng không muốn thế đâu. Chỉ cần tôi được thả, giữ vững ngôi vị thừa kế thì cậu hãy tin tôi, điều này đối với cậu hoàn toàn có lợi chứ không hại..."
Trương Tiến đứng phắt dậy. Trong giây phút ấy, cảm xúc ngổn ngang trong lòng hắn không hề xuất phát từ sự phẫn nộ, mà là nỗi bi thương sâu đậm.
Đến chiều, Trương lão gia tử tới dùng bữa tối nhưng lại không thấy Trương Tiến. Vì thế ông lão tự mình lên lầu xem thử.
Năm nay Trương lão xấp xỉ tám mươi, tuổi thực sự đã cao. Mặc dù nếp nhăn và mấy đốm đồi mồi đan xen gần hết cả khuôn mặt, ông cụ vẫn trông quắc thước và oai nghiêm cực kỳ.
Trương Tiến nhìn người ông đã từng vì Trương gia lăn lộn cả nửa cuộc đời trước mặt mình, lòng bắt đầu cảm thấy chua xót, "Ông nội, cháu đã phạm phải một sai lầm rất lớn."
Trương lão gia tử đỡ Trương Tiến ngồi xuống, "Cháu ngoan, nếu biết sai thì phải sửa."
Trương Tiến lắc đầu nói tiếp: "Ông nội, cháu nợ người ta một sinh mạng."
Hai hàng lông mi trắng xóa của Trương lão chợt run lên.
"Cháu nợ Quả Tử một mạng, nợ đứa trẻ chưa kịp ra đời vào bảy năm trước kia một mạng..." Mà tất thảy những chuyện này đều do Trương Tiến quá dung túng người anh em với tình nghĩa ba mươi năm liền của mình mà ra. Tên Đường Bằng kia, tên Đường Bằng hắn từng cho rằng có tình có nghĩa lại là kẻ độc địa không bằng cầm thú. Gã đã gây nên tội lỗi trầm trọng mà chẳng biết hối cải, thậm chí còn muốn kéo người khác chôn chung.
"Cháu không thể để cậu ta làm thế." Trương Tiến nói. Hắn có trách nhiệm giữ bí mật của Quả Tử đến cùng. Trương Tiến không thể vì một người mà mình đã nhìn nhận sai lầm mà liên lụy đến Quả Tử thêm một lần nào nữa.
Nghe được đến đây, Trương lão gia tử liền vỗ rầm một phát lên mặt bàn, "Cháu vừa nói gì?" Lần đầu tiên lão biết mình còn một đứa chắt vĩnh viễn không bao giờ chào đời. Bởi ngay khi nó chưa được đến với thế giới này thì đã bị tên rác rưởi Đường Bằng kia hại chết.
Nếu lão nhớ không nhầm, Đường Bằng vẫn luôn muốn Đường Tuyên gả vào Trương gia. Thời gian Trương Tiến xuất ngoại, hai anh em Đường gia cũng theo chân ra nước ngoài. Trương lão không tin chuyện này chỉ là sự trùng hợp đơn thuần.
"Thủ đoạn thật độc ác!"
Trương Tiến đưa tay vuốt lưng Trương lão gia tử, "Nếu xử lý Đường gia thì sản nghiệp của Trương gia chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng phần nào." Cha mẹ Đường Bằng tuyệt không nuốt được cục tức này, mà Triệu gia ắt hẳn cũng vậy.
Trương lão gia tử vỗ nhẹ mu bàn tay Trương Tiến, "Chuyện này ông sẽ không can dự vào, cháu hãy tự quyết định đi. Thế nhưng cháu phải nhớ cho kỹ, thân là một thằng đàn ông, nếu ngay cả người mình yêu và thân nhân mà cũng không bảo vệ được thì gia tài bạc triệu có ích lợi gì?"
Dứt lời, Trương lão gia tử liền bước tập tễnh xuống lầu. Lão nhanh chóng cho người chuẩn bị lễ vật, lòng thầm nghĩ phải đi tìm Quả Tử tạ tội mới được.
Không bao lâu sau, Triệu Nhụy e dè bước vào phòng Trương Tiến. Lúc bấy giờ hắn đang ngồi trước cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm vô định. Triệu Nhụy biết hiện tại chớ nên làm phiền hắn. Thế nhưng hôm nay ngay cả mẹ cô cũng đã quỳ xuống trước mặt cô rồi.
Triệu Nhụy rót một ly trà, bưng đến đặt vào tay Trương Tiến. Trương Tiến ngước nhìn cô một chút, hỏi: "Mẹ em lại nói gì nữa?"
Triệu Nhụy mím môi đáp: "Tuổi tác của bà đã lớn, chỉ mong mọi chuyện thuận hòa bình ổn mà thôi."
Trương Tiến cầm tay Triệu Nhụy. Người con gái này vô cùng hợp ý hắn. Một người hiểu lý lẽ, biết tiến biết lùi, ôn nhu lương thiện.
"Triệu Nhụy, em có yêu anh không?"
Triệu Nhụy ngắm nhìn Trương Tiến. Người đàn ông trước mặt cô đây rất tuấn tú, cực kỳ phong độ, thông minh thức thời. Được ở cùng với hắn, cô nhất định sẽ hạnh phúc.
Triệu Nhụy nói: "Yêu." Câu trả lời không hề oanh liệt cuồng dã, cũng chẳng tôn thờ cẩn trọng. Chỉ đơn giản là một từ yêu mà thôi.
"Vậy nếu anh muốn em chọn giữa anh và người nhà thì sao?" Trương Tiến biết mình vô sỉ. Nhưng với tình hình hiện tại, Triệu Nhụy và hắn chắc chắn sẽ không tránh khỏi vấn đề này. Trương Tiến cần một người toàn tâm toàn ý cùng mình chống đỡ hết thảy, chứ chẳng phải kẻ cứ luôn chần chừ e dè, muốn lung lạc suy nghĩa của hắn. Cho đến bây giờ, Trương Tiến hắn cũng vẫn ích kỷ như vậy.
Sắc mặt Triệu Nhụy tái nhợt, "Đường Bằng là anh em của anh, sao anh cứ phải đuổi cùng gϊếŧ tận kia chứ?"
Trương Tiến đáp: "Lúc đầu anh cũng vốn định khoanh tay đứng nhìn." Thế nhưng khi Đường Bằng nói ra lời uy hiếp với hắn, cũng là lúc ranh giới cuối cùng của hắn bị xúc phạm. Trương Tiến còn nhớ rõ tâm trạng bản thân khi nhận ra tình cảm anh em bao nhiêu năm trong nháy mắt biến thành rác rưởi như thế nào.
"Tất cả chuyện này đều vì Quả Tử phải không?"
Trương Tiến lặng thinh nhìn Triệu Nhụy..
Triệu Nhụy nhếch môi cười gượng. Cô rút bàn tay nhỏ nhắn ra khỏi tay Trương Tiến rồi cúi người đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nụ hôn này chậm rãi, đủ cho một giọt nước tuôn ra từ mắt Triệu Nhụy, rơi xuống gò má của Trương Tiến.
"Trương Tiến, em không thể vì một người không yêu mình mà vứt bỏ cả gia đình được." Dứt lời, Triệu Nhụy đứng dậy. Cô đã từng nghĩ sẽ cùng Trương Tiến dắt tay nhau trải qua quãng đời còn lại. Thế nhưng bây giờ, cô chỉ có thể nói với hắn hai từ: "Tạm biệt."
Trương Tiến dõi theo hình bóng người con gái vừa rời khỏi phòng. Tay hắn vẫn còn duy trì động tác nắm tay Triệu Nhụy. Triệu Nhụy vốn sẽ là một người vợ rất tốt, rất rất tốt...