Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 32




Tác giả: Ca Sơ.

Tô Lạc đang trong cơn mê man choàng tỉnh dậy, như đã bị điều gì đó rất kinh khủng đánh thức.

"Sao thế? Khó chịu ở đâu à?" Quả Tử tựa một tia chớp nhào tới bên y.

Phải thật lâu sau Tô Lạc mới có thể nhận ra hình dáng của cậu. Y mấp máy muốn nói gì đó nhưng khi vừa khẽ động cơ mặt, môi liền co rúm lại vì đau đớn.

Thế là Quả Tử ngăn cho Tô Lạc lên tiếng, "Vết thương của cậu vừa được khâu lại, chưa thể nói chuyện được đâu."

Môi Tô Lạc tiếp tục giần giật nhưng không còn định thốt thành lời nữa. Ngô Hạo vốn đang đứng gần đó nhanh chóng tiến đến, đưa tay vuốt ve trán y, nhẹ giọng an ủi: "Cậu ấy vẫn ổn, em đừng lo!"

Tô Lạc trông thấy Ngô Hạo tựa như vớ được phao cứu sinh, lập tức an tâm ngủ thiếp đi.

Trong nỗi mơ hồ, Tô Lạc cảm giác bóng tối đã hoàn toàn vây kín. Y thấy bản thân như đang dập dìu giữa biển khơi, hết chìm rồi lại nổi, cơ thể lúc nóng lúc lạnh. Cơn khó chịu cứ kéo dài mãi đến rạng sáng ngày hôm sau mới dần ổn định lại.


Tô Lạc vừa mở mắt ra liền trông thấy một bàn tay đang gắp bông gòn đã được thấm nước nhẹ nhàng đặt lên môi mình. Dòng nước tràn từng chút một vào miệng, khiến cho vòm họng vốn khô khốc của y trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tô Lạc hé môi, nhìn người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu đang ngồi ngay trước mặt mà không biết phải nói gì.

Lăng Triết Vũ nâng đầu giường cao lên rồi đưa một ly nước muối ấm cho y, còn cắm sẵn luôn ống hút vào đó.

Tô Lạc nhận lấy, uống thật chậm rãi.

Lăng Triết Vũ vừa trông thấy hai cổ tay bầm tím của y thì nhãn thần lập tức tối sầm nhưng vẫn chẳng lên tiếng.

Tô Lạc nhìn sang phía salon, phát hiện Quả Tử đang ngủ. Hô hấp của cậu đều đều khiến lòng y an tâm hơn hẳn. Y cầm chiếc bảng đặt bên cạnh mình lên, viết: "Cám ơn anh."


Lăng Triết Vũ mỉm cười, cũng lấy bảng viết đáp lại, "Không cần khách sáo. Để tôi lấy canh cho em."

Tô Lạc dõi theo dáng vẻ của Lăng Triết Vũ đang dùng bảng để trò chuyện với mình mà lòng cảm thấy ấm áp.

Lăng Triết Vũ mở bình giữ nhiệt ra, một mùi thơm ngào ngạt lập tức lan tỏa. Tô Lạc vừa hạ sốt nên chẳng muốn ăn gì, tuy nhiên y vẫn cố uống cho hết chén canh đầy này. Không ngờ rằng chén canh ấy rất hợp với khẩu vị của y, mùi vị vừa xa xôi lại vừa quen thuộc.

"Ngon lắm." Tô Lạc không hề kiệm lời khen tặng.

Lăng Triết Vũ tiếp tục dùng khăn ướt lau mặt cho Tô Lạc. Khuôn mặt y bây giờ đang được băng kín như bưng, không soi gương thì sẽ không thể tự lau được.

Trong lúc Lăng Triết Vũ đang cẩn thận lau từng chút một, Tô Lạc lại tiếp tục lấy bảng viết: "Lăng tiên sinh, trước đây chúng ta có quen nhau sao?"


Lăng Triết Vũ liếc sơ một chút. Lần này anh không viết tay nữa mà mở miệng nói: "Không, thế nhưng chúng ta tựa như đã từng gặp mặt." Chẳng có gì là không thể làm lại từ đầu, anh tin tưởng vào điều đó.

Tô Lạc lặng thinh quan sát Lăng Triết Vũ.

Chờ cho Lăng Triết Vũ ra khỏi phòng, Quả Tử mới đi đến ngồi xuống bên cạnh y, "Thật ra Lăng tiên sinh không tệ."

Tô Lạc nhìn cậu, "Không tệ là sao?"

Quả Tử đứng dậy đưa bảng cho Tô Lạc. Ít ra so với Tề Hiên, Lăng Triết Vũ biết săn sóc, biết dịu dàng. Ít ra, anh sẽ không xem Tô Lạc như một kẻ thay thế. Ít ra, mạng của Tô Lạc là do anh cứu về. Nếu không, khi qua hết ba ngày gia hạn, chẳng biết chừng y đã bị Tề Văn Tu gϊếŧ chết rồi.

Thế nhưng trên chiếc bảng nọ, Quả Tử chỉ viết: "Anh ta trông rất đẹp trai!" Phải nói là một người đàn ông khiến người ta phải mê đắm. Tề Hiên suốt ngày mang bộ mặt cương thi lạnh lẽo. Còn anh thì lại có vẻ nhã nhặn, thành thục, đương nhiên thu hút hơn nhiều.
...

Lúc bấy giờ, Ngô Hạo đang đứng cạnh một cánh cửa sổ sát đất. Ngày hôm qua, hắn vừa ngồi chuyến bay tư nhân từ thành phố B đến đây. Cho tới tận thời điểm hiện tại, hắn vẫn chưa hề chợp mắt dù chỉ một lần.

Căn nhà này ắt hẳn là tài sản riêng của Lăng Triết Vũ. Phía xa xa có một hồ nước thơ mộng, trong phạm vi vài dặm không hề thấy bóng một căn nhà nào khác. Nơi đây trông như chốn bồng lai tiên cảnh vậy, hoàn toàn cách ly khỏi chốn huyên náo, ầm ĩ ngoài kia.

Sau khi nhận cuộc điện thoại của Quả Tử, Ngô Hạo lập tức lên đường đến địa điểm mà cậu đã báo trước, mới biết thì ra Tô Lạc không đang ở bệnh viện dưỡng thương.

Tuy không phải bệnh viện nhưng điều kiện chữa trị tại căn nhà này lại rất đầy đủ. Phải nói rằng hoàn cảnh thiên nhiên lúc nào cũng tốt hơn cho bệnh nhân.
Hiện Lăng Triết Vũ đang ngồi trên ghế đá ngoài vườn hoa nghe điện thoại. Vườn hoa này thoạt nhìn thì trông rất đẹp, tuy nhiên nếu chịu khó để ý sẽ thấy khắp mọi ngóc ngách đều có vệ sĩ đứng canh gác. Có thể đây là một nơi rất an toàn, nhưng Ngô Hạo lại thấy lòng không yên.

"Anh hai, anh đang ở đâu?" Ở đầu dây bên kia là Lăng Phàm đang khóc lóc nức nở, giọng nói run rẩy không thôi.

Lăng Triết Vũ khẽ híp mắt. Anh đã phải trông nom cho Tô Lạc một ngày một đêm, lúc này đang uể oải dựa vào ghế nghỉ ngơi. Tuy nhiên giọng nói của anh vẫn giữ sự trầm ổn như thường, "Anh đang đi công tác ở nước ngoài. Đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh hai ơi chuyện lớn rồi. Tô Lạc bị bắt cóc, cũng có thể đã chết. Tề Hiên đang cho người ráo riết đi tìm mà vẫn không có tin tức, hiện ngay cả anh ấy cũng ngất xỉu luôn... Anh hai, rốt cuộc anh đã đi đâu?" Trong ống nghe vang lên tiếng khóc rất thật.
Lăng Triết Vũ khó chịu nhíu mày nhưng âm điệu bình tĩnh của anh chẳng hề thay đổi, "Hiện tại anh đang rất bận, không thể về ngay được. Em cố gắng an ủi Tề Hiên đi. Lúc này chính là lúc yếu ớt, bất lực nhất của cậu ta, nếu em đã chọn thì nên cố gắng giữ lấy."

Lăng Triết Vũ hoàn toàn không đề cập đến Tô Lạc dù chỉ một chữ.

Lăng Phàm không ngờ Lăng Triết Vũ lại trấn định như vậy, trấn định đến nỗi khiến cậu bắt đầu tin rằng anh thực sự chẳng hề màng đến chuyện của y.

Sau khi cúp máy, Lăng Phàm quay lại phòng ngủ của Tề Hiên. Lúc này trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi, miệng chưa từng ngừng gọi tên Tô Lạc.

Lăng Phàm vừa bước đến bên giường, Tề Hiên đã lập tức ngồi bật dậy, dọa cậu giật mình không thôi.

"Tô Lạc!!" Tề Hiên như gã điên ôm lấy Lăng Phàm vào lòng. Lực tay hắn rất mạnh nhưng cái ôm lại vô cùng ấm áp, tựa như "Tô Lạc" chính là một phần trong cơ thể hắn vậy. Phải dính vào cho thật chặt, không thể đánh mất đi.
Tuy nhiên chưa tới nửa phút, Tề Hiên chợt bừng tỉnh. Hắn dùng một tay đẩy Lăng Phàm ra, do dùng nhiều sức nên cậu bị mất đà ngã xuống đất.

"Cậu không phải Tô Lạc!" Tề Hiên tức giận nhìn Lăng Phàm.

Lăng Phàm cũng vì giận mà mặt đỏ lên, "Đương nhiên tôi không phải Tô Lạc! Anh nhìn cho rõ đi, tôi là Lăng Phàm, là Lăng Phàm đã từng cứu mạng anh!"

Tiếng hét vang dội này vậy mà lại khiến Tề Hiên khôi phục tinh thần.

Tình cảm mãnh liệt trong hắn lập tức tan đi, khuôn mặt tuấn mỹ bắt đầu trở nên lạnh nhạt. Tề Hiên không nhìn Lăng Phàm nữa, chỉ vén chăn lên muốn ra khỏi giường.

Lăng Phàm vội hỏi: "Anh đi đâu đó?"

Tề Hiên: "Tìm Tô Lạc."

Lăng Phàm quát: "Cậu ta đã chết rồi!"

"Chát!" Tề Hiên vung một cái tát thật mạnh vào gương mặt đẹp đẽ của Lăng Phàm, trên má cậu lúc này đã dần hằn lên năm dấu ngón tay đỏ hỏn.
"Lăng Phàm, cậu rất muốn Tô Lạc chết sao? Em ấy đã cứu mạng của cậu!"

Lăng Phàm bị đánh hoàn toàn sửng sốt, qua một khoảng thời gian mà vẫn chưa thể hồi thần. Lát sau cậu mới nhận ra chuyện gì đã xảy đến với mình, lập tức tức giận trừng hai mắt, "Tề Hiên, đừng quên rằng tôi từng cứu mạng anh!"

Tề Hiên yên lặng nhìn Lăng Phàm, cái nhìn như đang đối mặt với một người mà hắn chưa từng quen biết. Cậu vô thức lùi về sau một bước.

"Ơn cứu mạng của cậu, tôi sẽ cố dùng hết tất cả mọi thứ để trả lại. Nhưng trong từ "tất cả" này, không bao giờ có Tô Lạc!"

Huyết sắc trên mặt Lăng Phàm dường như đã không còn nữa, cậu chỉ biết nhìn bóng lưng đang dần xa của Tề Hiên, sau đó thất thểu ngồi xuống đất.

Tề Hiên không biết mình có thể tìm Tô Lạc ở đâu. Hắn thử đến căn biệt thự kia tìm, bên trong lại chẳng có lấy một ánh đèn.
Từ khi hắn chia tay Tô Lạc, dì giúp việc đã không còn sang đây để đổi thức ăn trong tủ lạnh nữa. Nhà cửa cũng chả hề được quét trước dọn dẹp, mặt bàn toàn bụi là bụi. Thậm chí trong phòng khách vẫn còn lưu lại rất rõ ràng dấu vết ẩu đả vào một tháng trước của họ.

Tề Hiên bước lên lầu, đi vào phòng ngủ Tô Lạc. Đã từng có vô số buổi tối hắn thừa dịp đêm đen lẻn vào căn phòng này, đè người đó ra nằm dưới thân mình để thỏa thích rong ruổi. Tuy nhiên khi được quan sát kỹ càng dưới ánh sáng, hắn lại thấy nơi đây thật xa lạ biết bao.

Thậm chí Tề Hiên còn chẳng biết nơi tủ đầu giường có cất hình chụp của Tô Lạc và hắn, chẳng biết chỗ giá sách có rất nhiều tranh chân dung, tất cả đều vẽ hắn. Mỗi một nét vẽ, mỗi một đường cong uốn lượn lên xuống trong đó dường như vẫn còn vương vấn đôi chút tình ý không tài nào xóa nhòa.
Tô Lạc rất thích vẽ Tề Hiên khi hắn không mặc gì. Từng thớ bắp thịt và cơ bụng chéo của hắn được phát họa lại rõ nét, khiến người khác không khỏi phải ngẩn ngơ. Những đường nét tỉ mỉ ấy cho thấy Tô Lạc vô cùng quyến luyến khối cơ thể tuyệt mỹ này.

Bên dưới xấp tranh chân dung còn có một loạt các mẫu thiết kế đã được cẩn thận vẽ ra.

Đó là bản phát thảo của rất nhiều phụ kiện thời trang và trang sức. Có khuy măng-sét, có vòng tay, thậm chí qυầи ɭóŧ,...

Tề Hiên chợt cả kinh nhảy xuống giường, chạy vào phòng của bản thân. Hắn lấy tất cả những món quà mà Tô Lạc đã từng tặng mình ra: giày, tất, găng tay đều có đủ. Chẳng những thế còn có vài bộ tây trang không nhãn hiệu mà hắn chưa từng mặc bao giờ.

Tề Hiên bày mọi thứ đầy một giường rồi lại ngồi bên cạnh bưng mặt. Bây giờ hắn mới biết được toàn bộ những món quà này đều do chính Tô Lạc thiết kế nên, thậm chí y còn tự tay làm ra chúng. Thế mà hắn lại chưa từng biết quý trọng lấy một lần.
Thì ra Tô Lạc đã từng yêu hắn như vậy.

Còn hắn đã làm gì...?

Tề Hiên ngồi bệt dưới đất ôm lấy đống đồ nọ òa khóc. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn khóc to như vậy.

Sau khi khóc xong, Tề Hiên lại chợt nhớ đến chuyện gì đó, lập tức vọt thẳng đến nhà Tô Lạc.

Tề Hiên chưa bao giờ đến nơi này, chỉ biết đây chính là nơi ở của y.

Chẳng hiểu sao hắn lại linh cảm rằng Tô Lạc chắc chắn sẽ về nhà. Nhưng vì không biết chính xác y ở căn hộ nào, nên hắn chỉ có thể đi gõ cửa từng nhà từng nhà một như một kẻ tâm thần. Tề Hiên cố gắng tìm cho ra Tô Lạc, mặc kệ hàng xóm xung quanh mắng chửi ra sao. Đến khi bảo vệ đến cản hắn, hắn mới có thể nhờ họ tra tư liệu chủ hộ giúp mình.

Bảo vệ nhận ra Tề Hiên, thậm chí còn lấy báo so sánh với hắn ở ngoài đời. Cuối cùng anh ta kia dẫn Tề Hiên lên lầu, vừa đi vừa nói với hắn: "Tô tiên sinh đang định bán nhà nên ngài ấy có để lại một chiếc chìa khóa sơ cua cho chúng tôi."
Tề Hiên chợt quay đầu nhìn chằm chằm bảo vệ, "Em ấy định dọn đi sao?"

Bảo vệ nọ cố dằn cảm giác muốn bỏ chạy trong lòng xuống, kiên nhẫn đáp: "Khoảng một tháng trước ngài ấy đã tìm người sang tên rồi."

Một tháng trước, chính là lúc hắn và Tô Lạc chia tay mà?

Vậy là Tô Lạc vốn định âm thầm rời bỏ hắn?

Bảo vệ mở cửa ra, Tề Hiên lập tức xông vào. Hắn lần tìm từng căn phòng một, nhưng không hề có tiếng nói của bất cứ ai vang lên. Đáp lại hắn chỉ có bầu không khí yên ắng đáng sợ xung quanh mà thôi.

Người bảo vệ kia rốt cuộc không chịu nổi nữa, anh ta nói: "Tô tiên sinh thực sự chưa từng về. E rằng ngài ấy đã đi rồi."

"Hãy để tôi được ở riêng một lát."

Bảo vệ do dự hồi lâu, sau đó quyết định đi khỏi.

Tề Hiên bắt đầu lục tung khắp nơi như tên trộm, lại không biết mình đang muốn tìm thứ gì. Tuy nhiên hắn bất ng]ờ phát hiện mấy cây que thử thai được giấu trong ngăn kéo tủ.
Tề Hiên nhìn đống que một lúc lâu, trong đầu vang lên giọng nói của người nào đó ngày một rõ.

Dường như đã từng có ai van nài với hắn, "Cậu ấy đã mang thai con của ngài rồi. Ba năm nay cậu ấy chỉ có một mình ngài mà thôi. Ngài không quan tâm sống chết của Tô Lạc cũng được, nhưng ít ra đừng bỏ mặc tính mạng của đứa bé..."

Lại một lần nữa Tề Hiên trở nên điên cuồng. Hắn lôi ra được rất nhiều bộ quần áo cỡ nhỏ và vài món đồ chơi cho trẻ con, thậm chí vài quyển sách hướng dẫn cách chăm sóc thai nhi.

"Tề Hiên! Tên súc sinh! Anh chắc chắn sẽ bị quả báo!!!"

"Ha ha ha... Mình chính là súc sinh! Không những hại chết Tô Lạc, mà còn hại chết đứa con! Ngay cả súc sinh mình cũng không bằng! Ha ha ha..."

...

Tô Lạc ngủ không được an giấc. Trời vừa vào đêm mà y đã tỉnh dậy, tiếng đàn êm ái bất chợt vang lên bên tai.
Tô Lạc men theo tiếng đàn nọ đi xuống lầu, bắt gặp Lăng Triết Vũ đang ngồi trong một căn phòng chơi dương cầm.

Ngón tay Lăng Triết Vũ như cánh chim không ngừng bay lượn trên phím đàn, tạo ra từng giai điệu du dương trầm bổng. Tô Lạc cong khóe môi bước tới.

Dường như Lăng Triết Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của y. Anh đồng thời quay đầu lại nở một nụ cười thật tươi, sáng như trăng như sao, khiến tim kẻ si mê phải đập liên hồi.

Tô Lạc thoải mái ngồi cạnh Lăng Triết Vũ. Anh đàn xong một khúc rồi lại cầm nhạc phổ lật vài tờ, có ý muốn cùng Tô Lạc hợp tấu bản "Sad Angel" mà anh vừa giở tới.

Sau khi phần hợp tấu kết thúc. Lăng Triết Vũ liền đưa tay sờ trán Tô Lạc, "Ừm, đã không còn nóng nữa. Có muốn ăn gì không?"

Tô Lạc gật đầu.

Lăng Triết Vũ tự tay nấu canh cho Tô Lạc. Cả hai cùng nhau ăn khuya, cùng nhau làm ổ trên salon xem TV. Tô Lạc thấy cũng kỳ, rõ ràng trước đó còn là một người xa lạ, sao giờ lại tựa như hai người đã từng sinh sống rất hợp ý cùng nhau thế này?
Tô Lạc chỉ vừa động tay, Lăng Triết Vũ sẽ lập tức hiểu ý đổi kênh giúp y. Y mới xem được một lát thì ngủ thiếp đi mất.

Lăng Triết Vũ từ tốn bế Tô Lạc lên, nhẹ nhàng bước về phòng.

Ngô Hạo thấy Lăng Triết Vũ mang Tô Lạc vào phòng thì cũng theo sau. Ngờ đâu hắn lại bắt gặp Lăng Triết Vũ đang cúi người đặt lên trán Tô Lạc một nụ hôn dịu dàng.

Lăng Triết Vũ ngẩng đầu, lập tức thấy Ngô Hạo. Dường như anh không hề cho rằng việc mình vừa làm lúc nãy có gì quái lạ.

Ngô Hạo cố che giấu nỗi cả kinh của bản thân, bình tĩnh nói: "Tôi muốn đo nhiệt độ cho em ấy một lát."

Lăng Triết Vũ vô cùng khách sáo đáp lại Ngô Hạo, "Bác sĩ Ngô chăm sóc Tô Lạc rất vất vả rồi. Trời đã trễ thế này, anh nên đi ngủ đi, tôi có thể chăm sóc cho em ấy."

Ngô Hạo vẫn nói tiếp: "Tối hôm qua Lăng tiên sinh thức suốt đêm, chú ý đến sức khỏe vẫn hơn." Có thể nói Lăng Triết Vũ đã lo lắng hầu hết mọi thứ cho Tô Lạc. Tựa như anh chính là người thân cận nhất của y vậy. Rõ ràng Ngô Hạo là anh trai, nhưng khi đứng trước mặt Lăng Triết Vũ, hắn lại chẳng khác gì người ngoài.
Lăng Triết Vũ nở nụ cười điềm đạm, "Không sao, tôi có thể chịu được."

Ngô Hạo chẳng còn điều gì để nói nữa, chỉ đành trở về phòng mình. Thế nhưng qua đến ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng thì hắn đã quay lại.

Hắn thấy Tô Lạc ngủ rất say, Lăng Triết Vũ đang nằm ở bên cạnh nắm lấy một tay của y. Khi cửa vừa được mở ra, anh lập tức ngẩng đầu cảnh giác, thậm chí đôi mắt còn chưa kịp hé.

Sau khi thấy người đến là Ngô Hạo, anh mới nhếch môi hỏi: "Sao sớm vậy?"

Ngô Hạo gật đầu với Lăng Triết Vũ, nở nụ cười không nông không sâu với anh. Sau đó hắn bước đến bên giường sờ trán Tô Lạc, khẳng định y đã hoàn toàn hạ sốt.

"Bữa sáng do ai chuẩn bị?"

Lăng Triết Vũ: "Anh cần gì?"

Ngô Hạo: "Tô Lạc thích ăn canh trứng gà, cháo thịt nạc."

Lăng Triết Vũ lập tức buông tay Tô Lạc ra, không quên nhìn thoáng qua khuôn mặt đang được băng bó của y, "Tôi biết rồi." Dứt lời, anh lập tức đứng dậy vào bếp chuẩn bị điểm tâm.