Tác giả: Ca Sơ.
Tô Lạc bị sốt. Gương mặt vốn trắng trẻo của y bây giờ đỏ bừng bừng, đôi mắt hẹp dài thường xuyên mang nét cười hiện ngập trong hơi nước vì nhảy mũi liên tục. Ngay cả tên đạo diễn luôn ra vẻ cao thượng trước mặt mọi người đang đứng quan sát ở bên cạnh cũng thầm run lên trong lòng.
Người đại diện của Tô Lạc, Quả Tử thì đang vừa dùng khăn tay lau nước mắt cho y vừa nói chuyện với gã, "Đạo diễn Từ, ngài thấy đó, toàn bộ lịch quay của Tô Lạc đã dành hết cho bộ phim này, tại sao bây giờ ngài lại muốn đổi diễn viên?"
Tên đạo diễn "cao thượng" nọ lập tức nhăn nhó đáp lời, "Một trong những yếu tố mấu chốt để đóng phim điện ảnh là khả năng bán vé. Hai năm nay tuy danh tiếng của Tô Lạc rất khá, thế nhưng muốn thu hút được nhiều người mua vé xem phim thì vẫn còn khó khăn lắm. Lúc trước do lịch quay của Hàn Húc đã kín nên tôi mới tìm cậu ấy, nhưng bây giờ người ta đã chịu dành chút thời gian để quay rồi." Nếu nói về việc lịch quay của ai đáng giá hơn thì một tiểu minh tinh như Tô Lạc có thể so sánh với ngôi sao quốc tế chắc?
Đôi mắt Quả Tử đã đỏ lên vì tức nhưng vẫn phải cố kiềm chế cơn giận, tiếp tục đàm phán, "Vai nam chính không được, vậy còn những vai khác..."
Tên đạo diễn nhanh chóng xua tay, "Những vai còn lại cũng đã quyết định xong hết, không thể vì Tô Lạc mà thay đổi được." Nói đoạn, gã quay đầu nhìn Tô Lạc hai mắt ướt nhẹp vì nhiệt độ cơ thể cao, "Chuyện này lỗi ở tôi, vậy nên chắc chắn không thể thiếu tiền đền bù cho cậu. Mong lần sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác khác." Dứt lời, gã lập tức làm ra tư thế tiễn khách.
Tô Lạc quẹt nước mũi xong thì cầm lấy tay đạo diễn, cười rất bình tĩnh, "Mong lần sau hợp tác."
Tô Lạc đã định buông nhưng ngón cái của lão già dê kia vẫn cứ xoa nhẹ mu bàn tay y, không có ý muốn thả, "Nếu như cậu thích, tôi có thể nhờ người ta giới thiệu một bộ phim khác cho cậu."
Gã đạo diễn cười ra vẻ ta đây, "Chưa trở thành diễn viên gạo cội, cậu nên khiêm tốn học hỏi nhiều hơn mới đúng, nhưng cũng phải chọn cái mà học, đừng bắt chước người ta làm giá..."
"Cảm ơn đạo diễn Từ đã dốc lòng chỉ bảo, chúng tôi nhất định sẽ khắc sâu vào tận đáy lòng!" Quả Tử rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, giật mạnh bàn tay đang bị đạo diễn Từ nắm lấy của Tô Lạc. Sắc mặt cậu âm trầm, giọng nói thì lạnh buốt.
Biểu cảm tên đạo diễn nọ lập tức trở nên khó coi, "Tôi rất bận, không tiễn."
Tô Lạc tỉnh bơ liếc Quả Tử, "Chắc do hôm nay tôi quên mặc sịp đỏ."
Cậu lập tức trừng mắt với y, sau đó lái xe đi khỏi.
Tô Lạc ngồi tựa lưng vào ghế. Cơn đau từ ban tối vẫn chưa giảm đi chút nào, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi tuôn ra không ngừng. Sau chuyện này, sao Tô Lạc còn không hiểu ra cơ chứ? Người ta mới vừa vứt bỏ y hôm qua, hôm nay y đã bị tước mất vai nam chính.
Vì muốn dành toàn lực cho bộ phim nên Quả Tử đã giúp Tô Lạc hủy hết tất cả hợp đồng với các công ty giải trí muốn hợp tác khác trong vòng nửa năm tới. Y biết bây giờ đi xin việc, nếu không phải họ đã chọn xong diễn viên thì cũng sẽ vì lời từ chối trước đó ra chiều cười nhạo châm biếm, làm gì có chuyện cho y thêm cơ hội. Thứ đã nhả ra khỏi miệng thì ai ai cũng có thể ăn được, Tô Lạc lấy tư cách gì để giành lại họ đây?
Vậy nên mấy hôm nay Tô Lạc đành phải cố lê thân thể bệnh tật đi hết mấy trường quay nhưng kết quả chỉ toàn tốn công vô ích. Quả Tử nhìn sắc mặt tái nhợt của y mà lòng cũng thấy thương thay, "Cậu ngồi ở đây đợi đi, tôi lấy xe."
Tô Lạc ngoan ngoãn ngồi chờ trên bậc thang, đầu óc vẫn mơ màng. Thậm chí lúc có người gọi y vài lần, y cũng không đáp lại.
Đến khi Tô Lạc ngẩng đầu lên nhìn quanh mới thấy được một người đàn ông tuy còn trẻ tuổi nhưng râu đã mọc khắp mặt đang gọi mình.
Trần Hoành theo thói quen đưa tay sờ cằm, hỏi, "Sao cậu lại ngồi ở đây? Quả Tử đâu? Sắc mặt tệ vậy? Bệnh à?"
Tô Lạc im lặng thật lâu. Trông anh ta có vẻ quen biết y, thế nhưng y lại không rõ anh ta là ai hết.
Vậy nên Tô Lạc chỉ đành cố không để mình trông quá ngu ngơ, dùng ngữ điệu đơn giản nhất đáp lời Trần Hoành, nói mục đích y đến đây cho anh nghe.
Đến lượt Trần Hoành im lặng, sau đó anh nói: "Nếu cậu không ngại thì có muốn tham gia vào đoàn làm phim của tôi không?"
Ánh mắt Tô Lạc lập tức sáng lên. Quả nhiên dù trong năm hạn cũng không quá xui xẻo, mới ngồi yên chốc lát đã hứng được một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống rồi.
Trần Hoành ngồi bên cạnh y, giải thích sơ về kịch bản cho y nắm. Nội dung bộ phim này được cải biên từ một trò chơi tiên hiệp đang nổi tiếng trên mạng. Tuy bản thân anh chỉ là đạo diễn được thuê về, quyền hạn không cao nhưng việc chọn diễn viên thì vẫn có thể.
"Tôi đã xem qua mấy bộ phim cậu đóng gần đây, diễn xuất rất tốt. Vai nam số một này cậu hoàn toàn có khả năng đảm nhận."
Tô Lạc nghe xong miệng lập tức há hốc ra không khép vào được. Vai nam số một đó, sao lại cho y đóng dễ dàng vậy?
Trần Hoành lấy danh thiếp ra rồi dùng bút viết địa chỉ lên, "Ngày mai cậu đến thử trang phục nhé."
"Không cần thử vai trước sao?"
Ánh mắt Trần Hoành đột nhiên dời đến cổ tay đang lộ ra khỏi măng-sét (1) của Tô Lạc, con ngươi chợt co rút. Điều này làm cho y có cảm tưởng như chỉ trong một giây nữa thôi anh ta sẽ phát điên lên ngay. Không hiểu sao Tô Lạc lại cảm thấy sợ hãi, vô thức kéo áo che cổ tay mình.
(1) Măng-sét: Cổ tay của áo sơ mi, chỗ có nút gài ý.
Sắc mặt Trần Hoành trở nên u ám. Anh bất ngờ đứng dậy, đôi mắt đen như mực nhìn Tô Lạc thật lâu, đến cuối cùng chỉ nói ra một câu duy nhất: "Chăm sóc tốt cho bản thân." Dứt lời, anh liền nhanh chóng bỏ đi.
Cơn giận vừa rồi rõ ràng như vậy, Tô Lạc hoàn toàn không thể cho đấy là ảo giác được.
Tô Lạc chợt cảm thấy ngờ ngợ, có thật Trần Hoành muốn y đóng phim của anh ta không vậy?
Khi Quả Tử lái xe tới, Tô Lạc đưa danh thiếp của Trần Hoành cho cậu xem, "Đạo diễn Trần mời tôi đóng vai nam số một này."
Quả Tử giật mình. Trên tấm danh thiếp thật sự ghi tên Trần Hoành, không thể giả được.
Tô Lạc suy nghĩ chốc lát rồi nói, "Lịch quay bộ phim này khá phù hợp với thời gian của tôi bây giờ, cơ hội khó có được. Hơn nữa là vai nam số một đó!" Y nhấn mạnh chi tiết cuối cùng, không ai có thể chống lại sức hấp dẫn của vai nam chính cả.
Quả Tử lau mồ hôi trên trán, "Trước đây anh ta từng mời cậu đóng vai chính nhưng cậu đã rất kiên quyết từ chối. Phải chăng cậu cũng quên luôn anh ta rồi?"
Tô Lạc lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, "Đừng nói với tôi rằng giữa tôi và anh ta cũng có quan hệ ấy ấy nha?"
Quả Tử nhìn Tô Lạc, không nói gì.
Tô Lạc đột nhiên thấy kinh sợ đạo đức của mình, chột dạ hỏi: "Chắc không phải vì vậy nên tôi mới bị người ta đá chứ hả?"
Quả Tử thở dài, "Đương nhiên không. Nhưng nếu có thể, tôi thà để cậu chọn Trần Hoành còn hơn. Cái số cậu hình như chỉ đáng để người ta đá đít thôi hay sao ấy!"
Mặt Tô Lạc đen đi, thầm nghĩ hèn gì Trần Hoành lại có phản ứng như vậy.
"Quả Tử, cậu hãy thành thật cho tôi biết, ngoài Tề Hiên và Trần Hoành ra, tôi còn trêu hoa ghẹo nguyệt bất cứ ai nữa không?"
Quả Tử chẳng nói lời nào, chỉ tiếp tục u oán nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc trợn to mắt, bắt đầu lo lắng cho danh tiết bản thân đã gìn giữ bao lâu nay, "Một người? Hay hai?" Y vừa suy nghĩ vừa nhìn mặt mình qua kính chiếu hậu, quả thật rất đẹp trai. Thế nên y tự cộng thêm một vào.
Quả Tử thở dài, "Không ngờ cậu lại có thể quên một cách sạch sẽ như vậy. May thay cậu còn chưa quên tôi." Mà thật ra Quả Tử cũng không biết mình nên tiếc nuối hay phải cảm thấy mừng vì điều này nữa.
Đến cuối cùng, Tô Lạc vẫn không có được câu trả lời y mong muốn.