Tác giả: Ca Sơ.
Tề Hiên vẫn còn tình cảm với mình sao?
Trong tiềm thức, Tô Lạc đã tự hỏi như vậy vô số lần.
Quả Tử ngồi bên cạnh đột ngột gõ vào trán y một cú, "Nghĩ gì mà ngây người ra thế, nhớ phải biểu hiện tốt một chút. Chương trình quảng cáo này là niềm mơ ước của bao nhiêu người cậu có biết không hả? Thời trang Vương Triều nổi tiếng nhất nhất đó."
Tô Lạc gạt tay cậu ra, xoa nhẹ hai bên thái dương, tỏ ý ghét bỏ nói: "Cậu làm rối tóc tôi bây giờ."
Quả Tử hừ hừ hai tiếng, coi lại bộ dạng của cậu kìa!
Tô Lạc vừa bước xuống xe liền trông thấy trụ sở chính Thời trang Vương Triều, mà giám đốc marketing của họ cũng đang đứng chờ sẵn bên cạnh cổng lớn.
Hợp đồng quảng cáo này tới rất đột ngột. Tô Lạc vốn không phải ngôi sao nổi tiếng gì, nếu có nhận quay quảng cáo sẽ cũng chỉ là các project không quá quy mô, hoặc ít nhất nó chưa bao giờ đến từ những nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế. Thế nên đây chính là lần đầu tiên của y.
(1) CF (Commercial film): phim quảng cáo, là một hình thức quảng cáo có dàn dựng thành phim (có nội dung cụ thể) nhằm để quảng bá sản phẩm, chương trình hay tổ chức nào đó. Được đăng trên các phương tiện truyền thông, các trang web giải trí.
Giám đốc marketing giải thích chi tiết với y về rất nhiều khoản, ý chính đều tập trung vào việc muốn mời y quảng bá hình ảnh sản phẩm.
"Chúng tôi biết Tô tiên sinh rất bận rộn. Nhưng vì khoảng thời gian này chúng tôi phải gấp rút công bố bộ sưu tập mới ra thị trường nên đành làm gián đoạn việc quay phim của cậu, thật ngại quá." Lượng công việc cần giải quyết hiện tại của công ty chắc đang chất đống không đếm xuể, tuy nhiên thái độ vị giám đốc này vẫn khách khí, từ tốn. Trước tiên ông ta dẫn Tô Lạc đi tham quan khu trưng bày hàng mẫu mỗi quý, sau lại mời y đến xem cũng như tham khảo cách các người mẫu khác chụp hình. Không những thế ông ta còn đứng bên cạnh y liên tục giải trình yêu cầu hiệu quả quảng cáo mà công ty mong muốn.
Giám đốc marketing nọ cười đáp, "Đương nhiên vì ngoại hình của cậu rất phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi."
Cũng đâu phải một mình Tô Lạc có ngoại hình đạt yêu cầu. Tuy nhiên y không nói gì, chỉ nhếch môi nhìn ông ta.
Vị giám đốc kia đành lắc đầu, nụ cười trở nên bất đắc dĩ, "Là do Vương tổng muốn mời cậu. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của cấp trên thôi."
Tô Lạc gật đầu, quả nhiên là thế.
"Nhưng hình tượng của cậu thực sự rất phù hợp với bộ sưu tập mới của quý này."
Cuối cùng Tô Lạc vẫn dành ra hai ngày để quay quảng cáo.
Sau khi trở lại thành phố S, việc đầu tiên y làm đó là gọi điện cho Tề Hiên.
Nhưng điện thoại của y vừa chỉ đổ chuông một tiếng liền lập tức bị ngắt. Tề Hiên đang dự một cuộc họp nội bộ ở công ty con, hắn đưa tay ra hiệu cho giám đốc bộ phận có thể nói tiếp. Bên này công việc cứ tiếp tục diễn ra, bên kia Tô Lạc vẫn yên lặng nhìn điện thoại.
Một lát sau y gửi tin nhắn cho Tề Hiên: Tôi đã hoàn thành xong chương trình quảng cáo cho Thời trang Vương Triều rồi.
Màn hình điện thoại Tề Hiên vừa sáng, hắn ngay tức thì mở ra xem.
Tô Lạc đợi tầm ba phút liền nhận được hồi âm: Coi như là quà chia tay.
Quà chia tay?
Tô Lạc đọc ba chữ này, đầu óc đột nhiên trống rỗng. Rõ ràng trong lòng y không hề có chút cảm xúc lạ thường nào, nhưng không hiểu sao bàn tay đang cầm điện thoại lại vô thức run rẩy.
Tô Lạc vội vã dùng tay kia dằn xuống, cố gắng bình tĩnh gõ vài chữ. Nào ngờ một tin nhắn khác đã nhanh chóng được gửi tới: Tôi đang họp, nếu cậu còn việc gì thì có thể tìm Hà Thần, trợ lý của tôi.
Lời cự tuyệt đã rõ ràng như vậy, Tô Lạc cũng chẳng còn gì để nói nữa. Cuối cùng y chỉ gõ ra hai chữ: Cảm ơn.
Y và Tề Hiên, cùng đoạn tình cảm mà y không thể nhớ rõ này, đã kết thúc một cách ngắn gọn như thế.
Tô Lạc khó chịu lấy tay đè ngực mình. Quả Tử bưng nước trái cây bước vào thấy vậy liền ngồi xuống đối diện, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay y.
Cậu nghiêm túc hỏi: "Anh ta nói gì?"
"Hả?" Tô Lạc cầm ly nước trái cây uống một ngụm, hương vị vẫn thơm ngon như cũ.
"Đừng nói dối, tôi biết cậu chắc chắn sẽ liên lạc với Tề Hiên."
Y đành thành thật trả lời, "Anh ta nói coi như đây là quà chia tay."
Quả Tử thở dài, "Thà rằng hắn tống cho cậu một chương trình quảng cáo còn tốt hơn chặn hết đường sự nghiệp của cậu!"
Phải rồi, nói thế chắc Tề Hiên đã thực sự chịu buông tha cho Tô Lạc. Y và hắn từ nay đường ai nấy đi.
Tô Lạc xoa lồng ngực, nói: "Chiều tôi sẽ tự tới studio, cậu cứ nghỉ ngơi ở nhà, không cần đi với tôi."
"Khỏi tới, tôi đã xin nghỉ giúp cậu rồi."
"Sao cậu không báo tôi trước?!" Tô Lạc nổi giận, lớn tiếng trách móc Quả Tử.
Quả Tử bình tĩnh nhìn y đáp: "Tôi là người đại diện của cậu, có quyền sắp xếp công việc cho cậu, mà công việc quan trọng nhất cậu cần làm chiều nay đó chính là ngủ."
Tô Lạc: "..."
Việc Tô Lạc được mời đóng quảng cáo cho Thời trang Vương Triều đã có báo chí đưa tin, không những thế còn họ đăng kèm vài tấm hình chụp y mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi bỏ hai nút ở cổ, để lộ hầu kết và xương quai xanh tinh xảo. Mái tóc y lúc bấy giờ nhờ gió biển nên được vén khéo lên, tuy có hơi mất trật tự nhưng lại tạo cảm giác hấp dẫn và thu hút lạ kỳ. Thêm vào đó, vẻ ngoài Tô Lạc ưu nhã hoàn mỹ. Y cười bình thường không sao. Nhưng khi y khẽ nghiêng khóe mắt, nhấc nhẹ đuôi lông mày liếc nhìn ống kính thì nhất định sẽ khiến cho kẻ khác phải moi tim ra dâng tặng.
Tiêu Hàm vừa xem hình vừa xoa ngực, sau đó nhăn mặt nói với Tô Lạc: "Anh thực sự ăn ảnh đó."
Tô Lạc: "Cám ơn lời khen của cậu."
Tiêu Hàm thoáng liếc nhìn y rồi tiếp lời, "Hình như anh và Tề Hiên đã làm lành, sao cả hai còn muốn chia tay vậy?"
Tô Lạc thản nhiên trả lời Tiêu Hàm, "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Tiêu Hàm: "..."
***
Hiển nhiên Trần Hoành và Lục Quân Thành cũng đã đọc tin.
"Nguyên nhân cậu từ bỏ đây sao?" Lúc đầu Lục Quân Thành không tin Trần Hoành sẽ thật sự buông tay. Người đàn ông trước mặt anh vốn không hề biết tuyệt vọng là gì, một khi người đó đã muốn chắc chắn sẽ làm tới cùng mới thôi, đối với tình cảm cũng như thế. Lục Quân Thành đã từng trải nghiệm điều này nên càng có thể khẳng định.
Ánh mắt Trần Hoành dừng mãi trên gương mặt trong tấm ảnh. Có thể khi tất cả mọi người nhìn vào đây sẽ bị vẻ đẹp này hấp dẫn, thế nhưng một điều khác ở Tô Lạc khiến anh thích hơn cả chính là tính cách phóng khoáng tự nhiên, yêu ghét rõ ràng của y. Y vừa có dáng vẻ của một quý công tử thanh tao nhã nhặn, vừa mang nét cứng cỏi, trầm ổn của một đứa con nhà trung lưu bình dị.
"Cậu ấy có người trong lòng." Ngay từ ban đầu Tô Lạc đã nói rõ ràng với Trần Hoành như vậy, nhưng anh không hề nghĩ rằng đó lại là Tề Hiên.
Vẻ mặt Trần Hoành thoạt nhìn như bình tĩnh. Nhưng càng bình tĩnh chừng nào Lục Quân Thành lại càng có thể ngửi ra được tâm trạng đang bị đè nén của Trần Hoành chừng nấy.
Lục Quân Thành vô thức đưa tay xoa gáy Trần Hoàng. Đã từng có một khoảng thời gian, mỗi khi anh cần sự an ủi, Lục Quân Thành sẽ làm thế này để trấn an cảm xúc của anh.
Ai ngờ Trần Hoành tựa như bị điện giật vậy, lập tức né đi.
Lục Quân Thành lúng túng không biết để tay ở đâu. Phải rồi, anh quên rằng anh đã không còn đủ tư cách để hành động thế này nữa, vì giữa họ bây giờ chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè mà thôi.
"Nếu cậu thật sự thích cậu ấy thì phải nắm bắt cơ hội." Tô Lạc không phải một người ham danh lợi, nhân phẩm rất đáng tin cậy. Lục Quân Thành cho rằng y chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc và sự ấm áp Trần Hoành hằng mong muốn. Anh cảm nhận được điều này ở y. Cả hai cùng nhau diễn chung đã lâu, Lục Quân Thành thấy rằng mình đã giúp Trần Hoành khảo sát y một cách rất cặn kẽ rồi.
Nếu như đó là Tô Lạc thì anh yên tâm.
Trần Hoành nhìn anh thật lâu, sau đó mới lên tiếng: "Có những thứ đã được định trước là không thuộc về mình, thì hà cớ gì phải mong ước."
Trần Hoành đã từng dành năm năm để đấu tranh cho một người, nhưng kết quả cuối cùng lại thành cả hai đôi người đôi ngã.
Mà Tô Lạc cũng cứng đầu như Trần Hoành. Muốn y thay lòng cũng giống như anh tự bảo mình phải từ bỏ tình cảm của chính bản thân, rất khó khăn. Huống hồ, Trần Hoành có thể thấy Tề Hiên thật sự quan tâm tới y.
Đã một khoảng thời gian dài anh phải học cách buông tay người ta, bây giờ chỉ đang làm thêm lần nữa mà thôi.
Lục Quân Thành dõi theo bóng lưng của Trần Hoành khi rời đi, anh bỗng đưa tay như muốn bắt lấy thứ gì đó. Nhưng đến cuối cùng, bàn tay anh chỉ nắm được một khoảng không mà thôi.