Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 69: 69: Phía Đông Ba Dặm





Tan làm, La Thành Dương đưa An Hạ đến Du gia, một toà biệt thư màu đồng phía ngoài thành phố.

Theo dẫn dắt của người làm đi vào toà biệt thự cổ kính trang nghiêm màu đồng, nơi này uy nghiêm đến ná thở, bước phòng phòng khách, sofa bằng gỗ thạch quý hiếm, An Hạ cùng La Thành Dương ngồi xuống ghế.

Hai người ngồi ở sofa phòng khách một lúc, An Hạ ngắm nghía trang trí cổ xung quanh, từng món đồ đều thuộc loại cổ quý, đoán không nhầm thì cũng thuộc hàng hiếm có trị giá đến vài trăm triệu.

Tiếng bước chân trên lầu truyền xuống, An Hạ hướng nhìn đến cầu thang bằng gỗ nhung, một cô gái trong chiếc váy ngủ giản đơn màu trắng, dắt tay một nữ hầu đi xuống.

Từ phía xa không nhìn rõ, khi cô ấy đến gần, nhung nhang tuyệt sắc lộ ra, cô ấy xinh đẹp một cách huyền ảo, giống như một nàng công chúa cổ tích trong lâu đài vô tận của mình.

Nhìn thấy cô gái kia, không hiểu vì sao An Hạ lại cảm giác không được thoải mái, hay nói cách khác rằng cô sợ sệt, từng luồn gió lạnh thổi làm cho An Hạ dợn óc, rùng người.

Cô ấy đến gần, ngồi xuống một chiếc ghế sofa tách lẽ, lúc này An Hạ mới hiểu rõ, vì sao cô hầu lại dắt tay cô gái kia tận tình như thế.

Đôi mắt cô ấy vô hồn mở, trong veo như không có một chút ánh sáng nào trong đôi mắt ấy.

"Giới thiệu với em, đây là Du Nhược Y, bạn của anh" La Thành Dương lịch thiệp giới thiệu, An Hạ nhanh cười "Xin chào, tôi là Ngô Bối Nghi."
Cô ngốc nghếch giơ ra bàn tay muốn bắt tay chào hỏi, La Thành Dương nắm lấy tay cô hạ xuống, ý bảo không cần.

Bởi vì Du Nhược Y là một nữ nhân mù loà, làm sao biết tay cô ở đâu để nắm lấy, An Hạ thật ngu ngốc mới làm hành động bắt tay kia, cô ngượng cười thu lại bàn tay.

Du Nhược Y nghe giọng nói ngọt ngào của An Hạ, nâng môi cười khẽ nghi hoặc hỏi lại "Ngô Bối Nghi, phải không?"
Câu hỏi lạ làm cho An Hạ ngẩn ngơ vài giây, cô nhanh chóng khẳng định lại chắc nịch "Vâng."
Du Nhược Y tuy mắt không nhìn thấy, nhưng theo hướng tiếng nói, xoay gương mặt hướng về phía An Hạ, đôi mắt hướng thẳng về phía An Hạ nhìn.


Nếu không vì hành động có người dìu dắt và đôi mắt mất đi ánh sáng, hành động nhìn ngó chuẩn xác này của Du Nhược Y khiến người ta còn ngỡ rằng cô không hề bị mù.

Cái nhìn của cô ấy làm cho An Hạ giật mình, không rõ bản thân bị làm sao, nhưng ánh mắt cô ấy giống như muốn bóc trần lớp mặt nạ của An Hạ vậy.

Từ người Du Nhược Y phát ra một luồn năng lượng từ trường, giống như thâu tóm hoàn toàn suy nghĩ lẫn tâm trí của người đối diện.

"Em biết anh sẽ đưa cô ấy đến tìm em, nhưng đến bây giờ mới xuất hiện, trễ hơn dự tính của em đấy" Du Nhược Y đáp, ánh mắt dịch chuyển sang phía bên cạnh nhìn La Thành Dương.

An Hạ trơ mắt chớp chớp, rốt cuộc cô ấy có thật là bị mù không?
"Anh quên mất" La Thành Dương cười khẽ, nhìn Du tiểu thư với ánh mắt híp sâu, giống như muốn dùng ánh mắt để trao đổi với cô ấy "Nói như vậy, em cũng biết mục đích anh đến đây rồi."
Du Nhược Y im lặng không đáp, bàn tay hướng đến bàn thủy tinh, đầu móng tay chạm nhẹ vào tách trà, định hình được tách trà, nhẹ nhàng cầm lên tách trà nóng mà người hầu chuẩn bị.

Hành động của cô ấy dường như đã rất quen thuộc, không dư thừa một động tác nào, im lặng cầm lên tách trà, thổi ra hơi nhẹ, mùi hương trà thơm, nhâm nhi một ngụm trà nhỏ.

Đôi mắt cô ấy vô hồn, nhưng trong tâm trí cô ấy dường như đã nhìn thấy rõ khung cảnh, cô ấy nắm rõ vị trí An Hạ ngồi ở đâu, vị trí La Thành Dương, từng cái liếc mắt đều rất chính xác, nhâm nhi tách trà, mặt trà rung động những hình tròn.

Ánh mắt vô hồn kia chậm rãi nhìn về phía An Hạ sau đó thu về, lại nhấp thêm một ngụm trà, nhìn vào mặt trà động đậy.

Một loath động tác chỉ trong im lặng, La Thành Dương không hề gấp rút, chờ đợi câu trả lời, với màn lặng thing chỉ có âm thanh nhâm nhi trà này, đối với An Hạ trở nên căng thẳng vô cùng.

Theo màn lặng thinh chỉ có tiếng nước đọng, An Hạ đến thở cũng không dám.

Vì sao ánh mắt cô ấy lại dò xét đến vậy? Giống như cô ấy đang nhìn thẳng vào con người thật của cô vậy, hai bàn tay An Hạ bấu vào nhau, thể hiện rõ sự bối rối.

"Ừm..." Đặt xuống tách trà, Du Nhược Y mới lên tiếng, giọng nói cô ấy êm êm dịu dàng, sâu trong sự dịu dàng ấy lại mang một uy lực huyền ảo nào đó, khiến người khác vô cùng tin tưởng "Anh quan trọng vấn đề đó cũng đâu có tác dụng gì, điểm yếu nằm ở cảm xúc của anh thôi, rõ ràng nó cũng không quan trọng."
Bỗng cô ấy nói một câu rất dài với anh nhưng An Hạ nghe hoàn toàn không hiểu, không rõ cô ấy đang nói đến vấn đề gì.


An Hạ nâng đầu nhìn anh ở bên cạnh mình, muốn quan sát biểu cảm của anh.

"Đúng là vậy, nhưng xác nhận rõ hơn sẽ tốt" La Thành Dương đáp lời.

Đầu lông mày An Hạ chau lại, rốt cuộc hai người họ đang nói về cái gì vậy?
Du Nhược Y lại lần nữa liếc mắt về phía An Hạ, cô nhìn anh, cảm giác được ánh nhìn của Du tiểu thư liền xoay đầu lại nhìn, cô ấy liền nhếch lên nụ cười khẽ.

An Hạ giật mình, đối với ánh mắt cùng cách cô ấy cười cảm thấy lạnh người, ngươi kia...!Làm sao lại có thể là người mù?
"Phu nhân đây là Ngô Bối Nghi nhỉ?" Cô ấy lại lặp lại một lần, một cách đầy khó hiểu khiến cho An Hạ chau mày, Du Nhược Y đáp trả câu nói của chính mình "Đúng rồi, Ngô Bối Nghi tiểu thư."
"Vâng?" An Hạ nhăn mi, sao lại cứ lặp đi lặp lại như thế, thật khó hiểu.

Đổi lại người ngồi bên cạnh An Hạ, La Thành Dương dường như đã nhận được tín hiệu của Du Nhược Y, cách cô ấy đáp hồi đã cho anh đáp án, giải đáp thắc mắc của anh về thân thế của An Hạ.

La Thành Dương cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô vợ đang ngơ ngác dịu dàng, cô đang rất hoang mang nga, đôi mắt to tròn cứ đảo đảo rồi chớp chớp, đôi mi thanh tú cứ chau rồi lại giản.

La Thành Dương nhanh chóng đổi chủ đề "Anh của em vẫn tốt chứ?"
"Vẫn tốt, chết dí ở bên Anh rồi" Nhược Y đáp lời, An Hạ xoay mặt nhìn anh, sau đó lại xoay mặt nhìn Du tiểu thư kia.

Gọi cô hai ba lần lại không có gì nói về cô, hai người này làm sao vậy?
"Anh không liên lạc với anh ấy sao?" Nhược Y hỏi, La Thành Dương cười khổ đáp "Rất ít khi liên lạc."
"Trước đây anh đã bận bịu, sau khi kết hôn có vẻ bận bịu hơn nhỉ?"
"À, cũng bận" La Thành Dương nâng bạc môi cương nghị cười.

Hai người họ tán ngẫu một lúc, đến cuối cùng An Hạ vẫn không biết anh đưa cô đi theo có tác dụng gì, ngồi nghe hai người tán ngẫu mấy chuyện cũ, biết được Du Nhược Y là em gái của bạn thân anh, bạn thân Du Bá Lạp đã du học và đang lập nghiệp ở bên Anh.


La Thành Dương đối với tiểu thư kia rất hợp ý, nói chuyện rất hợp, còn liên tục cười nói rất vui vẻ, An Hạ không rõ thân thế cô gái họ Du ấy là như thế nào, sống trong một toà lâu đài cổ như này chắc chắn gia cảnh không kém.

Ngồi giữa hai người nhưng chẳng có nói gì, để hai người họ nói chuyện, An Hạ mở ra điện thoại, lén nhắn một tin nhắn gửi cho Chu Tinh Tuệ.

Chu Tinh Tuệ có khối kiến thức về những người trong thương trường, doanh nghiệp, nghệ sĩ, nói chung Tinh Tuệ biết rất nhiều người, có thể sẽ biết chút ít về cô gái sống trong toà lâu đài cổ kính này.

An Hạ soạn một tin nhắn gọn, gửi cho Tinh Tuệ.

"Cậu có biết gì về Du Nhược Y không? Người sống trong toà lâu đài ngoài đô thành."
Chờ đợi Chu Tinh Tuệ trả lời, cuộc trò chuyện của hai người họ cũng chấm dứt, La Thành Dương và An Hạ đứng lên chuẩn bị ra về.

Du Nhược Y cũng đứng lên.

"Không sao, em không cần tiễn" La Thành Dương ôn tồn đáp, Du Nhược Y haha cười, gương mặt mang theo nét mê hoặc của người thiên cổ "Có bao giờ anh đến thăm mà em tiễn?"
La Thành Dương phì cười, tay choàng eo vợ nhỏ bên cạnh, chuẩn bị ra về "Vậy anh về, giúp anh gửi lời thăm đến Bá Lạp."
"Được" Nhược Y đáp, yêu kiều nhắc nhở một câu không lạ lẫm "Đừng nên giải quyết vấn đề trong khi tâm trạng không được tốt."
Đối với lời nhắc nhở này, La Thành Dương có chút buồn cười "Em nghĩ anh nông nổi như vậy sao? Đơn nhiên tâm trạng không tốt thì không giải quyết được điều gì rồi."
"Có những sẽ không lý trí như thế" Nhược Y khẽ giọng, giọng nói cô ấy lúc nào cũng êm êm dịu dịu mang cho người khác cảm giác dễ chịu "Ghen tuông chẳng hạn."
La Thành Dương cười khẽ, đối với lời khuyên của cô em không mấy để tâm, anh có tự tin về bản thân sẽ không như câu khuyên nhủ ngốc nghếch kia, sao em ấy lại có thể khuyên anh một câu ngớ ngẩn như vậy, hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Đưa bàn tay ôm eo vợ nhỏ, hướng Nhược Y một cái gật đầu rồi rời đi, An Hạ theo chân anh, quay đầu rời đi.

Du Nhược Y híp sâu đôi mắt nhìn bóng lưng nhỏ của An Hạ, cái nhìn như xuyên thấu vào tâm trí của cô ấy.

An Hạ đi được vài bước chân, giọng nói êm dịu của Nhược Y lại vang lên trong đầu cô, giống như một lời nhắn nhủ.

"Phía đông ba dặm."
An Hạ dừng dại bước chân, xoay đầu lại nhìn Du Nhược Y, cô ấy nhìn cô, ánh mắt cô ấy hoàn toàn không có một tia sáng nào, rõ ràng là một người mù, nhưng khi cô nhìn cô gái ấy.


Du Nhược Y hoàn toàn nhận thấy ánh mắt của cô, Nhược Y vẽ ra một nụ cười nhạt, đôi mắt vô hồn khẽ chớp, một ánh nhìn bi thương trao cho An Hạ.

La Thành Dương cũng dừng lại theo An Hạ, anh xoay đầu nhìn lại Nhược Y, nhanh chóng gương mặt Nhược Y biến thành sự vui vẻ, giơ lên bàn tay vẫy nhẹ tạm biệt.

"Về thôi" Anh khẽ nhắc, An Hạ mới hoàn hồn gật đầu "Ừm."
Hai người rời khỏi, Du Nhược Y thở ra một hơi thật dài, trầm tư đầy bi thương.

"Thật đáng tiếc."
"Sao ạ?" Người hầu đỡ lấy tay tiểu thư thắc mắc.

"Không có gì."
An Hạ và La Thành Dương ngồi vào xe trở về, điện thoại trong túi xách An Hạ rung lên liên tục, tin nhắn của Chu Tinh Tuệ liên tục nhảy đến.

"Bất ngờ nha, sao lại hỏi về cô ấy? Cậu không thường tìm hiểu về trường phái tâm linh mà."
"Có chuyện gì sao?"
"Khoan đã, hay là cậu gặp cô ấy? La Thành Dương mang cậu đi gặp cô ấy à?"
"Không được gặp!"
"Tuyệt đối không được gặp!"
Điện thoại trong tui rung lên liên tục, Chu Tinh Tuệ lo cho cô đến hoảng.

Bởi Du Nhược Y, là một người nổi bật trong trường phái tâm linh, nhà ngoại cảm giỏi nhất cho đến hiện tại.

Bất kể là ai, bất kể là chuyện gì, cô ấy cũng có thể nhìn ra được, người đã từng hợp tác cùng cảnh sát phá giải những vụ án bí hiểm về tâm linh, người được mệnh danh là bà đồng của những linh hồn, có lời đồn rằng cô ấy có thể nhớ cả kiếp trước.

Mang An Hạ đến gặp cô ấy, chắc chắn việc giả mạo sẽ bị vạch trần.

(P/s Chị Nhược không vạch trần, vì chị thấy được tấm lòng nhân hậu của An Hạ, cô ấy giả mạo đều vì người khác, vì cha vì Ngô thị, không vì chính bản thân, cho nên chị Nhược mới che cô qua ải.)
_ThanhDii.