Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 19: 19: Leo Núi





Ngày thứ hai của chuyến đi, dự trình sẽ tiến lên núi và ở đó trong vòng hai ngày, đúng với cái tên của chuyến đi là dã ngoại.

Bọn họ sẽ ở căn nhà trên đỉnh núi cắm trại, tận hưởng thiên nhiên vô thực từ đỉnh núi trên cao.

Từ buổi sáng sớm, hừng đông gió mát lạnh, cả hai gia đình đã tập hợp để lên núi sớm nhất khi trời còn mát.

Hành lý đã được di chuyển đi trước, hai gia đình sẽ tận hưởng hành trình leo từ chân đến đỉnh núi cực kì rèn dũa sức khoẻ.

An Hạ không có phục trang phù hợp cho cuộc leo núi, những quần áo mà La phu nhân chuẩn bị đều là những bộ đầm, váy khiêu gợi, quyến rũ.

Rất may mắn An Hạ đã dự trù trước, hôm qua ngoài mua áo khoác còn có mua thêm một bộ quần áo thể thao dài.

Hừng đông trôi qua với khí trời se lạnh, bắt đầu chuyến leo núi từ sáu giờ sáng.

Ngọn núi này rất cao, để leo từ chân đến đỉnh núi ít nhất cũng mất năm giờ.

Bốn vị trưởng lão dẫn đầu đoàn, tiếp đến là An Hạ và Bối Nghi, người đi sau cùng là La Thành Dương với trách nhiệm canh trừng hai cô gái.

An Hạ vốn đã rất năng động, những chuyến đi leo núi như thế này chính là sở trường của An Hạ, cô rất thích thú vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh rừng cây xanh, chim thú kêu hú hú.

Ngược lại, với Bối Nghi đây chính là cực hình, cô không thích việc đi bộ lên bật thang như thế này.

Dẫn đầu đoàn leo núi, giọng nói La lão gia phát ra truyền về phía sau.

"Ai mà không đi nổi nữa thì đến trạm dừng chân phía trước có thể đi cáp treo."
Ngô Bối Nghi nghe thấy liền cảm tạ trời đất, đáp trả lại La lão gia "Con nghĩ là con phải dùng cáp treo lên đó trước rồi."
"Dì cũng vậy" Dì Diệp khổ sở lắc đầu, phụ nữ đã quá năm mươi, leo núi như này là quá sức, chỉ có thể đi một đoạn như thể dục buổi sáng còn leo đến tận đỉnh núi là chuyện không thể.

La lão gia nghe thế thì cười "Đó là tại con không thường vận động đấy."
La lão hướng sang An Hạ hỏi "An Hạ thế nào? Con có muốn đu cáp lên đó không?"

"Chật chật" Giơ ra năm ngón tay phản đối, gương mặt cô bắn ra tia sáng "Chuyện nhỏ, con thích leo bộ hơn, nghe nói đi khúc trên kia sẽ có thác nước nữa, phải chiêm ngưỡng."
"Vậy trạm dừng đầu tiên là bà Lâm và Bối Nghi, hai người lên đó trước thì chọn phòng rồi nghỉ ngơi đi" La lão đáp, trên vần trán cũng đã ra giọt mồ hôi "Bọn tôi chắc cũng sẽ đi cáp ở trạm kế tiếp."
An Hạ nghe thấy, lỗ tai nhỏ vểnh lên, há há cười đắc ý vỗ ngực "Xùy, con không đi cáp treo đâu, con sẽ là người chiến thắng ngọn núi này."
Tay phải giơ lên chiếc máy chụp ảnh với dáng vẻ vô cùng hào nhoáng, không khí trên đường đi rất mát mẻ, cây cói xanh tươi, đến những mõm đá cũng trông thật đẹp mát.

Đây chính là chuyến du ngoạn trong mơ ước của An Hạ, vừa đi vừa ngắm cảnh, chụp lại mấy cảnh đẹp.

Máu nghệ thuật của An Hạ đã sôi sùng sục lên rồi!
"Đừng có quá sức, con bệnh đó" Dì Diệp xoay đầu nhìn An Hạ phía sau, đôi mắt nghiêm khắc toét ra tia điện.

Ngô An Hạ hì hì cười, nháy mắt đá lông mày với dì, cái miệng nhỏ chu chu lên lấy lòng.

"Con không sao, hồi trước cũng có đi leo núi rồi mà" Mở chiếc túi nhỏ lấy ra lọ thuốc đã sẵn sàng giơ lên trước mặt dì Diệp, cực kì uy tính cười nói "Đã có phòng chống rõ ràng."
Dì Diệp xoay mặt đi, dì chẳng thể nói nổi An Hạ, dù sao cô cũng đã có chuẩn bị kỹ lưỡng.

Ở trạm dừng chân đầu tư tiên, Bối Nghi và dì Diệp từ bỏ cuộc chơi trước đi lên đỉnh bằng cáp treo, còn lại La lão, La phu nhân, Ngô Lão Đồng và An Hạ, Thành Dương.

Nghĩ ngơi năm phút, tạm biệt hai người đi cáp, bọn họ lại bắt đầu chặn đường leo bật thang lên núi, trạm nghỉ thứ hai cách đó gần hai cây số đi lên.

An Hạ vẫn rất tung tăng vừa đi vừa chụp ảnh, cứ thấy hoa đẹp cây lạ đều chụp ảnh lại lưu làm kỉ niệm.

Cho nên dù là lớp trẻ lại bị nhóm trưởng bối già phía trước bỏ xa một khoảng, La phu nhân đi ở phía trước, bà ngoái về phía sau nhìn An Hạ tung tăng chụp ảnh.

Bởi vì cô mãi mê ngắm cảnh quang rồi chụp ảnh nên tiến độ đi khá chậm chạp, thậm chí khi chụp xong rồi, An Hạ còn chẳng thèm nhìn bật thang, mắt chỉ đăm đăm vào ảnh vừa chụp trên máy, bước chân tự động bước lên các bật thang.

Con trai không hề bỏ lại An Hạ, dù cô chậm chạp nhưng anh vẫn đi ở phía sau cô, La phu nhân nhìn thấy đôi nam nữ người đi trước kẻ nối gót theo sau.

Trong lòng nảy ra ý định để cả hai có không gian riêng, nếu An Hạ muốn leo núi thì La Thành Dương cũng không thể bỏ mặc cô.

Vấn đề còn lại chính là dọn dẹp hai lão già kia, La phu nhân bước chân đến gần La lão gia, đột ngột thở dài một hơi cực kì mệt mỏi.


"Haiz, sao còn chưa đến trạm nghỉ vậy?"
"Bà mệt rồi à? Sắp đến rồi" La lão gia nhìn lại bản đồ trên tay, cũng đã thấm mệt quay sang hội ý Ngô lão "Chúng ta đến trạm cũng lên cáp luôn đi, đi như thế được rồi."
"Ừ, tôi cũng thấm mệt rồi" Ngô lão đáp trả, tay lau đi mồ hôi trên trán.

Cả nhóm đi người cố gắng leo lên từng bậc thang, đến chạm dừng thứ hai liền mừng khôn siết.

La lão hỏi lại An Hạ một lần nữa, trước khi lên cáp treo.

"Con vẫn đi được à?" Thật là nhiều sức khoẻ đi.

"Dạ" An Hạ gật đâu, sức sống vẫn còn nguyên vẹn "Chỗ thác nước ở giữa trạm ba với trạm bốn, chiên ngưỡng mẹ thiên nhiên thác nước xong con sẽ lên cáp, mọi người cứ đi trước đi."
"Nói vậy cũng không thể để con đi một mình, Thành Dương đi cùng An Hạ đi" La phu nhân chớp ngay thời cơ quý báu, cô nghe thấy vậy liền xoay đầu nhìn anh, mắt đẹp chớp chớp, sau đó liền vội xua tay.

"Aya, không phiền anh đâu, anh ấy chắc cũng mệt rồi, con đi một mình được, hơn nữa cũng có mấy đoàn du lịch đi cùng mà" Cô cười vui vẻ, ngây ngô đến quên mất anh là đấng nam nhi đang tuổi sung sức, người như cô còn chưa thấm mệt cô lại lo anh kiệt sức.

Mày rậm nhăn lại, mặt La Thành Dương trở nên rất khó coi, trong mắt cô nghĩ anh là thằng đàn ông yểu lả yếu đuối đến như thế sao? Thật không ngờ!
"Cha mẹ với bác trai đi đi, con sẽ đi cùng An Hạ" Trái ngược với mong muốn của cô, anh đảo lời.

"Vậy thì yên tâm rồi" La phu nhân hoàn toàn ngây thơ cười gật gật đầu, trong bụng vô cùng hoan hỉ mừng rỡ.

Việc còn lại là của hai đứa nhỏ.

Chuyến leo núi còn lại mình An Hạ và La Thành Dương, cả hai đi cùng nhau, La Thành Dương luôn theo sau An Hạ.

Ban đầu cô tươi tắn hớn hở bao nhiêu, khi cùng anh ở riêng liền có phần ngượng ngùng.

Bước chân đi vội hơn vì sợ làm chậm thời gian của anh, hai người đi cùng nhau, chẳng có chuyện gì để nói nên một màn im lặng đã xuất hiện làm cho bầu không khí thoải mái giảm bớt đi rõ.


Nói là hào hứng đi chăng nữa, An Hạ cũng chỉ là con người nhỏ bé, mồ hôi đã bắt đầu làm ướt tấm lưng áo, rất may mắn cô đã sớm chọn quần áo màu tối để phòng những trường hợp như vậy.

Trên mái tóc đã bắt đầu bết dính thành từng lọng, càng lên cao bước chân càng nặng trĩu, đôi giày bọc kín đôi chân bắt đầu nóng lên, những ngón chân đã có cảm giác ê ẩm.

Qua trạm thứ ba, An Hạ đã thấm mệt thấy rõ, hơi thở trở nên nặng nhọc và khó khăn, đôi lúc bước hụt bậc thang có phần chao đảo.

La Thành Dương hoàn toàn phải chú ý vào từng bước chân của An Hạ, luôn bật chế độ phòng vệ theo sát cô.

Nhìn bản đồ trên tay, cũng đã gần đến thác nước rồi, cô đã nghe được âm thanh chảy xào xạc.

Bước chân nặng trĩu nâng lên, như vô vàng bao cát đè nặng cơ thể không cho phép cô bước lên nữa, chân nhỏ đau ê ẩm giơ lên bước tiếp theo.

Cảm giác đè nặng khiến cô hoa mắt, bước hụt bậc thang, cơ thể mất đi lực không thể điều chỉnh thăng bằng khụy xuống.

La Thành Dương liền chụp lấy cánh tay cô, khó chịu in lên trên mặt, giọng nói có phần gắt gỏng.

"Được rồi, cố quá làm gì, ngồi nghỉ một chút đi" Từ ban đầu đã nhìn thấy cô mất sức, thế mà cô cũng chẳng mở miệng yêu cầu ngồi xuống nghỉ ngơi cứ cố gắng đi.

Dắt cô qua bên lề, đặt cô ngồi xuống một phiến đá, An Hạ mệt lừ đến mức không có tí sức lực nào để phản ứng nữa.

Ngoan ngoãn để anh kéo qua bên lề, ngồi lên phiến đá đen nhám, anh lấy ra chai nước suối trong balo, mở nắp đưa cho An Hạ.

Cô ngoan ngoãn như đứa trẻ nhỏ, hai tay nhận lấy chai nước, ngẩn đầu uống một ngụm lấy lại tinh thần.

Uống xong ngụm nước làm mát cổ họng, An Hạ thở phào ra mấy hơi, La Thành Dương lấy ra đồ ăn vặt mua ở dưới chân núi, là một chiếc bánh mì kép đưa ra trước mặt An Hạ.

Cô chần chừ, nhìn đồ ăn trên tay anh lại ngước mặt nhìn anh, La Thành Dương hít vào một hơi có phần bực bội, cúi xuống cầm lấy một tay ngữa ra, đặt bánh mì vào bàn tay cô ra lệnh.

"Ăn đi."
Đuối đến mặt mài xanh miết ra nhưng vẫn cứ cố, thật là cứng đầu đi.

"Em cảm ơn" Giọng cô lí nhí phát lên, tay mở ra bánh mì, leo núi hao phí sức quá nên cũng đói meo cả rồi, An Hạ cắn một miếng bánh mì to.

La Thành Dương đột ngột ngồi xuống phía trước chân, tay đưa ra như muốn nắm lấy chân cô, An Hạ hốt hoảng đến chân vội vàng rút lại, cũng vì vậy giật mình mà nuốt ực, phần bánh mì to chưa kịp nhuyễn nuốt xuống cổ họng bị nghẹn lại, tay liền vỗ vỗ lòng ngực bụp bụp.


Chộp lấy chai nước gấp rút uống, La Thành Dương ngẩn nhìn bộ dạng của cô bối rối của cô, không khỏi buồn cười.

Tay bắt lấy một bên cẳng chân của An Hạ, tháo ra giày bata.

Đến khi cục nghẹn trôi xuống, anh đã tháo xong giày của An Hạ, anh rút ra cả đôi tất, bàn chân cô đỏ ửng lên, bàn tay anh bao bọc chúng khiến chúng bỗng dưng trở nên nhỏ đi.

Gò má An Hạ từ trắng bệch vì mệt sang xanh lè vì nghẹn rồi đỏ bừng vì thẹn, anh tháo ra tất, An Hạ liền vội rút chân ra khỏi tay anh.

Xấu hổ quay mặt đi "Cảm ơn..."
Gương mặt thiếu nữ đáng yêu, gò má hồng hồng cố xoay mặt đi để che dấu nhưng trên vành tai cô cũng ửng đỏ, có dấu đi được một bên gò má thì lại lộ vành tai hồng hồng.

La Thành Dương đứng dậy, từ vị trí thấp hơn đến bao trọn An Hạ, anh ma mị trầm thấp giọng dò hỏi.

"Anh hỏi này...!Sao cứ ở gần anh là mặt em lại đỏ như thế?"
An Hạ mím chặt cánh môi, vội vàng xoay mặt đi đặt chai nước trở lại phiến đá như một cách để né đi ánh nhìn của anh, đáp bừa "Anh lại nói lung tung cái gì..."
Đầu cô cúi khẽ, hai tay cầm bánh mì lên gặm gặm, không hề nhìn anh dù chỉ là một giây, cảm giác anh vẫn nhìn chằm chằm cô để tìm câu trả lời, không bỏ sót một cử động nào của An Hạ, hoàn toàn thây tóm cô vào tầm mắt.

An Hạ nuốt xuống bánh trong miệng, lấy hết dũng khí ngước mặt nhìn anh, nhoe ra một nụ cười che lấp.

"Anh lại quên...!Em có ý trung nhân rồi..."
Đầu lông mày nhấc lên, cánh môi La Thành Dương dần dần nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, nụ cười chiến thắng của kẻ đã sớm nhìn thấu cô.

"Em biết con người ta khi nói dối sẽ có biểu hiện gì không?"
Cô ngừng động, đôi mắt chớp mạnh sau đó lánh qua nhìn xung quanh, cười trừ "Biểu hiện nói dối gì chứ, em cần gì phải nói dối."
La Thành Dương gật gật đầu, bàn tay giơ lên chạm vào gương mặt cô, kéo gương mặt cô ngẩn lại nhìn anh, với tác phong đắc ý chắc chắn lấn áp An Hạ.

"Toàn bộ biểu hiện của kẻ nói dối đều nằm trên người em rồi."
Còn tiếp...!
(P/s Nghe thấy câu hỏi của anh, đầu tiên là xoay đầu tránh đi, mục thứ nhất trong biểu hiện nói dối, tiếp theo lại cúi đầu, hai tay ôm bánh mì, đầu ngón tay bấu vào chiếc bánh biểu hiện bối rối, mắt thì đảo liên tục, cuối cùng chính là lặp lại câu hỏi một cách cứng ngắc.

Ta nói chị Hạ mà giả thành chị Bối được cả năm trời qua mắt ổng là kỳ tích thiên liêng, sử sách cần phải ghi lại *Chấm nước mắt*
Đơn nhiên là cả năm giả dạng mà bị nghi ngờ hết sáu tháng rồi chứ có yên ổn gì đâu, spoil cho các cô đó *Che miệng*)
_ThanhDii..