Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 39




Ta chợt hiểu ra, khẽ cười: "Vậy thì quá tốt rồi, đó chính là vị quân vương của một nước mà Hoàng hậu muốn có. Nhưng này Thái y chính, kế hoạch ban đầu của các ngươi hẳn là, nếu ta sinh ra Công chúa, ngươi mới mạo hiểm đổi hai đứa trẻ phải không? Giờ ta lại chưa sinh, Hoàng hậu cũng gần như trở thành tù nhân, trong tình hình như vậy, không để cho bất cứ ai phát hiện ra đứa trẻ này mới là tốt nhất, tại sao ngươi lại đánh thức nó dậy?"

Thái y chính run giọng: "Lão thần không có ý định đánh thức đứa trẻ dậy, nhưng lão thần sợ nếu không chăm sóc, đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nên lão thần quay lại giải bớt tác dụng của thuốc trước đó, lão thần cũng không biết Đàn Mỹ nhân phát hiện ra đứa trẻ như thế nào..."

"Lời ngươi nói không hợp lý, ta chưa từng sinh nở, Đàn Mỹ nhân vốn đã sinh ra Hoàng tử, đứa trẻ này đã vô dụng rồi, không tỉnh lại thì có sao?"

Thái y chính nghẹn ngào nói: "Lão thần, lão thần chỉ là có chút không đành lòng, châm cứu của lão thần có thể bảo toàn tính mạng cho nó, vốn định tìm cơ hội giấu nó vào hòm thuốc của lão thần, rồi đưa ra khỏi cung rồi âm thầm trả lại cho cha mẹ đứa trẻ, nhưng không ngờ..."

Ta khẽ cười: "Những năm qua, số thai nhi nam nữ ch*t dưới tay Thái y chính đâu phải ít, sao hôm nay lại đột nhiên không đành lòng?"

Thái y chính nghẹn ngào nói: "Lão thần gây nhiều tội nghiệt quá, bị báo ứng rồi, tôn nhi của lão thần vừa mới qua đời... Lão thần vốn muốn cứu đứa trẻ này để chuộc tội, nhưng..."

Ta liếc nhìn ông ta, quay đầu nhìn Mộc Đàn đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn và suy sụp.

Mộc Đàn nhẹ giọng nói: "Ta ôm đứa trẻ đến tìm nương nương, vốn là để nhờ nương nương chăm sóc, nhưng trong phòng này không có ai, ta nghĩ nương nương mang mối huyết thù lớn như vậy, hẳn phải xem Hoàng thượng thẩm vấn Hoàng hậu, nên tất nhiên phải ở tiền đường. Nhưng khi ta định đi, lại nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ này, ta tìm thấy nó, ta tưởng là nương nương giấu nó ở đây, ta phát hiện nó cũng là một nam hài."

Ta tiếp lời: "Vì vậy ngươi đã bóp ch*t nó, bởi vì ngươi muốn con của mình làm Thái tử, làm Hoàng đế."

Mộc Đàn vội nói: "Không! Không phải! Ta chỉ cầu xin con ta có thể bình an lớn lên! Nhưng ta, ta sợ nương nương không thể lật đổ được Hoàng hậu, ta sợ đến lúc đó..."

Ta cười: "Đến lúc đó Hoàng hậu sẽ có hai đứa trẻ trong tay, nàng ta không thể đảm bảo con của ngươi chắc chắn sống sót được."

Nước mắt trong veo của Mộc Đàn trượt xuống từ khóe mắt, nhưng giọng nói không có vẻ gì như đang khóc: "Không, Hoàng hậu chắc chắn sẽ chọn con của nương nương, con của ta chắc chắn sẽ ch*t."

Ta nhìn hai đứa trẻ, một sống một ch*t, quay sang nhìn Mộc Đàn cười: "Hoàng hậu chắc chắn sẽ chọn con của ta, chỉ vì ta được sủng ái hơn sao? Đứa trẻ mới sinh ra, Hoàng thượng có thể nhìn ra là của ai sinh không? Tại sao ngươi chắc chắn rằng Hoàng hậu nhất định sẽ chọn con của ta?"

Mộc Đàn bỗng nhiên khóc òa quỳ xuống trước mặt ta: "Nương nương, nương nương vốn không cần đứa trẻ này..."

"Ta có cần hay không, và việc ngươi có gi*t nó hay không là hai chuyện khác nhau. Ta không cần, không có nghĩa là ta có thể tha thứ cho việc ngươi gi*t nó. Khi Hoàng hậu gi*t con của ngươi, ngươi đã căm hận như thế nào, còn nhớ không? Ngươi gi*t con của ta, vậy đương nhiên ta cũng có thể gi*t con của ngươi..."

Mộc Đàn suy sụp kêu thét: "Không! Không!" Nàng ta như phát điên ôm lấy đứa trẻ, nhưng lại kiệt sức ngã xuống đất, chỉ làm trầy xước khuỷu tay, đứa trẻ không hề hấn gì.

Ta nhìn sâu vào ánh mắt gần như của một con thú mẹ đang bảo vệ con của Mộc Đàn: "Mộc Đàn, nếu ngươi muốn con của mình sống sót đến vậy, thì tại sao vừa rồi ngươi lại đẩy ta ra để tự lao về phía bàn thờ Phật?"