Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 29




Mộc Đàn ngơ ngác hỏi: "Tên tiểu thái giám nào?"

Bán Hạ khoát tay: "Ngươi cứ lo dưỡng thai cho tốt, nghe vài câu cho vui là được rồi."

Mộc Đàn quen thuộc với nàng ta, hơi tức giận: "Ta nghe hiểu rồi!"

Bán Hạ liếc nhìn nàng ta: "Ngươi hiểu cái gì?"

Mặt Mộc Đàn đỏ bừng: "Sự tính toán của Hoàng hậu, Vũ Uy Hầu, và cả Hoàng thượng nữa, ta đều hiểu hết rồi!"

"Vậy ngươi nói xem Hoàng hậu đã bố trí như thế nào?"

"..."

Ta mím môi cười nhẹ nhìn hai người họ đấu khẩu, có lẽ còn có thể cười được một thời gian nữa.

Làm người như Mộc Đàn thật tốt, người khác nói gì nàng ta cũng tin.

Nếu trước giờ Mẹo mà người của Hoàng hậu đến trước, thì vở kịch tốt đẹp mà ta từng thấy ở Phương Hoa điện ngày đầu vào cung chắc chắn sẽ được tái hiện ở Tiêu Phòng điện này. Giữa cảnh hoang tàn đầy đất đó, trong đám nữ nhân bị d.a.o găm ba cạnh đóng c.h.ặ.t t.a.y chân vào cột trụ hoa biểu, bị d.a.o lưỡi liềm rạch bụng để thưởng thức từng nhát từng nhát một, chắc chắn có ta và Mộc Đàn.

Nếu người của Hoàng thượng tới trước giờ Mẹo, ta vuốt ve bụng, vậy Phật đường Từ Ninh cung kia chính là nơi nó ngủ say.

10. Ngoài ý muốn – tham niệm nảy sinh

Giờ Dần canh ba, người của Hoàng hậu đến.

Nhưng nàng ấy cũng là người của ta.

Liễu Nhứ tìm đến ta, không phải vâng lệnh Hoàng hậu.

Ngày đó ở Phương Hoa điện, nàng ấy cũng chỉ là một người qua đường, nhắm mắt bịt tai, co ro run rẩy giả vờ như mình không có mặt trong cảnh tượng đẫm m/áu ấy.

Những người như Liễu Nhứ không thể làm nên chuyện gì. Những kẻ phụ thuộc vào Hoàng hậu nhiều vô kể, thật sự đến bước cuối cùng kia, tất nhiên Hoàng hậu sẽ phái một người có thể làm được việc đến.

Nếu như không phải Hoàng hậu bảo Liễu Nhứ đến, vậy ta không hiểu vì sao nàng ấy lại tới.

Nghe xong ý định của Liễu Nhứ, ta suýt bật cười. Đúng là mỗi người một số phận, biết bao nhiêu nữ tử thông minh tài giỏi đã chôn xương trong hậu cung Bắc Tề này, vậy mà Liễu Nhứ ngu ngốc đến thế lại sống được đến ngày hôm nay. Có thể thấy được bo bo giữ mình, nhát gan tránh họa quả thật có thể sống lâu.

Liễu Nhứ thấy ta cười thì mặt đỏ bừng vì tức giận: "Dù sao ta cũng đã từng giúp ngươi, sao ngươi lại không thể giúp ta?"

Ta thực sự không có lòng dạ nào dây dưa với nàng ấy. Cả người của Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu đều chưa đến, điều này khiến ta nghi hoặc bất an.

Nếu Hoàng hậu thắng, người của nàng ta chắc chắn sẽ đến Tiêu Phòng điện này trước giờ Mẹo, nàng ta có thể đưa Mộc Đàn hoặc đứa con của ta ra, bế tân hoàng vừa chào đời lên ngôi, như vậy sẽ dễ dàng khiến triều thần trở tay không kịp, dễ dàng đè nén sự kinh sợ, phẫn nộ và nghi ngờ của bọn họ hơn.

Nếu Hoàng thượng thắng, vậy thì sau khi Cao Thành hồi cung, hắn ta hẳn phải đến Tiêu Phòng điện của ta. Dù không có thời gian vào chăn gấm ôm ấp ta, hắn ta cũng phải đến thay long bào để vào triều.

Nhưng giờ sắp đến giờ Mẹo rồi mà vẫn chưa thấy ai đến.

Vậy Cao Thành còn sống hay đã ch*t? Tại sao Hoàng hậu lại không đến?

Ta hơi bực bội, mở miệng nói với Liễu Nhứ mà không còn sự chu toàn thường ngày: "Nhị tỷ, ta cảm ơn việc tỷ đã từng giúp ta, nhưng nếu ta thật lòng muốn giúp tỷ, ta càng không thể đồng ý yêu cầu của tỷ."

Liễu Nhứ vừa xấu hổ vừa tức giận: "Nếu ngươi không muốn giúp thì cứ nói thẳng, không cần phải làm ra vẻ cao minh mà từ chối như vậy."

Ta cũng hơi bực: "Có phải tỷ điên rồi không? Tỷ vào cung đã hai ba năm rồi, chẳng lẽ chưa từng thấy kết cục của những người làm phi tần sao? Cứ yên lành làm y nữ của tỷ như vậy có gì không tốt? Huống chi nếu tỷ lén lút sau lưng Hoàng hậu..."

Liễu Nhứ ngắt lời ta: "Chính Hoàng hậu đã chọn ta, mỗi tháng Phượng Linh điện đều có một người được phong làm mỹ nhân, Hoàng hậu đã hỏi ta mấy lần rồi. Trước đây ta nghĩ làm cung phi còn không bằng làm y nữ cho yên ổn, nên vẫn chưa đồng ý," nàng ấy khẽ hừ một tiếng, "Ta vốn tưởng giờ ngươi đã đứng vững chân rồi, ta tự nhiên có thêm một chỗ dựa. Nếu ta đã nghĩ sai, vậy sau này chúng ta ai đi đường nấy vậy. Thực ra ta cũng vốn cũng chẳng cần cầu xin gì ngươi, Hoàng hậu đã hứa phong cho ta vị trí Mỹ nhân rồi."