Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 37




Chương 37

Tần Uyển Nhi đành phải ôm cục tức to đùng này ra về. Cô ta cứ nghĩ chỉ cần bản thân nũng nịu một chút là Hàn Thiên sẽ lại một lần nữa ôm cô ta vào lòng mà cưng chiều.

“Đúng là tức chết mình mà. Lại là Vương Bảo An, Vương Bảo An.”

Khi nãy Tần Uyển Nhi đến thấy Hàn Thiên đang ngây người nhìn vào màn hình điện thoại, từ ánh mắt đến nụ cười đều ôn nhu vô cùng. Thật không ngờ người trong bức hình ấy lại là Vương Bảo An. Cô ta ngồi trong xe tay đã sớm siết thành nắm đấm.

“Vương Bảo An tao nhất định không để yên cho mày.”

Tần Uyển Nhi rút điện thoại ra gọi cho ai đó, sau khi cúp máy môi liền nhếch lên một nụ cười tàn độc.

“Mày đợi đó con khốn. Hàn Thiên là của tao.”

Vương Bảo An ngồi nghịch tuyết một hồi lâu, hai tay đã bắt đầu tê cứng vì lạnh giá. Cô đứng dậy phủi phủi vụn tuyết trên tay chuẩn bị về nhà.

Không biết từ bao giờ có một chiếc ô tô đã đậu bên đường. Khi cô vừa xoay người đi trên xe lập tức có gần mười tên bịt mặt nhảy ra.

Trí Anh và Cường Hào phát giác ra cho chuyện không ổn liền gọi cho Hàn Thiên.

Reng…reng…reng…

“Lão đại không xong rồi. Có gần chục tên đang chuẩn bị tấn công cô Vương.”

Hàn Thiên nghe xong liền hoảng loạn:”Cái gì? Bằng mọi giá phải bảo vệ được em ấy. Tôi sẽ tới ngay.”

“Rõ.”

Hàn Duệ nhíu mày hỏi:”Anh khẩn trương như thế là có chuyện gì?”

Hàn Thiên vừa trả lời vừa dứt kim truyền nước ra khỏi người mình:”Bảo An gặp chuyện rồi. Em mau gọi người đến đó đi.”

“Vâng.”

Cả hai nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể.

Nhưng vẫn là đến chậm một bước, Hàn Thiên vừa đến đã đạp cửa xe chạy ra:”Em ấy đâu?”

Chỉ thấy trên nền tuyết trắng đã thấm rất nhiều máu đỏ tươi. Trí Anh và Cường Hào đều đã bị thương tích đầy mình.

“Lão…lão đại là bọn em vô dụng.” Trí Anh cố gắng gượng dậy nhưng không thành.

Ít phút trước…

Mọi chuyện xảy ra khi nãy đều diễn biến một cách bất ngờ. Khi vừa gọi xong cho Hàn Thiên đám người kia đã tiến lại gần sát cô.

Vương Bảo An cũng phát giác ra sự có mặt của đám người này. Cô càng bước càng nhanh hơn. Nhưng bọn chúng đã bao vậy cô lại.

“Các người là ai? Muốn gì?” Vương Bảo An trong lòng hơi hoảng nhưng ngoài mặt vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, cô không thể tỏ ra yếu thế.

Một tên hung tợn to xác có vết sẹo dài trên mặt lên tiếng:”Cô là Vương Bảo An?”

”Không phải.” Nếu người chúng nhắm đến là cô thật thì ngu gì mà nhận?

Một tên khác nhìn vào bức ảnh trên màn hình điện thoại rồi nói:” Cô ta chính là Vương Bảo An, không sai chính là cô ta.”

“Bắt lại.”

Lúc này Trí Anh và Cường Hào nhảy ra từ một góc đứng chắn trước mặt Vương Bảo An.

“Cô Vương chạy đi.”

“Các người là…”

“Chạy đi lão đại của bọn tôi sắp đến rồi cô yên tâm.”

Vương Bảo An xoay người chạy được vài bước thì nghe được một âm thanh chấn động phía sau. Mấy tên này vậy mà lại mang theo súng?

Trí Anh bị bắn một phát trúng vai, cũng còn may anh phản xạ kịp nếu không phát đạn đó trúng tim rồi.

Cả hai lao vào đánh với gần chục tên, cho dù có giỏi đến đâu cũng không thể thắng được bọn chúng.

Cường Hào vậy mà lại bị một tên đánh lén chém một nhát vào lưng, tên phía trước thừa cơ hội đâm vào bụng anh.

“Khốn khiếp.”

Sau khi hạ được hai vật cản đường này bọn chúng liền đánh ngất rồi bắt Vương Bảo An đi.

Hàn Thiên mắt hiện lên tia máu, anh điên cuồng quát:”Em ấy đâu? Em ấy đâu?”

Cường Hào thoi thóp:”Xin lỗi bọn em vô dụng, cô Vương bị bọn chúng đem đi rồi.”

Hàn Thiên đấm một cú vào nên tuyết:”Bảo An tôi đến muộn rồi.”

Hàn Duệ lập tức hack vào camara giám sát cung quanh đây.

“Đúng là có một chiếc ô ta đã chạy về hướng kia. Anh hai chúng ta phải nhanh nên.”

Hàn Thiên khôi phục lại tinh thần lấy điện thoại gọi cho xe cứu thương đưa Trí Anh và Cường Hào vô viện.

Bọn họ có vẻ đã bị thương rất nặng, chuyện nàu cũng không phải lỗi của họ có trách thì trách anh quá sơ ý.

Chiếc xe kia vậy mà lại chậy vào một con đường vắng ra ngoài ngoại ô. Nơi đây không có camara giám sát.

“Mất dấu rồi.”

Lòng Hàn Thiên nóng như lửa đốt, hiện giờ không biết đám người đó muốn gì? Tiền hay mạng người?

Hàn Duệ điên cuồng nhập máy tính:”Anh hai điện thoại của chị ấy đã  bị đập nát. Tín hiệu cũng mất rồi.

Vương Bảo An bị đưa đến một căn nhà hoang vùng ngoại ô xa xăm. Hai tay hai chân bị trói chặt miệng dán băng dính.

Khi cô tỉnh lại chỉ thấy xung quanh là một mảng tối đen, nền đất dơ bẩn.

“Ưmmmmmmmm.” Cô cọ quậy vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không thành. Cố gắng bình tĩnh lại giờ không phải lúc để hoảng loạn, cô nhìn xung qua cố gắng tìm một vật sắc bén để cứa dây.

Lúc này bên ngoài vang lên một giọng nói:”Chị, cô ta ở bên trong.”

Giọng nói đáp lại kia lại rất quen tai:”Ừm làm rất tốt, tiền thưởng cho chú em.”

“Chị thật hào phóng.”