Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 135




Chương 135: Trận chiến cuối cùng (kết)
Một thiết bị đặt trong túi áo Trương Hùng lóe sáng. Anh ta khựng lại.

Hàn Trí Minh thấy vậy liền cau mày thúc giục: “Mày còn chờ gì nữa? Tiếp tục đi.”

Đòang…

Một phát súng nữa được bắn ra nhưng lần này viên đạn lại bay tới từ phía sau trúng ngay cánh tay của Trương Hùng. Máu bắt đầu rơi xuống nền đất.

Cả ba theo phản xạ nhìn về hướng đó.

“Bảo An?”

Vương Bảo An mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc búi cao. Tư thế bắn súng thật ngầu.

“Tại sao em?”

“Hàn Thiên, lần nào anh cũng bỏ em lại một mình. Lần này đừng thế nữa.”

Vương Bảo An đã sớm nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa anh và Hàn Duệ. Cô biết thế nào anh cũng sẽ giấu mình tự hành động nên đã vờ như đang ngủ. Đợi khi anh vừa ra ngoài cô cũng liền bám theo. Nhưng cũng phải mất kha khá thời gian để thuyết phục Trí Anh. Trước khi rời khỏi cô còn không quên chuẩn bị sẵn một đoàn băng ghi hình bản thân đang ngồi coi TV. Đợi khi có tín hiệu hệ thống camera lắp đặt trong nhà bị xâm nhập thì Trí Anh sẽ là người phụ trách giúp cô lừa kẻ kia.

Hàn Trí Minh ngây người mấy giây rồi hét lớn: “Trương Hùng mau bắn cô ta đi.”1

Khẩu súng trên tay Trương Hùng từ từ di chuyển.

Nụ cười trên môi Hàn Trí Minh cứng đờ, bởi hướng súng trên tay Trương Hùng là nhắm vào mình.1

“Mày…mày đang làm gì? Nó mới là kẻ dồn anh trai mày vào chỗ chết.”

“Trương Hùng mày không muốn trả thù sao?”

Trương Hùng khóe môi khẽ nhếch lên: “Trả thù? Chẳng phải tôi đang làm đây sao?”

Sự chú ý của Vương Bảo An dồn vào phần bụng của Hàn Thiên, nơi bị bàn tay anh bịt lấy từ nãy tới giờ. Cô chạy lại bên anh: “Anh, anh bị thương rồi?”

“Anh không sao. Nhưng em đó đừng suốt ngày chạy tới mấy nơi nguy hiểm được không?” Vừa nói anh vừa đưa tay vào trong áo lấy ra một miếng lót dày cộm đã bị thấm chút máu.

“Chuyện…chuyện này là sao?” Hàn Trí Minh rít qua kẽ răng.

Trương Hùng mặc kệ máu vẫn đang chảy ròng ròng, cánh tay vẫn cầm súng chĩa thẳng đầu hắn. Anh quay ra nói với Hàn Thiên: “Lão đại tiểu thư Hàn và mọi người đã được cứu ra.”

Thì ra ánh sáng lóe lên trong túi áo ban nãy chính là tín hiệu trao đổi.

Hàn Thiên và Trương Hùng đã lên sẵn một kế hoạch để dụ ngược lại Hàn Trí Minh vào bẫy. Hàn Thiên đã sớm dự liệu được việc Hàn Trí Minh trả thù, tên này bỉ ổi như vậy chắc chắn sẽ làm ra những chuyện đánh lén sau lưng khiến bọn họ trở tay không kịp. Vì vậy anh đã lén cài Trương Hùng làm nội gián. Và để lấy được lòng tin, Trương Hùng buộc phải tiết lộ bí mật Hàn Thiên còn sống.

Mọi chuyện từ nãy đến giờ chỉ là một vở kịch hay được dàn dựng. Ngay cả phát súng ban nãy cũng không gây tổn hại gì quá lớn, chỉ để lại vết thương ngoài da.

“Anh có mù không mà không thấy?”

“Anh tưởng tôi là thằng ngu sao? Anh tôi bị anh dồn đến bước đường cùng chết một cách đau đớn.”

“Hàn Trí Minh, mối thù nợ máu này không tìm anh để tính thì tôi làm sao còn mặt mũi để nhìn mặt anh ấy?”

Trương Hùng vừa nói vừa cố kìm nén nỗi uất hận. Trên đời này Trương Hạo là người thân duy nhất của cậu nhưng lại bị người ta dồn vào đường cùng phải chọn cái chết.

“Chúng mày muốn giết tao? Chúng mày nghĩ đám ngươi ngu ngốc kia đã thoát được rồi sao? Căn nhà đã được lắp đặt bom xung quanh, hệ thống bảo mật cao. Chúng mày nghĩ ra được đó là đã thoát được?” Hàn Trí Minh cười như người có bệnh, hắn ôm chặt miệng vết thương, tay cầm súng chỉ chỉ về phía họ nói.

Vương Bảo An lo lắng, níu tay Hàn Thiên: “Anh…”

Hàn Thiên không có biểu cảm gì, anh ghé sát tai cô nói: “Đừng vội, coi tiếp đi.”

Trương Hạo bật cười đọc ra một loạt các chữ cái cộng số liệu: “TMT1008WYBXZ_BJYX_2026.” Đây chính là mật mã để mở cánh cửa cuối cùng.

Hàn Trí Minh vẻ mặt đầy sửng sốt: “Bằng cách nào? Tại sao mày lại biết?”

Để lấy và thuộc được dòng mật mã này Trương Hùng đã phải tốn không ít công sức. Dù bị dám thuộc hạ của Hàn Trí Minh theo dõi và để mắt tới, anh vẫn tìm được cách tiếp cận và kết thân với Tiểu Hoàng.

Mật mã kia cũng từ chỗ Tiểu Hoàng mà có được.

“Lão đại, anh Nhất Hoan đã được đưa tới bệnh viện, anh tới đó trước đi. Chuyện ở đây cứ giao lại cho em.”

“Ừm.” Hàn Thiên tuy có rất nhiều thù oán đối với Hàn Trí Minh, mỗi một mối thù đều là nợ máu. Nhưng hiện tại anh không muốn tự tay giết anh ta. Anh không muốn vợ mình tiếp tục phải nhìn thấy ảnh tượng đầy máu me này.

Hai bàn tay đan vào nhau, Hàn Thiên cứ thế đưa Vương Bảo An rời khỏi. Chuyện còn lại anh không muốn quan tâm đến nữa.

….

Trình Nhất Hoan được đưa tới bệnh viện, bác sĩ đã tiến hành gắp viên đạn ra. Vì bị thương khá nặng lại bị mất quá nhiều máu nên cho tới giờ vẫn hôn mê.

Hàn Duệ lo liệu xong các loại giấy tờ, thủ tục nhập viện cho Trình Nhất Hoan xong. Toan lái xe về lại khu công trình bỏ hoang ấy thì thấy Hàn Thiên và Vương Bảo An tới. Anh mệt đến độ ngồi gục xuống ghế thở hắt ra một hơi.

“Cậu ta sao rồi?”

“Vẫn đang hôn mê.”

“Nhưng sao chị Bảo An lại tới đây?”

“Còn không phải tại con mèo nhỏ này không an phận chạy tới tận đó? Hại anh tim muốn rớt ra ngoài.”

Vương Bảo An liếc xéo anh một cái: “Còn không phải tại hai người? Chuyện gì cũng lén lút giấu em.”