Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 132




Chương 132: Trận chiến cuối cùng(1)
“Hàn Thiên, anh làm gì vậy mọi người đang nhìn kia.” Chưa kịp phản ứng thì cô đã nằm gọn trong lòng anh.

“Mặc kệ bọn họ.” Cứ thế anh bế cô ra khỏi bệnh viện trước ánh mắt đầy ngưỡng mộ của các cô y tá.

Ông bác sĩ bật cười lắc đầu: “Đúng là người trẻ tuổi.”

Hàn Thiên mở cửa xe nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống.

“Em đang có thai nên cẩn thận một chút.”

“Hàn Thiên, con của chúng ta mới chỉ bằng hạt đậu, anh không cần thiết phải như vậy.”

“Ngoan nghe lời.”

Từ sau ngày hôm đó, Hàn Thiên chăm chút cô từng chút một. Nhà bếp không để cô vào, công việc cũng không để cô động tới. Tập đoàn hiện giao lại cho Hàn Duệ tiếp quản. Chế độ dinh dưỡng hàng ngày của cô cũng đều do một tay anh lo liệu.

Vương Bảo An hết ăn rồi lại chơi thực sự rất rất buồn chán, cứ như thế này mãi thì không sớm thì muộn cô cũng sẽ thành heo mất thôi.

Cô đã cố thương lượng với anh cho bản thân đến tập đoàn làm việc nhưng anh một mực không chịu thỏa hiệp. Hậu quả là tối hôm đó cô đá anh ra sô pha ngủ.

Ngay ngày hôm sau, Hàn Thiên đã chịu đồng ý cho Vương Bảo An làm việc nhưng là làm tại nhà. Để cô đỡ buồn chán, anh đã gọi cho Châu Hân Hân và Lí Kiệt cùng tới.

Kế hoạch đưa tập đoàn Ze đi tới bờ vực phá sản chỉ còn một bước nữa là thành công.

Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan đã thành công phá vỡ lớp bảo mật an ninh, toàn bộ tin mật đều đã lấy được.

Hàn Trí Minh rơi vào trạng thái khủng hoảng, anh ta điên cuồng chống chọi, vùng vẫy tìm cách khôi phục lại tập đoàn. Đây chính là thời cơ thích hợp nhất của đám người Hàn Thiên.

Trên mạng xã hội bắt đầu lan truyền những tin tức, hình ảnh liên quan đến vụ phạm pháp của tập đòan Ze.

Pháp luật cũng đã vào cuộc, chỉ trong một ngày tập đoàn Ze đã tuyên bố phá sản. Tin tức này được cánh truyền thông săn đón, dự sẽ là tin hot nhất.

“Thành công rồi.” Tất cả mọi người đều reo hò trong niềm vui chiến thắng, cơn ác mộng của bọn họ tạm thời đã tan biến.

Vương Bảo An buông laptop xuống rồi vươn vai một cái.

Hàn Thiên từ phía sau nhẹ nhàng xoa bóp cho cô: “Có mệt không? Anh đưa em vào trong nghỉ?”

“Không mệt.”

Hàn Mẫn Nhu nói: “Nhân dịp này hay chúng ta mở tiệc đi, được không anh Hàn Thiên?”

“Để sau đi, mọi người xem.” Hàn Duệ đẩy laptop của mình qua. Trên màn hình là tin tức Hàn Trí Minh đã tẩu thoát và giết chết hai viên cảnh sát.

Trong phút chốc từ niềm vui chiến thắng tất cả mọi người đều rơi vào hoang mang.

Duy chỉ có Hàn Thiên, anh vẫn thản nhiên như đã đoán trước được việc này.

“Không cần lo, mọi người đều đã mệt rồi về nghỉ ngơi đi. Ba ngày sau sẽ mở tiệc tại Hàn gia.”

Đợi đến khi tất cả đều ra về, Hàn Thiên dỗ Vương Bảo An vào giấc ngủ rồi lấy điện họi gọi cho Trí Anh và Cường Hào tới.

“Lão đại.”

“Ừm, bảo vệ em ấy thay tôi một lát. Nếu em ấy tỉnh cứ nói với em ấy là tôi về Hàn gia cho chút việc. Bảo em ấy không cần lo lắng.”

“Vâng.”

Hàn Thiên lái xe về Hàn gia gặp Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan.

Trong căn phòng dưới tần hầm, nơi đây được bảo mật rất tốt, phải trải qua ba lần quét mã mới vào được.

“Anh, có chuyện gì sao?”

“Hàn Trí Minh đã chạy thoát, khả năng cao đã trốn về tập hợp băng đảng của hắn chuẩn bị quay lại trả thù. Hắn vẫn chưa biết chuyện anh còn sống nên đương nhiên mục tiêu bị nhắm đến sẽ là em.”

“Em biết. Em đoán anh đã lên sẵn kế hoạch cho việc này rồi?”

“Ừm.”

Kế hoạch đều đã bàn bạc xong, Trình Nhất Hoan trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hai ngày sau…Hàn Thiên nhận được tin dữ.

“Lão đại, Hàn tiểu thư bị bắt cóc rồi.”

“Khốn khiếp.” Nhìn sang bên cạnh thấy cô vẫn đang ngủ, anh vén chăn bước xuống giường ra ngoài nghe điện thoại.

Cùng lúc đó điện thoại của Hàn Duệ cũng nhận được tin nhắn, kèm theo một bức ảnh.

“Muốn cứu nó thì một mình mày tới công trình bỏ hoang ở ngoại ô. Nhớ kĩ một mình mày.”

Trong ảnh Hàn Mẫn Nhu bị trói chặt tay chân, miệng cũng bị bịt chặt. Có lẽ bị đánh thuốc mê nên vẫn ngất xỉu.

“Tiểu nhân vẫn là tiểu nhân.”

Hàn Duệ gọi qua báo cho Hàn Thiên một tiếng rồi chọn lấy mấy khẩu súng ngắn nhét vô trong người.

Trình Nhất Hoan tính tìm Hàn Duệ để đưa bản thí nghiệm mới vừa hay nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa anh và Hàn Thiên.

Anh lén núp vào cốp xe của Hàn Duệ cùng anh tới đó.

Hàn Thiên cũng đã gọi cho Trí Anh và Cường Hào để tập hợp người. Chỉ có điều sẽ mất một chút thời gian.

Anh để Trí Anh và Cường Hào ở lại bảo vệ cho cô còn bản thân lái xe tới đó trước.

Mọi hành động đều cẩn thận một cách tuyệt đối. Thật không ngờ lần này lại kéo theo cả Hàn Mẫn Nhu vào.

Trong tòa công trình được xây dang dở, không biết vì lí do gì đã bị bỏ hoang. Cây cối mọc um tùm, đứng từ ngoài nhìn vào thật tiêu điều, sơ xác lại hơi tàn cũ.

Hàn Trí Minh đang ở trên lầu cao nhất. Người của anh ta đã được sắp xếp xung quanh. Nhưng kì lạ thây không thấy bóng dáng Hàn Mẫn Nhu ở đâu cả.