Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 123




Chương 123: Kẻ thắng là ai?
Nhưng việc nào dễ như vậy, nếu đã nắm chắc phần thắng trong tay đương nhiên là Vương Bảo An đã có chuẩn bị. Những chứng cứ lưu lại trong laptop chỉ là bản fake. Cô cũng nhờ Trình Nhất Hoan thiết lập một lớp bảo mật vững chắc, có thế bọn chúng mới sập bẫy không chút đề phòng.

Không phụ sự kì vọng, quả nhiên Tiểu Hoàng đã xâm nhập và hủy đi tất cả. Trình Nhất Hoan và Vương Bảo An đều nhìn chăm chăm vào màn hình, khóe môi nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.

Kế hoạch coi như thành công được một phần ba, Trình Nhất Hoan thuận lợi cài virus tấn công ngược trở lại. Nhưng quá này này diễn ra rất chậm để đối phương không phát giác.

Cô cũng tuyên bố ra bên ngoài việc hủy đi đơn kiện vì một số lí do. Mọi người được một phen chóng mặt vì bị quay như chong chóng.

Hàn Trí Minh rất đắc ý, anh ta còn tưởng cô có bản lĩnh gì lớn, xem ra đã đánh giá quá cao rồi.

Đây là giờ khắc then chốt để đánh đòn trí mạng, Tiêu Triết Hạn kiên quyết kiện ngược trở lại.

Ai cũng nói lần này Hàn thị không còn cơ hội chuyển mình.

Con mồi đã rơi vào bẫy, cuộc chiến càng ngày càng gây cấn, thú vị.

Vương Bảo An mang một lẵng hoa trắng đến mộ thăm Hàn Thiên. Trí Anh và Cường Hào cũng đi theo.

Họ thật sự không nhịn nổi khi nhìn thấy cảnh này. Cô ngày thường mạnh mẽ như thế, đứng trước cả ngàn ánh mắt soi mói, những lời mắng nhiếc, chửi rủa ác ý nhưng vẫn ngẩng cao đầu không một chút sợ hãi. Nhưng lại òa khóc như một đứa trẻ khi đứng trước mộ anh.

Cho dù bọn họ trái tim có sắt đá thế nào cũng thấy đau lòng.

Khóc đến hai mắt đỏ hoe, Vương Bảo An than vãn một hồi cuối cùng mới chịu đứng dậy.

“Thiên Thiên, em về đây. Hôm khác sẽ tới thăm anh.”

Cô cầm túi xách lê từng bước chân nặng nề đi về phía chiếc xe.

Cô sợ nếu bản thân còn khóc nữa ngày mai hai mắt sẽ sưng húp lại, rất xấu xí. Làm giảm đi khí phách quật cường của mình và hơn thế nữa cô không muốn đối phương nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này.

Trở về nhà nấu một bữa thịnh soạn mời Trí Anh và Cường Hào cùng ăn như mọi khi. Hai người họ đã dần quen nên không còn khách sáo như trước. Xong xuôi thì sắp xếp, kiểm tra tất cả tài liệu lại một lần nữa rồi ngủ một giấc thật ngon, chuẩn bị một tinh thần sảng khoái tràn đầy năng lường để đối mặt với cuộc chiến cam go ngày mai.

Sáng hôm sau, thời tiết mát mẻ vô cùng dễ chịu, trên trời lấp ló vài tia nắng xuân ấm áp. Trí Anh và Cường Hào với vai trò vệ sĩ chở cô tới tòa.

Đến nơi thì đám người Hàn Trí Minh và Tiêu Triết Hạn đã có mặt tại đó. Bọn họ rất bình thản, vô lo vô nghĩ nhìn cô với ánh mắt khiêu khích.

Vương Bảo An lướt qua họ rồi đi vào trong. Trợ lí Dương cũng đã đợi sẵn ở đấy. Ngoài ra Châu Hân Hân, Lí Kiệt và Hàn Mẫn Nhu cũng tới.

Tội danh bọn họ gán lên cô và Hàn thị là bội tín, cố ý đổi nguyên vật liệu để thủ tiền quỹ, làm trái với thỏa thuận ban đầu.

Vương Bảo An vẫn im lặng chờ cho bên kia nói hết mới bắt đầu đối chất trực tiếp, cô đưa ra một loạt bằng chứng nhằm chứng minh sự trong sạch.

Tất cả được chiếu lên rất rõ ràng chi tiết từng tội danh, chứng cứ xác thực.

Tiêu Triết Hạn không thể cười được nữa, mặt tái xanh.

“Làm sao cô ta biết?”

“Bình tĩnh đi.” Hàn Trí Minh cũng biến sắc. Chẳng phải Tiểu Hoàng đã xóa đi rồi sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

“Bên chúng tôi đã tìm ra được một số hành vi phạm pháp của tập đoàn Tiêu thị. Ngoài ra nếu nhìn kĩ bản hợp đồng này thì bên Hàn thị chúng tôi không hề vi phạm hợp đồng như lời Tiêu thị đây nói.”

“Mọi người xem đi.”

Vương Bảo An đã photo ra rất nhiều bản phát cho tất cả mọi người.

Cả căn phòng bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao.

Tiêu Triết Hạn không giữ được bình tĩnh liền đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt cô quát: “Cô nói láo, những thứ này đều chưa được xác thực.”

“Có phải thật hay không chẳng phải kiểm tra sẽ rõ sao. Người phản bội, làm trái với hợp đồng là các anh. Cớ gì lại bắt Hàn thị chúng tôi phải chịu?”

Hàn Trí Minh giờ phút này chỉ biết im lặng, hai tay đã sớm siết chặt lại. Tưởng chừng chiến thắng đã nắm chắc trong tay nhưng lại một lần nữa thất bại trong phút chót.

Lần kiện này phần thắng thuộc về Hàn thị, tập đoàn Tiêu thị phải bồi thường tất cả tổn thất cho Hàn thị.

Tin tức nhanh chóng được truyền ra bên ngoài. Từ một nữ tổng tài vô dụng nay lại được tung hô là thông minh, sắc sảo hơn người. Thật nực cười.

Tất cả lời đồn đoán ác ý trong tập đoàn biến mất như chưa từng tồn tại, mọi người đều thi nhau tung hô, nịnh nọt. Nhìn những con người kia, Vương Bảo An chỉ muốn tránh thật xa.

Đám cổ đông lúc này ai cũng câm nín không dám hé răng nửa lời. Lần này không chỉ khẳng định bản lĩnh mà còn khẳng định cả tài năng, mưu trí của cô. Họ cũng không còn lí do gì để ép cô từ chức.

Hàn Duệ và Tưởng Lam cũng gọi về chúc mừng cô.

“Chị Bảo An, lần này chị khiến tên kia tức đến thổ huyết rồi. Nhưng lần sau có hành động gì tuyệt đối phải nói với em. Tên Trình Nhất Hoan đó cũng giỏi thật lại dám giấu em chuyện lớn như này.”

“Con dâ…u.” Bà đang tính gọi con dâu nhưng tình cảnh bây giờ hình như không được hợp lí cho lắm liền đổi lại: “Bảo An của ta con thật giỏi. Chắc mệt lắm phải không? Con cố như vậy làm gì, chúng muốn lấy cứ mặc chúng lấy ta bắt Hàn Duệ cướp lại về giúp con.”

“Có sự giúp đỡ của anh Trình nên cin cũng không vất vả lắm. Mẹ yêm tâm đi ha. Con sẽ thu xếp công việc rồi qua đó thăm mẹ và ba mấy ngày.”

“Được.”