Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 114




Chương 114: Đến Châu thị làm việc
Vương Bảo An mở chiếc hộp. Bên trong là một chiếc lắc tay được thiết kế tinh xảo, lấp lánh. Cô đem chiếc hộp cất vào trong tủ rồi thay bộ quần áo khác ra ngoài.

Hôm nay cô chưa phải đến tập đoàn làm việc nên quyết định sẽ tới nhà của sư phụ Mặc, tiện đem cho ông chút quà.

Tập luyện cả một ngày trời, ăn hành cũng không ít. Vừa về đến nhà thì thấy cửa đã mở sẵn, Hàn Mẫn Nhu đang ngồi bên trong. Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan đang cùng nhau thảo luận cái gì đó. Đám người này riết rồi coi nơi đây là nhà quá.

“A, chị dâu, chị về rồi.”

“Chị Bảo An.”

“Chị dâu, chào chị.”

“Tìm chị có việc gì sao?”

“Cũng không có gì.”

“Em nghe hai anh ấy nói chị nấu ăn rất ngon…nên đến đây làm phiền chị.” Hàn Mẫn Nhu cười cười nói.

Cốc…cốc…cốc…

Vương Bảo An sẵn nấu một bàn tiệc nên gọi cho Lí Kiệt và Châu Hân Hân cùng tới.

“Chị Bảo An, để em mở cửa cho.” Cô tiểu thư Hàn Mẫn Nhu từ nhỏ đã được cưng chiều nên về khoản nấu nướng này rất vụng, chẳng giúp được gì nhiều. Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền tiên phong ra mở.

Lí Kiệt vừa từ tập đoàn về, trên người vẫn vận vest rất lịch sự tuấn tú, vừa thấy anh Hàn Mẫn Nhu ngây ra một lát.

“Em là?”

“Em là Hàn Mẫn Nhu, em họ của anh Hàn Thiên.” Hàn Mẫn Nhu nhanh nhảu đáp.

“Hai người tới rồi, mau vào trong giúp em dọn thức ăn.” Tiếng của Vương Bảo An vọng ra từ trong bếp.

Thức ăn chẳng mấy đã được dọn ra, mọi người quây quần bên bàn ăn ấm cúng.

Trình Nhất Hoan bụng dạ xấu xa còn không quên gọi video call cho Hàn Thiên, làm anh hận không thể lập tức ngồi trực thăng về nước ngay trong đêm.

Suốt cả bữa ăn, Hàn Mẫn Nhu luôn hướng ánh mắt về phía Lí Kiệt cười đầy ẩn ý.

Châu Hân Hân nhìn biểu cảm này của cô bé liền hiểu ra ngày. Xem ra đã trúng tiếng sét ái tình rồi. Chỉ có điều cô là người hiểu rõ nhất, Lí Kiệt vẫn chưa thể buông bỏ hoàn toàn tình cảm dành cho Vương Bảo An. Liệu cô bé Mẫn Nhu này có thể làm người anh trai si tình của cô rung động?

Mấy ngày sau đó, Hàn Mẫn Nhu luôn lẽo đẽo chạy theo Hàn Duệ nài nỉ khiến anh nhức đầu không thôi. Ban ngày đã bận trăm công nghìn việc, nay lại bị cô em họ này làm phiền.

“Anh tiểu Duệ, chẳng phải bên đó là đối tác của bên chúng ta sao? Anh điều em qua đó làm thực tập sinh đi. Đi mà.”

“Chuyện em trốn cô chú về nước anh còn chưa tính sổ với em, nay còn muốn quậy?” Hàn Duệ mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình laptop, tốc độ tay không giảm nói.

“Em không có quậy, em là đang muốn học hỏi kinh nghiệm.” Hàn Mẫn Nhu phụng phịu nói.

“Vậy bắt đầu từ ngày mai em đến tập đoàn làm đi, bắt đầu từ vụ trí thấp nhất.”

“Em không muốn.”

Trình Nhất Hoan ngồi bên cạnh không nhịn được liền lên tiếng: “Hay cậu cứ cho con bé qua đó làm đi, dù sao cũng có Bảo An quản thúc nó.”

“Phải đó, phải đó. Chị Bảo An giỏi như vậy, đi theo chị ấy chắc chắn sẽ học hỏi được không ít kinh nghiệm.”

“Đi mà anh tiểu Duệ.”

“Anh Tiểu Duệ.”

Ngón tay của Hàn Duệ ngưng lại, anh liếc mắt nhìn Hàn Mẫn Nhu, anh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thôi được, nếu chị Bảo An đồng ý thì anh cũng không có ý kiến.”

Hàn Mẫn Nhu vui vẻ ra mặt, nháy mắt với Trình Nhất Hoan một cái. Cô nói qua khẩu hình: “Cảm ơn anh.”

Trình Nhất Hoan cũng đáp lại: “Không có gì. Mau đi đi.”

Cửa ải khó khăn nhất Hàn Mẫn Nhu cũng đã thuyết phục được, cô lấy điện thoại gọi qua cho Vương Bảo An hẹn gặp.

“Alo chị Bảo An.”

“Trưa nay chị rảnh không? em mời chị ăn cơm.”

“Vậy được, vâng.”

Địa điểm hẹn là một quán đồ Pháp gần tập đoàn Châu thị.

Hàn Mẫn Nhu đi mua sắm một vòng thì cũng đến giờ hẹn, cô liền lái xe đến đó.

Vương Bảo An đã gọi trước cho Trí Anh nói hôm nay đã hẹn ăn trưa cùng người khác, bảo anh không cần phải đem bữa trưa tới.

“Chị Bảo An.”

“Xin lỗi để em phải đợi rồi.”

“Không có gì, em cũng vừa mới tới.”

Hàn Mẫn Nhu nhiệt tình đưa menu cho cô: “Em không biết chị thích ăn gì nên không gọi trước. Chị chọn đi.”

Vương Bảo An cũng chọn vài món đơn giản rồi chuyển menu lại cho Hàn Mẫn Nhu.

“Hẹn gặp chị thế này là có chuyện gì sao?”

Hàn Mẫn Nhu cũng không muốn mất thời gian mà vào thẳng vấn đề chính: “Chị Bảo An, em muốn qua Châu thị làm thực tập.”

“Qua Châu thị?” Điều này làm Vương Bảo An thoáng ngạc nhiên, làm thực tập thì chẳng phải ở Hàn thị sẽ tốt hơn sao?

“Có được không?” Hàn Mẫn Nhu hồi hộp đợi câu trả lời. Đây chính là cửa ải cuối cùng phải vượt qua.

“Về môi trường làm việc và tài nguyên thì Hàn thị ắc hẳn sẽ tốt hơn Châu thị, tại sao em lại chọn Châu thị?”

“Em…em muốn theo chị học hỏi kinh nghiệm.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Ừm.” Hàn Mẫn Nhu lưỡng lự đáp.

“Thôi được, chị sẽ hỏi lại Châu tổng. Ba ngày sau…”

“Ngày mai em sẽ đi làm ngay. Chị yên tâm em sẽ chăm chỉ làm việc, sẽ không gây rắc rối cho chị.” Hàn Mẫn Nhu cười tươi rói nói.

Vậy là bước đầu đã thành công.