Nhìn bể bơi bị cải tạo thành một bể cá lớn, Hứa Hành cực kỳ hy vọng Lục Úy Lam chỉ nói giỡn, nhưng mà hiện thực, sau khi Lục Úy Lam nói xong, bản thân liền xoay người đi đến ban công. Hứa Hành đi vài bước nhìn xung quanh, sau đó thấy được một mảnh mầm cải thìa xanh um tươi tốt, mà Lục Úy Lam đã bắt đầu khom lưng dọn đất.
Được rồi, Hứa Hành thở dài, vì anh em vì anh em, vớt cá thôi mà, không có gì, vén tay áo, ở bể bơi biên tìm được công cụ vớt cá rồi bắt đầu dọn cá.
Cuối cùng, hai người vẫn luôn bận rộn tới đêm khuya, xe Hứa Hành đi tới đi lui rất nhiều lần, mới vận chuyển xong đồ của Lục Úy Lam, khi họ đi chuyến cuối, Lục Úy Lam ôm một cái hộp đất ngồi ở ghế phụ, nhìn biệt thự nhỏ phía sau đang xa dần, phát ra một tiếng thở dài.
"Tiếc hả?" Nhìn vẻ mặt không muốn rời đi của Lục Úy Lam, Hứa Hành vừa lái xe vừa hỏi, từ biệt thự rộng rãi thoải mái dọn đến chung cư, trong lòng khó tránh khỏi có chút chênh vênh, từ giàu về nghèo khó cũng là chuyện thường tình, Hứa Hành nghĩ như vậy, trong lòng suy nghĩ nên nói cho Lục Úy Lam hay không, kỳ thật anh cậu ta cũng rất có tiền.
Trên ghế phụ, Tiểu Thất gật gật đầu, sau đó mở to đôi mắt ngoan ngoãn đáng thương nhìn về phía Hứa Hành, "Nước ở bể bơi kia thật sự không thể đem đi sao?"
Hứa Hành "......" Vừa trượt tay, thiếu chút nữa là chạy xe lên lề đường. Nói đến cái này, Hứa Hành càng thêm đau đầu, lúc ban đầu anh ta cho rằng dọn cá chính là đem cá vớt ra rồi mang đi, ai mà tưởng, rất vất vả mới vớt cá xong rồi, Lục Úy Lam mở to một đôi mắt to ngập nước nói một câu, "Sao lâu như vậy, một xô nước còn không dọn đi?"
"Không cần tàn nhẫn như vậy đâu, tới một giọt nước còn không để lại cho nhà họ Lục."
Lục Úy Lam nghiêng đầu, "Vì sao em lại muốn để lại nước lại cho nhà họ Lục?" Nước kia chính là do cậu cực khổ dùng linh lực tẩm bổ đã lâu.
Hứa Hành lúc ấy đã hiểu gì gọi là nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu đơn thuần nhất, nhìn cặp mắt to ngập nước kia, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu dọn nước bể bơi. Sau đó, anh ta nhìn Lục Úy Lam nhanh chóng vọt tới ban công, đem đất trên ban công cất vào trong hộp, cũng ngoan ngoãn nháy mắt với anh ta, "Em có thể dọn đất ở đây chứ?"
Nhìn cặp mắt kia, Hứa Hành nhất thời mềm lòng nên gật đầu đồng ý rồi, kết quả...... Anh ta trơ mắt mà nhìn Lục Úy Lam đem tất cả đất trên ban công để trong hộp mang đi, thậm chí còn tính quỳ rạp trên mặt đất không buông tha cho một cục đất. Ngược lại là những đồ vật quý giá trong biệt thự, đều bị Lục Úy Lam làm lơ, tam quan của Hứa Hành lại lần nữa bị tác động, hóa ra chuyển nhà là thế này sao?
Vất vả mới dọn xong toàn bộ, không nghĩ tới lúc này, Lục Úy Lam còn nhớ mãi không quên cái ao nước kia, đúng là một em trai thần kỳ, không biết chờ Túc Minh Ca trở về nhìn chung cư biến đổi quá nhiều sẽ có biểu cảm như thế nào, ngẫm lại sao còn có chút mong chờ?
Ánh mắt ngoan ngoãn cũng không thể đả động Hứa Hành đang mệt muốn liệt, cuối cùng Tiểu Thất chỉ có thể tiếc nuối dọn xong đất của mình. Hứa Hành thật sự mệt muốn chết, cũng không về nhà của mình, trực tiếp ngủ ở phòng cho khách, có thể nhìn ra được, quan hệ của anh ta và Túc Minh Ca thật sự rất tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hành đang ngủ ngon lành đã bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, lấy di động ra thì thấy, là Túc Minh Ca. Hứa Hành lập tức ngồi dậy, tưởng có chuyện gì, bắt máy, giọng của Túc Minh Ca liền truyền tới.
"Mày dậy chưa?"
Hứa Hành xem giờ, vừa mới sáu giờ, "Vừa mới tỉnh."
"Vậy mày mặc quần áo nhanh lên, tao gửi danh sách cho rồi."
"Danh sách gì? Có chuyện gì?" Hứa Hành vội vàng vừa mặc quần áo vừa hỏi.
"Không có gì, chỉ là Úy Lam 7 giờ muốn ăn cơm sáng, mày mua trước đi." Giọng của Túc Minh Ca nhàn nhạt truyền đến.
Động tác của Hứa Hành chậm lại, theo sau là tiếng thở dài mà nặng nề, "Coi như tao nợ anh em mày đi, cả hai người đều làm tao mệt chết."
"Sữa đậu nành không thêm đường, trứng luộc trong nước trà phải ngon, bánh bao nấm hương cải trắng đi chậm thì không có......"
"Mày câm miệng, tao biết rồi, tao tự đọc tin nhắn." Thô bạo ngắt lời Túc Minh Ca đang dong dài, Hứa Hành nhận nhiệm vụ nên rửa mặt xong liền ra cửa mua bữa sáng.
Khi anh ta trở về, nhìn thấy Lục Úy Lam đã ngoan ngoãn bày biện chén đũa, sau đó cười xán lạn với anh ta, "Ăn cơm được chưa ạ."
Trong nháy mắt, Hứa Hành đã hiểu vì sao Túc Minh Ca lại cuồng em trai, em trai ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, mua bữa sáng thì có làm sao. Ăn xong bữa sáng trong sự hài hòa, nhiệm vụ của Hứa Hành cũng coi như hoàn thành, sau khi dặn dò Tiểu Thất không cần để ý bình luận trên mạng mới rời khỏi chung cư.
Tiễn Hứa Hành đi, Tiểu Thất có chút cảm thán, 【 Bạn bè của anh trai quả nhiên đáng tin cậy, chỉ là thân thể hơi yếu, mới mười lầu còn mệt đến thở hổn hển, về sau đưa cho anh ấy mấy món bổ bổ. 】
6362, "......" Có phải ký chủ có chút hiểu lầm với thể chất của nhân loại thể hay không?
Tiểu Thất rảnh rổi lại sữa sang ban công của chung cư một lần nữa, sau đó cải tạo bồn tắm ở phòng ngủ của mình trở thành nơi nuôi cá mới, lót nền cát, trồng thực vật thủy sinh, thả cá bột, quy trình đã tương đối thuần thục.
Lúc Tiểu Thất vội vàng cải tạo nhà mới, dư luận trên mạng đã xôn xao hết lên. Đặc biệt là sau khi người nằm vùng chụp được Hứa Hành, nhiệt độ dư luận lại tăng thêm một bậc, không ít người cũng cùng nhau mắng vào mắng Hứa Hành, thậm chí trong bình luận xuất hiện càng ngày càng nhiều những lời lẽ cực đoan.
【 Có phải tên sát nhân giết người hàng loạt gần đây vẫn chưa bị bắt sao? Nhìn thấy xin giết tên cặn bã Lục Úy Lam này. 】
【 Tên sát nhân giết người hàng loạt kia không phải chuyên mônxuống tay với tài xế xe taxi sao? 】
【 Địa ngục trống không, vì ác ma ở nhân gian. 】
【 Đến cả Hứa Hành cũng sa đọa, hỗ trợ che giấu người như Lục Úy Lam, tôi bắt đầu hoài nghi nhân phẩm của Hứa Hành. 】
【 Lục Úy Lam chính là cái tên hèn nhát, cả nhà đều xin lỗi thế mày, mày lại lặng lẽ chuyển nhà.】
【 Nhà họ Lục đây là nuôi ra thứ ăn cháo đá bát sao? Xảy ra chuyện không rên một tiếng còn chưa tính, giờ đây còn muốn chạy? 】
......
Nhìn những bình luận đó, kẻ nóng lòng tức giận nhất không phải Tiểu Thất, mà là người nhà họ Lục, Lục Minh Tư nghĩ thế nào cũng không ra, Lục Úy Lam và Hứa Hành quen nhau như thế nào, Hứa Hành không phải là xuất hiện vào tiệc sinh nhật tháng sau sao? Còn lại là Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên kinh ngạc với vì Lục Úy Lam vậy mà dọn khỏi biệt thự nhà họ Lục! Làm sao có thể, nhưng gọi điện vô số lần, cũng không liên lạc được với Lục Úy Lam.
Khi Tiểu Thất rảnh rỗi lật xem đến mấy bình luận này, mới bừng tỉnh nói, 【Thì ra người bạn yếu đuối của anh trai tên Hứa Thành à. 】
6362 cảm thấy ký chủ trọng điểm của ký chủ có chút lêch, nhưng việc này không ảnh hưởng tới tình tiết cốt truyện, đúng vậy, chờ đợi nhiều ngày rốt cuộc nhiệm vụ của hệ thống cũng online, 【 Tới tình tiết cốt truyện ở bệnh viện, yêu cầu ký chủ đến bệnh viện kiểm tra. 】
【 Được thôi. 】 Tiểu Thất dễ nói chuyện đến kinh ngạc, đối lập hoàn toàn với Lục Úy Lam trước kia chết sống không chịu đi bệnh viện xin lỗi.
Tiểu Thất cảm thấy mình không phải đi xin lỗi, dựa theo hướng cốt truyện, vốn dĩ mình đi để giá họa cho Lục Minh Tư, nhưng hiện tại đổi thành mình đến nhà họ Ninh giải thích tình hình thực tế thôi. Nói thật sao, ốc sên am hiểm nhất.
Lúc Tiểu Thất tự tin đến bên ngoài phòng bện của Ninh Hinh Thần, cùng lúc đó người nhà họ Lục ở trong phòng bệnh quan tâm Ninh Hinh Thần, Ninh Hinh Thần với nghìn câu xin lỗi cùng một điệu không hề hứng thú, chỉ ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cực kỳ yêu vũ đạo nhưng về sau đừng nói khiêu vũ, ngay cả đứng lên đi lại đều trở thành vấn đề, việc này đối với một người có cuộc đời đang chóm nở, đả kích là rất lớn.
Nghe lời xin lỗi của người nhà họ Lục ngày hôm qua, hôm kia cơ hồ từ xin lỗi không có gì khác nhau, Ninh Hinh Thần thậm chí còn cười lạnh, nói nhiều như vậy, cái tên đầu sỏ gây tội kia cũng chưa xuất hiện được một lần, con người sinh ra thật sự bình đẳng sao?
"Cô Ninh, trước khi tôi đến, Úy Lam cố ý dặn dò tôi xin lỗi cô, đây là món quà nhỏ em ấy mua cho cô." Lục Minh Tư vừa nói vừa đưa ra một con thỏ bông cỡ bằng lòng bàn tay, "Tôi biết trong lòng cô không thoải mái, tôi nếu thay mặt Úy Lam tới, mặc cho cô đánh chửi, đây là điều duy nhất anh trai là tôi đây có thể làm được."
Ninh Hinh Thần hung hăng nắm chặt con thú bông, nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng vẫn bất ngờ đem món đồ chơi ném ra ngoài, "Lăn! Ai muốn quà của tên đó! Đưa mộtcon thỏ, là cố ý nhắc nhở tôi bị què sao?"
Bộp một tiếng, con thỏ bông bị Tiểu Thất duỗi tay bắt được, mọi người nhìn theo hướng thú bông bị ném đi, sau đó ngây người trong nháy mắt.
Tia vui sướng khi người gặp họa trên mặt Lục Minh Tư thậm chí còn chưa kịp thu hồi, Trình Nhiên và Lục Hiếu Chi cũng kinh ngạc không thôi, hiển nhiên không dự đoán được Lục Úy Lam sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Rất nhanh, Lục Hiếu Chi phản ứng lại đây, giơ tay vẫy vẫy, "Úy Lam lại đây, mau xin lỗi cô Ninh."
Trình Nhiên cũng lộ ra biểu tình có chút vui mừng, "Lam Lam à, thân thể có tốt hơn chút không? Mau tới đây nói lời xin lỗi với Hinh Thần."
Bất đồng với nhà họ Lục đang khiếp sợ, người nhà họ Ninh có rất nhiều kẻ như hổ rình mồi, đều có biểu tình như hhận không thể xé nát Lục Úy Lam. Ở trước mắt bao người, Tiểu Thất đi vào phòng bệnh, sau đó đến cạnh mép giường Ninh Hinh Thần.
Ninh Hinh Thần đỏ bừng con mắt, trong mắt tràn đầy ý hận.
Tiểu Thất đem con thỏ bông thả lại đầu giường Ninh Hinh Thần, "Cô không cần nhìn tôi như vậy, hôm nay tôi không phải tới xin lỗi."
Nháy mắt, toàn bộ hiện trường đều im lặng.
Người nhà họ Ninh càng không chịu nổi, toàn bộ phát điên, không muốn quan tâm bắt lấy Lục Úy Lam mà đánh một trận.
Nhưng ngay sau đó, Lục Úy Lam tiếp tục nói, "Người đâm chính là Lục Minh Tư, là anh ta chạy xe tôi, cho nên những lời xin lỗi của anh ta cô có thể nhận lấy."
Ninh Hinh Thần bị thông tin bất thình lình này làm cho ngây ngốc, thậm chí còn có một thoáng ngắn ngủi thoát khỏi tuyệt vọng mấy ngày nay.
Người nhà họ Ninh ở hiện trường đều ồ lên, tiếng nghị luận ong ong ong vang lên.
Lục Hiếu Chi thấy thế mở miệng, ngữ khí có chút phẫn nộ, "Úy Lam, ba mẹ từ nhỏ dạy con dám làm dám chịu, anh hai con vì con lo lắng biết bao nhiêu, con không thể lại tùy hứng như vậy!"
Lục Minh Tư cũng cười chua xót, "Từ khi trở lại nhà họ Lục, Úy Lam mếu em không thích anh, ngày thường bắt anh chịu đựng những việc nhỏ anh cũng chịu, nhưng việc này xúc phạm tới người khác, ba nói đúng, em nên học cách trưởng thành."
"Lam Lam, biết sai có thể sửa, con vẫn là con trai ngoan của mẹ." Trình Nhiên giơ tay muốn vỗ bả vai của Lục Úy Lam, lại bị Lục Úy Lam né tránh, trong lúc nhất thời Trình Nhiên có chút xấu hổ, cũng có chút kinh ngạc.