Thế Thân Của Người

Chương 45




Editor: Mờ Mờ


Rời khỏi quán trà, Tuân Mộ Sinh ngồi ở ghế sau xe một lúc lâu, không kêu lái xe cũng không nói đi đâu. Buổi chiều còn một cuộc họp quan trọng nhưng thời gian hẵng còn dư dả. Vương Kha quay lại hỏi: “Anh Tuân, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Mấy giây sau Tuân Mộ Sinh mới nói: “Về công ty.”

Vương Kha biết gần đây tâm trạng của hắn không tốt lắm, không dám nói nhiều lập tức chạy khỏi bãi đậu xe, ấy mà vừa qua hai cái đèn giao thông thì lại nghe Tuân Mộ Sinh nói: “Đến đằng trước tìm chỗ nào quẹo xe, tới phòng khám.”

Phòng khám nghĩa là phòng trị liệu tâm lý ở tổng hành dinh chiến khu, Vương Kha thở dài trong lòng, không thể không nghe lệnh.

Đợt này ngày nào Tuân Mộ Sinh cũng phải đi thăm người bệnh kia. Hôm nay còn chưa đi, buổi chiều và buổi tối đã kín lịch, chỉ có buổi trưa mới rỗi rãi một tí. Nếu không đi thì có lẽ cả ngày cũng không thăm được.

Tuân Mộ Sinh không thể một ngày không gặp người kia. Mấy hôm trước Vương Kha tận mắt thấy hắn lo sốt vó ngồi trong phòng làm việc cả ngày, hơn 8 giờ suýt chút đã nổi cơn tam bành chỉ vì một lỗi nhỏ của giám đốc chi nhánh, phê bình giám đốc kia mất hết cả mặt, nhân viên cả công ty đều câm như hến. Mà ông chủ còn chưa tan làm thì những người khác nào dám đi về. Lúc cậu Tuân đóng sầm cửa một cái thật mạnh, một vài nhân viên can đảm bắt đầu xì xào bàn tán xem vì sao cậu Tuân xưa nay luôn hòa nhã với người khác lại đột nhiên nổi khùng như vậy.

Chỉ có Vương Kha biết lý do.

Bởi vì cả ngày nay hắn còn chưa đến phòng khám.

Có thể thấy cậu Tuân đang cố gắng kìm chế bản thân, buổi sáng cũng còn đỡ, bắt đầu từ buổi trưa thì tình hình của hắn đã cực kỳ không ổn — cơm chỉ ăn vài miếng, một mình đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ liên tục nhìn đồng hồ, lúc nào cũng thẫn thờ, sắc mặt càng lúc càng tệ, trong mắt vẫn luôn toát lên một sự hung tàn.

Tất cả đều là dấu hiệu sắp nổi cáu.

Đưa ra một ví dụ không thích hợp cho lắm, cậu Tuân giống như một người nghiện tới giờ lên cơn. Dùng hết sức mình để cai nghiện ma túy, nhưng cơn thèm hút căn bản không thể kìm chế lại được, càng dằn xuống thì lại càng thèm, không thể hút được thì sẽ nổi điên lên vì mất kiểm soát.

Nhưng đến phòng khám nhìn một chút thì cũng chỉ là uống rượu độc giải khát.

Vương Kha nhớ hôm đó cậu Tuân rời khỏi công ty lúc 9 giờ mấy, kêu cậu ta lái xe đến phòng khám. Một tiếng sau cậu Tuân về lại trên xe, sự nôn nóng bộc lộ ở công ty trước đó đã biến mất, thay vào đó là im lặng trong suốt một khoảng thời gian dài.

Im lặng và nổi cáu, không biết tình trạng nào càng khiến người ta lo lắng hơn.

Trên đường hơi kẹt xe, Tuân Mộ Sinh chau mày suốt cả quãng đường, buồn phiền, sốt ruột, tức giận, nôn nóng, vân vân đều tụ lại thành một con sông ngầm chảy trong đôi mắt. Phong cảnh ngoài cửa sổ xe rực rỡ đến cách mấy cũng không thể hắt một chút ánh sáng nào vào đáy mắt hắn.

Tốc độ xe chậm rì rì, hắn đổ mồ hôi, bàn tay vô thức siết chặt rồi thả lỏng ra. Thỉnh thoảng hắn nhìn về phía trước thấy dòng xe cộ vẫn còn đông nghịt thì nện một đấm lên cửa xe, thấp giọng chửi: “Đệch!”

Muốn được đứng ngoài phòng bệnh của Trì Ngọc ngay lập tức, không muốn chờ đợi thêm dù chỉ là một giây một phút.

Vừa nãy lúc đối mặt với Chu Thần Chung, hắn từ chối thẳng thừng chẳng chút nương tình, bây giờ chỉ mong sao có thể đi gặp cái người đã lừa dối mình ngay lập tức.

Một tay Tuân Mộ Sinh đỡ trán, cảm thấy vừa vô lý vừa buồn cười.

Sao hắn có thể bỏ mặc Trì Ngọc cơ chứ? Người đàn ông không thích cười ấy lấy đi hết tất cả những dịu dàng và kiên nhẫn của hắn. Chưa từng có người nào làm hắn đối xử tỉ mỉ chu đáo như vậy, hắn muốn lấy lại tấm lòng chân thành mình bỏ ra, nhưng chẳng nhặt lại được dù chỉ là một mảnh vụn.

Điều đáng ghét nhất chính là, hắn vốn chẳng thể buông tay được.

Sự tức giận đối với Trì Ngọc ngày một lớn dần lên, bao bọc lấy trái tim của hắn giống như bụi gai. Gai nhọn sắc bén đâm vào máu thịt nhưng nụ hồng đỏ thắm lại nở rộ trong trời gió lộng.

Hắn không muốn gặp Trì Ngọc, nhưng không thể chịu đựng nổi những ngày tháng không được nhìn thấy Trì Ngọc.

Lừa tiền lừa tài thì là lừa, lừa tình lừa yêu thì không phải là lừa gạt hay sao?

Lúc chạy đến phòng khám thì đã là buổi chiều, Tuân Mộ Sinh vẫn đứng ngoài phòng bệnh của Trì Ngọc.

Phòng khám còn giống một mái nhà hơn cả bệnh viện quân khu, trang trí trong phòng bệnh rất có không khí sinh hoạt.

Nhưng Trì Ngọc ở trong đó vẫn không hề có sức sống, giống như tượng gỗ tự nhốt mình lại trong chiếc hộp trong suốt.

Anh đang ngủ — dường như anh vẫn luôn ngủ, ít nhất là mỗi khi Tuân Mộ Sinh đến thì lúc nào cũng thấy anh một là nằm yên trên giường không nhúc nhích, hai thì là đờ đẫn ngồi ở cuối giường, im lặng giống như một bức tranh đơn điệu.

Nhưng cho dù là vậy, Tuân Mộ Sinh cũng có thể nhìn chằm chằm không chớp mắt trong một khoảng thời gian rất dài, mãi đến khi người trong tranh như nhận ra điều gì đó quay đầu lại, hoặc là bị y tá chăm sóc lễ phép mời đi ra.

Hôm nay hành lang vô cùng yên ắng, y tá chăm sóc không có mặt ở đây, Trì Ngọc vẫn chưa thức dậy. Thế là Tuân Mộ Sinh mặt mày im lìm đứng đó, đầu óc trống rỗng, thỉnh thoảng sực tỉnh thì điều hắn nhớ tới cũng chỉ là cái cười nhẹ đầy ngại ngùng của Trì Ngọc lúc sự thật vẫn chưa bị phơi bày.

Thời gian không còn sớm, Vương Kha chỉ đành nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh Tuân, cuộc họp buổi chiều…”

“Ừ.” Tuân Mộ Sinh đứng yên tại chỗ, đôi mắt cũng chẳng thèm nhúc nhích.

Vương Kha đứng ở bên cạnh thì lòng như lửa đốt.

Người nằm trên giường trong phòng trở mình, lúc này Tuân Mộ Sinh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lùi về sau một bước, thở dài một hơi trầm giọng nói với Vương Kha: “Đi lấy xe.”

Trì Ngọc nằm ngửa mặt, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Rất nhiều lúc anh ngủ không nổi. Nếu không uống thuốc, đêm dài lê thê giống như một hình phạt tàn khốc.

Nhưng điều kỳ lạ là, tuy đã tự hỏi vô số lần rằng “Vì sao mình vẫn còn sống”, nhưng lại không muốn lựa chọn cái chết.

Nếu không thì sao lại im lặng tiếp nhận trị liệu? Vì sao còn nghe lời uống thuốc? Vì sao không chủ động kết thúc mạng sống của mình?

Tiếp tục sống thì bị tra tấn, song dường như cái chết cũng không có sức hấp dẫn gì cho lắm.

Suy cho cùng có lẽ là vì trên cõi đời này vẫn còn người và chuyện có sức lôi cuốn hơn cái chết.

Anh biết câu trả lời, nhưng không thể thừa nhận.

Ánh mặt trời ban chiều chói mắt, anh mở to đôi mắt nhìn về phía cửa sổ, để mặc ánh nắng đâm đau đôi mắt.

Từ từ, khóe mắt bị hun đến nóng rực, giống như vừa khóc xong.

Đêm khuya Tuân Mộ Sinh về nhà, ánh mắt chạm phải một chiếc lọ thủy tinh trong suốt bóng loáng.

Đó là bình hắn dùng để ủ bưởi mật ong, đã để không được một khoảng thời gian rồi.

Nhà bếp có hai trái bưởi tươi được đựng trong hộp quà xinh đẹp, có lẽ là Vương Kha mua, da vàng căng tròn đi kèm mùi thơm thoang thoảng khắp nơi.

Tuân Mộ Sinh cầm một trái lên ngắm nghía trong chốc lát sau đó đi tìm dao gọt trái cây, xẻ bừa xẻ bậy lên vỏ bưởi.

Lúc trước Trì Ngọc tay cầm trái bưởi, thành thạo xẻ một đường rồi lột xuống để lộ thịt quả ở bên trong. Hắn không bắt chước được mà cũng không muốn bắt chước, vật lộn suốt cả buổi, gọt ra được thịt quả đấy nhưng cả trái bưởi thì tơi bời hoa lá.

Hắn nhìn bàn tay toàn là nước, nhíu mày mở vòi nước, sau khi rửa tay sạch sẽ thì gỡ một múi nhỏ cho vào miệng ăn, vừa chua vừa chát, chẳng có chút vị ngọt.

Tâm trạng khó chịu, hắn cộc cằn gọt luôn vỏ trái bưởi còn lại xong bỏ hết vào lọ thủy tinh, lục tung cả cái nhà để tìm mật ong, mười mấy phút sau mới nhận ra nào có còn mật ong gì nữa, tất cả mật ong ở trong nhà đều được dùng để ủ bưởi rồi.

Bưởi của Trì Ngọc gọt.

Đứng sững người một lát, hắn vớ lấy cái lọ thủy tinh ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ và múi bưởi chảy ra, hương thơm thanh ngọt lan tỏa, hắn không khỏi lùi về sau tựa lưng lên cửa phòng bếp.

Ngày ấy, trà bưởi Trì Ngọc mua về cũng tan nát đời hoa như bây giờ, cánh tay Trì Ngọc bị mảnh kiếng cắt trúng, áo lông màu trắng bị nước trà và máu làm bẩn, vô cùng dơ bẩn.

Mà Trì Ngọc mặc đồ trắng vốn dĩ chính là cảnh đẹp rực rỡ nhất trong mắt hắn.

Chuyện cũ rành rành trước mắt, ngày thu trong tiệm trà ở quảng trường Thịnh Hi, Trì Ngọc mặc áo khoác màu trắng ngồi dưới ánh đèn ấm áp, cả người như đang tỏa sáng lấp lánh.

Hắn đẩy cửa đi vào đối mặt với Trì Ngọc. Trong giây lát ấy, hắn thấy rõ ánh sao nhẹ nhàng nhấp nháy trong đôi mắt của Trì Ngọc.

Một tay Tuân Mộ Sinh đè lên trán, cố gắng xua đi khung cảnh gặp gỡ giống như trong truyện cổ tích kia, nhưng càng cố gắng thì ký ức trong đầu hắn lại càng rõ mồn một.

Hắn nhớ đôi môi hơi nhếch lên của Trì Ngọc, nhớ đuôi mắt cong cong của Trì Ngọc, nhớ mỗi một sự thay đổi nhỏ bé trên gương mặt Trì Ngọc.

Người này như thần chú khắc sâu trong linh hồn hắn, cho dù hắn vùng vẫy như thế nào đi nữa thì cũng không thể xóa nhòa.

Một câu hỏi khó đồng thời cũng là một sự tồn tại tội lỗi.

Hắn ngồi xổm xuống muốn nhặt mảnh vỡ lên nhưng lại bị mảnh thủy tinh sắc bén cắt trúng tay, mùi máu lởn vởn trong không khí.

Chợt nhớ tới cánh tay bị mảnh thủy tinh cứa vào và cả mạch máu bị kim tiêm chọc thủng của Trì Ngọc.

Trì Ngọc có đau không?

Hắn bật cười.

Chu Thần Chung kêu hắn cứu giúp Trì Ngọc, nhưng hắn bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, ai sẽ cứu hắn đây?

Đông qua xuân lại về, ngày dài hơn đêm, mà dường như thời gian cũng bị kéo dài lê thê.

Trì Ngọc vẫn ở phòng trị liệu tâm lý, tình hình không đến nỗi tồi tệ hơn nhưng cũng không khá khẩm là bao. Ngày nào Tuân Mộ Sinh cũng chạy tới phòng khám, có khi là buổi sáng, có lúc là đêm khuya, nói chung vẫn phải đi nhìn một lát nếu không thì đứng ngồi chẳng yên.

Diệp Phong Lâm thường ở bên cạnh hắn, nhiều lời nói bồi hồi mãi trên môi như cuối cùng vẫn không thể thốt ra được.

Cái chuyện tình cảm này, xưa nay ấm lạnh ra sao chỉ có người trong cuộc mới biết, cho dù người bên ngoài có nhìn thấu tất cả đi nữa thì cũng không thể xen vào.

Hứa Sính cũng thường hay đến phòng trị liệu.

Khác với Tuân Mộ Sinh, Hứa Sính luôn thoải mái đi vào phòng bệnh trò chuyện với Trì Ngọc, dẫn Trì Ngọc xuống lầu đi dạo. Có lần hai người chạm mặt ở gara, Tuân Mộ Sinh lạnh lùng liếc hắn ta một cái, Hứa Sính đến gần đối mặt với hắn một lát, nói: “Cậu còn tới đây làm gì nữa?”

Tuân Mộ Sinh cười lạnh, có một giọng nói quanh quẩn bên tai — đúng thế, mình còn đến đây làm gì?

Vô số lần tự hỏi rằng vì sao còn muốn đến đây.

Nếu như biết câu trả lời thì liệu có còn tiếp tục cái hành động vô nghĩa này hay chăng?

Một câu “Trong lòng cậu ấy có cháu” của Chu Thần Chung giống như xiềng xích vô hình. Hắn đeo lên tay lên cổ mình, rồi sau đó lại tháo không ra.

Một hôm tỉnh giấc lúc nửa đêm, chẳng hiểu vì sao lại lấy hạt châu trầm hương trong ngăn kéo ra. Lắc tay đã tặng cho Văn Quân, nhưng bây giờ nhìn hạt châu lẻ loi này lại nghĩ đến Trì Ngọc.

Chỉ có Trì Ngọc.

Hắn nhắm mắt lại, nắm chặt hạt châu đặt ở nơi tim.

Vẫn không thể thuyết phục bản thân “giúp” Trì Ngọc, điều duy nhất có thể làm có lẽ chỉ là trả hạt châu về cho Trì Ngọc.

Mấy hôm trước trời vừa đổ mưa, trong không khí thoang thoảng hương thơm của cỏ xanh và bùn đất. Hứa Sính và Diệp Phong Lâm đi thăm Trì Ngọc, Trì Ngọc vẫn không biết nói gì nhưng vẫn lễ phép cười với hai người. Hứa Sính đề nghị ra ngoài đi dạo một lát, Diệp Phong lâm xin ý kiến của Chu Thần Chung, Chu Thần Chung gật đầu, chỉ bảo nhớ chú ý thời gian với cả đừng đi xa quá.

Trì Ngọc không bài xích việc ra khỏi phòng bệnh, nhưng lúc đi tới phòng thì hơi chần chừ, quay đầu lại nhìn vào sân một lát: “Tôi…”

“Hôm nay thời tiết đẹp, chú Chu nói anh nên ra ngoài cho khuây khỏa.” Hứa Sính nói.

Diệp Phong Lâm cũng nói: “Cũng không đi xa lắm đâu, nếu anh mệt thì chúng ta về.”

Trì Ngọc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, còn nói: “Cảm ơn các cậu.”

Gần phòng trị liệu tâm lý là một khu dân cư, Trì Ngọc đi từ từ, vẫn luôn cúi gằm mặt, Hứa Sính ở bên cạnh kể chuyện cười, Trì Ngọc hình như có nghe mà hình như cũng không nghe, lúc tới chỗ nên cười thì vẻ mặt đờ đẫn, lúc không có gì cười thì gắng gượng nhếch nhếch môi.

Diệp Phong Lâm biết anh vốn chẳng nghe thấy gì, chỉ là không muốn làm Hứa Sính bối rối nên thi thoảng mới trả lời một chút.

Đi hơn nửa tiếng, Diệp Phong Lâm nhớ tới lời dặn của Chu Thần Chung, nói nhỏ: “Chúng ta đi về thôi.”

Trì Ngọc còn chưa nói xong một chữ “Được” thì ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn về phía trước.

Trong giây lát chưa ai kịp phản ứng thì anh chợt bỏ chạy, tốc độ nhanh đến khó tin, hoàn toàn không giống một người bệnh nằm viện lâu ngày tinh thần ủ rũ.

Tuân Mộ Sinh mới nghe giám đốc hạng mục báo cáo xong, quay về phòng làm việc cầm hạt châu lên ngắm một lát.

Đến lúc vật về với chủ cũ rồi, sau này sẽ không còn liên quan nữa.

Đột nhiên di động để trên bàn reo lên, Diệp Phong Lâm gọi đến.

Diệp Phong Lâm đã nói trước với hắn rằng hôm nay sẽ đến phòng trị liệu, bây giờ gọi điện tới có lẽ là muốn nói tình hình của Trì Ngọc cho hắn nghe.

Hắn muốn nghe, rồi lại không muốn nghe.

Di động cứ rung liên hồi, cuối cùng hắn vẫn bắt máy, đang định nói chuyện thì Diệp Phong Lâm bên kia đã cuống cuồng nói: “Mau đến bệnh viện số 1, Trì Ngọc xảy ra chuyện rồi.”

Hết chương 45