Thế Thân Của Người

Chương 42




Editor: Mờ Mờ


Tuân Mộ Sinh chỉ muốn kéo Trì Ngọc dậy từ trên đất để vặn hỏi sự thật, không ngờ Trì Ngọc đột nhiên mềm oặt cả người ngã xuống.

Hắn theo bản năng dìu anh một cái, một cánh tay vòng qua trước ngực Trì Ngọc, một tay khác đỡ lưng Trì Ngọc, lúc này Trì Ngọc mới không ngã xuống đất.

Người trong lòng cực kỳ nhếch nhác, trên mặt và tóc đều là mồ hôi lạnh, quần áo bị nước trà thấm ướt hơn phân nửa, sắc mặt tái nhợt như từ giấy trắng, bờ môi gần như không còn chút máu, nhìn như bất chợt bị hút hết sức sống, âm u chết chóc, lộ ra dáng vẻ hao gầy.

Tuân Mộ Sinh nhíu mày thật chặt, nghiến răng nghiến lợi — bản thân hắn thì có khá hơn gì đâu?

Người trước mắt này không phải là Văn Quân, nhưng lại dùng thân phận của Văn Quân, không phải mạo danh một cách qua quýt đầy sơ hở, mà là toàn bộ thân phận đều đã bị sửa đổi. Không còn gì để nghi ngờ, sau lưng chuyện này có sự giúp đỡ của đơn vị đặc nhiệm cấp A.

Vậy Văn Quân thì sao? Sau khi thân phận bị thay thế, bây giờ Văn Quân đang ở đâu? Sống với thân phận gì?

Liệu có… còn sống hay không?

Trái tim lạnh giá, chỉ có người trong lòng mới có thể nói cho hắn biết sự thật.

Vương Kha lái xe chạy đến, thấy cái phòng bừa bãi tàn tạ, cậu ta ngơ ngác nhìn Tuân Mộ Sinh một cái. Tuân Mộ Sinh khoác áo bành tô, mặt lạnh như tiền, lời nói cũng giống như toát ra hơi lạnh: “Bế anh ta lên xe quay về Phồn Cẩm Thành, gọi cho bác sĩ Từ.”

“Không đưa tới bệnh viện sao? Anh ta đang chảy máu!” Vương Kha đứng cạnh sô pha, áo khoác màu trắng của Trì Ngọc đã được cởi ra, quần áo màu xám nhạt bên trong thấm máu, mặc dù không ra máu nhiều nhưng nhìn rất ghê rợn.

“Không bị thương động mạch chủ, đã cầm máu rồi.” Tuân Mộ Sinh không kiên nhẫn nói: “Không phải đã kêu cậu gọi cho bác sĩ Từ à?”

Vương Kha hiếm khi mới thấy dáng vẻ cáu kỉnh thô lỗ này của Tuân Mộ Sinh, vội vàng cúi người bế Trì Ngọc đi nhanh tới cạnh cửa, chợt nghe Tuân Mộ Sinh ở đằng sau gọi lại: “Khoan đã!”

Muốn gì nữa đây! Cậu ta dừng chân nghiêng người, thầm nghĩ hôm nay ông chủ ngộ nghĩnh thật sự.

Tuân Mộ Sinh đi tới, cộc cằn đỡ lấy Trì Ngọc, hất cằm về phía thang máy: “Đi lấy xe.”

Vương Kha vội vàng chạy lấy người.

Phồn Cẩm Thành là một khu biệt thự có sân vườn, cách xa trung tâm thành phố, môi trường vô cùng im lặng, Tuân Mộ Sinh rất ít khi qua đây ở chứ đừng nói chi đến việc dẫn người ngoài về.

Biệt thự chỉ có một người quản gia ở đó, sau khi nhận được cuộc gọi của Tuân Mộ Sinh thì vội vàng dọn dẹp phòng ngủ chính và mấy căn phòng khách, không ngờ Tuân Mộ Sinh lại ôm một người đàn ông bị thương ở tay về, sắc mặt u ám đáng sợ, đá văng cửa phòng ngủ cuối dãy hành lang lầu ba, quát lên: “Bao giờ bác sĩ Từ mới đến?”

“10 phút nữa!” Vương Kha và ông quản gia nhễ nhại mồ hôi chạy theo hắn.

Quản gia nhìn người đàn ông bị qua quýt ném lên giường, thấy hơi sợ: “Cậu Tuân, vẫn nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện thì tốt hơn.”

Tuân Mộ Sinh liếc một cái, quản gia vội vàng đi ra.

Trước khi chưa biết rõ mọi chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không giao Trì Ngọc cho người khác, bác sĩ cũng không được. Nếu Trì Ngọc không nói thật thì hắn sẽ nhốt Trì Ngọc ở chỗ này, lúc nào chịu nói thì hắn sẽ nghĩ bước tiếp theo.

Không lâu sau, bác sĩ Từ vội vàng chạy đến. Tuân Mộ Sinh lạnh lùng lùi sang một bên nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Trì Ngọc.

Xử lý vết thương chưa đến nửa tiếng, bác sĩ Từ cắm chai nước biển cho Trì Ngọc, đang định dặn dò những việc cần lưu ý trong lúc chăm sóc thì nghe Tuân Mộ Sinh hỏi: “Bao giờ anh ta mới tỉnh?”

Bác sĩ Từ nhíu mày: “Cậu ấy đang rất yếu.”

“Tôi hỏi.” Tuân Mộ Sinh tỏa ra hơi thở đáng sợ: “Bao giờ anh ta tỉnh lại!”

Bác sĩ Từ thở dài: “3 tiếng sau thuốc mới bắt đầu có tác dụng, đến lúc đó còn chưa tỉnh thì cậu Tuân, tôi đề nghị cậu đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

Tuân Mộ Sinh đuổi tất cả mọi người đi, một mình ngồi canh trong phòng ngủ. Chẳng mấy chốc lại thấy bực mình, chỉ muốn lay Trì Ngọc tỉnh dậy ngay.

Nhưng mấy lần đứng bên giường nhìn thấy gương mặt hao gầy của Trì Ngọc, bàn tay duỗi ra đều miễn cưỡng rút về.

Lúc Trì Ngọc tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Tuân Mộ Sinh đang hút thuốc ngoài ban công, tàn thuốc vương vãi đầy trên đất.

Thoáng chốc hai người cách một lớp cửa kính nhìn nhau, Tuân Mộ Sinh vứt điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay xuống, đột nhiên lách qua cửa kính nhanh chân chạy vào.

“Văn Quân đâu?” Giọng hắn run rẩy, trán hằn gân xanh: “Các người giấu Văn Quân đi đâu rồi?”

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn giường, ánh đèn tối tăm, Trì Ngọc ngồi bên giường, thân thể chìm trong nửa sáng nửa tối.

Lúc nghe thấy hai chữ “Văn Quân”, mắt anh đột nhiên toát lên sự đau thương, bả vai gầy yếu nhẹ nhàng co giật, môi mấp máy hết mở ra rồi khép lại, giây phút khi rời mắt đi, ánh đèn hắt vào đáy mắt anh như hòn đá nhỏ rơi xuống mặt nước gợn lên từng con sóng lăn tăn.

Nước mắt chợt lấp lóe.

Tuân Mộ Sinh không có kiên nhẫn dây dưa với một kẻ đã lừa gạt mình, bước đến trước giường, một tay nắm cằm Trì Ngọc, hung ác kéo lên tàn nhẫn nói: “Văn Quân đang ở đâu! Nói chuyện!”

Môi Trì Ngọc nhếch lên, khóe môi cũng run rẩy.

Đôi mắt lúc nào cũng giăng đầy mỏi mệt thi thoảng ánh lên ý cười lại giống như đã tàn lụi, âm u nặng nề như giếng lặng.

Trái tim Tuân Mộ Sinh chẳng hiểu vì sao chợt nhói lên, nhưng ngón tay lại càng dùng sức vì căm phẫn: “Vì sao không nói chuyện? Anh dùng tên của Văn Quân, chẳng lẽ không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

Trì Ngọc chỉ giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay của Tuân Mộ Sinh, muốn thoát khỏi gông cùm nhưng căn bản không thể xoay chuyển được gì.

Đôi mắt Tuân Mộ Sinh đỏ ngầu, siết chặt tay hơn.

Trì Ngọc im lặng giãy giụa, Tuân Mộ Sinh đã mất hết kiên nhẫn, một bàn tay khác cũng túm lấy anh.

Phút chốc, trên mặt Trì Ngọc toát lên vẻ đau đớn nhưng vẫn khăng khăng không thốt ra tiếng nào.

Giọt máu đỏ tươi rơi trên tấm chăn nhạt màu, một giọt, hai giọt…

Lúc này Tuân Mộ Sinh mới nhận ra mình đang nắm cái tay truyền dịch của Trì Ngọc, ống kim đâm vào mạch máu trên tay Trì Ngọc, gần như xé nát da thịt, máu tươi ồ ạt nhớp nháp đầy tay.

Trong lúc Tuân Mộ Sinh ngẩn ngơ, Trì Ngọc vội vàng rút cánh tay run rẩy về, chầm chậm co mình vào đầu giường, không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng nhìn vết máu trên chăn.

Bác sĩ Từ không thể không đến xử lý lần hai, Tuân Mộ Sinh bực bội khó chịu, lục soát hết toàn bộ đồ đạc của Trì Ngọc, khóa cửa phòng ngủ, gọi điện thoại cho Hứa Sinh mượn đại cớ bảo đang đi nghỉ chưa về, kêu Hứa Sính xin nghỉ hộ.

Hứa Sính đồng ý, chọc ghẹo: “Hai người kiềm chế chút nhá.”

Tuân Mộ Sinh cười lại, sau khi cúp điện thoại đấm một quyền lên lan can.

Màn đêm thăm thẳm, Trì Ngọc vẫn không nói một lời.

Tuân Mộ Sinh kéo cửa ra, hăm dọa: “Được, ngày nào anh không nói thì đừng hòng rời khỏi chỗ này!”

Quản gia âm thầm vào nhìn một cái, lấy dĩa giấy đựng mấy cái bánh ngọt để trên tủ đầu giường, rồi lấy ly nhựa rót nước ấm.

Mới vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Tuân Mộ Sinh mặt lạnh hơn tiền đứng trên hành lang.

Quản gia sợ hết hồn, vội vàng giải thích: “Bác sĩ Từ nói…”

“Đừng xen vào chuyện người khác.” Tuân Mộ Sinh ngắt lời: “Anh ta không cần ông chăm sóc.”

“Vâng, vâng.” Quản gia sợ hãi vội vàng rời đi, ngã rẽ truyền đến một tiếng thở dài.

Tuân Mộ Sinh đứng im ngoài cửa thật lâu, cầm một chai thuốc trong tay.

Thuốc này là lần trước dẫn Văn Quân – bây giờ đã là Trì Ngọc – đi khám bệnh được bác sĩ kê cho, thế là tối nào hắn cũng canh chừng Trì Ngọc uống.

Thói quen sai khiến, lúc mang Trì Ngọc về biệt thự lại đem theo cả thuốc về đây.

Đúng là nực cười.

Hắn cúi đầu nhìn chai thuốc, một lát sau cánh tay nặng nề vung lên đập chai thuốc vỡ tan tành.

Bên ngoài đã trở về với im lặng, Trì Ngọc nằm trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt, rơi vào tóc mai.

Cuối cùng anh đã hoàn toàn tỉnh lại — bằng cách thê thảm nhất.

Nỗi đau từng trải qua trong quá khứ lại đổ ập đến, vẫn như móc tim móc phổi.

Anh nắm chặt ga giường, cố nén sự nghẹn ngào dữ dội trong lồng ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vì sao tôi vẫn còn sống?”

Tiếp tục sống vì Văn Quân là lời nói dối giả tạo. Văn Quân chết rồi thì là chết rồi, lẽ nào dùng tên của Văn Quân thì có thể tiếp tục sống thay Văn Quân hay sao?

Sớm nên nghĩ rõ mọi chuyện, thế mà lại khăng khăng đợi đến cùng đường bí lối mới đánh thức bản thân.

Nực cười, tội nghiệp, đáng buồn!

Kỳ nghỉ đã qua, bộ phận New Media đi làm lại. Hứa Sính lo Lưu Tồn sẽ làm khó làm dễ Văn Quân, cố tình báo trước với cấp cao của tập đoàn, trái lại Lưu Tồn cũng không nói gì, tạm thời gọi một nhân viên tên Trương Thích đến phụ trách sắp xếp công việc của tổ du lịch ẩm thực.

Chu Thần Chung về nước, nghe trợ lý nói buổi tối “Văn Quân” đã gọi đến vài lần, lập tức hiểu được Trì Ngọc đang cần giúp đỡ, nhưng lại không tiện liên lạc, chỉ đành tranh thủ dành ra một chút thời đến truyền thông Trọng Xán, định xem thử trạng thái tinh thần của anh ra sao, lại nghe được anh đã xin nghỉ.

Xin nghỉ? Chu Thần Chung thấy có điềm, nghĩ ngợi mãi cuối cùng vẫn gọi cho Trì Ngọc.

Nhưng di động của Trì Ngọc đã tắt máy.

Chu Thần Chung vốn định lập tức liên lạc với đại đội đặc chủng, nhưng trung đội trưởng năm xưa nhờ ông ấy chăm sóc cho Trì Ngọc đã chuyển nghề từ lâu rồi, cũng không ở Trọng Thành. Đến cả ông ấy còn không biết Trì Ngọc đã xảy ra chuyện gì thì sao trung đội trưởng biết được.

Công việc trong đơn vị bề bộn, cơ quan thì phải họp liên miên, Chu Thần Chung không có chút manh mối gì về chuyện Trì Ngọc mất tích nên chỉ đành tạm thời gác lại, định giải quyết hết báo cáo mấy hôm nay cho xong, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì phân vân không biết có cần báo cho đại đội đặc nhiệm hay không.

Tuân Mộ Sinh không cạy được miệng Trì Ngọc, nhốt Trì Ngọc ba ngày cũng không hỏi ra được chữ nào.

Hắn có rất nhiều cách làm người ta chịu thua, những mánh khóe kia của Kiều Dương hắn cũng biết, nhưng lúc đối mặt với Trì Ngọc lại không thể sử dụng chút gì, chỉ có thể ngày ngày lặp lại một câu hỏi đơn điệu là “Văn Quân đang ở đâu”, hỏi đến cuối cùng, bản thân hắn cũng chẳng còn hy vọng xa vời lấy được câu trả lời từ trong miệng Trì Ngọc.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Trì Ngọc đã ốm đi nhiều, co ro mình không hề tức giận, chưa bao giờ nhìn hắn, hắn mạnh mẽ bắt lấy cằm Trì Ngọc, Trì Ngọc cũng chỉ biết cụp mắt xuống.

Có một hôm hắn tức giận đến cùng cực, suýt nữa đã vung lên một cái tát, Trì Ngọc nhắm mắt lại, khóe môi khẽ khàng run rẩy, thế là tay hắn khựng lại giữa không trung, cuối cùng siết thành nắm đấm nện xuống bức tường bên giường.

Biết không hỏi ra được gì, Tuân Mộ Sinh tức giận rời khỏi Phồn Cẩm Thành, gọi một cú cho Diệp Phong Lâm: “Ngày mai theo tôi đến cơ quan một chuyến.”

“Cậu đến cơ quan làm gì?” Diệp Phong Lâm nói: “Không phải cậu vẫn chưa về à?”

Tuân Mộ Sinh qua loa kể lại chuyện mấy hôm nay, Diệp Phong Lâm hoảng sợ, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Mộ Sinh, tôi có một suy đoán…”

“Đừng nói!” Giọng Tuân Mộ Sinh khàn khàn: “Tôi muốn đi hỏi cho rõ ràng!”

Chu Thần Chung làm xong báo cáo ở cơ quan, đang trò chuyện với vài ông sếp, chợt nghe thấy một tiếng “Trì Ngọc”.

Giọng nói truyền đến từ phòng làm việc cách đó không xa, nghe kỹ có hơi quen tai.

Có một người nói: “Mộ Sinh, cậu bình tĩnh chút.”

Chu Thần Chung vội vàng chào mấy người sếp, bước nhanh về phía phòng làm việc kia.

Tuân Mộ Sinh đang chống tay trên thành bàn, đối chọi với một sĩ quan trung niên.

Người kia nói: “Thật sự không được, đại đội đặc nhiệm cấp A không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, cho dù cậu có gọi bố cậu đến thì tôi cũng không thể điều tra cho cậu được.”

Chu Thần Chung nói: “Cháu vừa mới nói ‘Trì Ngọc’?”

Tuân Mộ Sinh bất chợt quay phắt lại, trong mắt tràn ngập hoảng hốt điên cuồng.

Diệp Phong Lâm đứng bên cạnh bình tĩnh hơn rất nhiều: “Chú Chu, chú quen Trì Ngọc sao?”

Chu Thần Chung không thể ngờ rằng Tuân Mộ Sinh lại có liên quan đến Trì Ngọc, lúc này chợt nghĩ đến mấy lời Tuân Mộ Sinh nói vào lần trước khi đến tìm ông ấy, lập tức khiếp sợ cùng cực.

Tuân Mộ Sinh hé miệng, nhưng Chu Thần Chung lại lên tiếng trước: “Cậu ấy đang ở đâu?”

Ánh mắt Tuân Mộ Sinh lóe lên: “Chú biết anh ta?”

Diệp Phong Lâm biết trạng thái bây giờ của Tuân Mộ Sinh không thể nói chuyện đàng hoàng với người khác được, hắn ta bèn mời Chu Thần Chung sang một bên, dăm ba câu kể rõ đầu đuôi, sắc mặt Chu Thần Chung đột nhiên trở nên rất khó coi: “Ba ngày? Cháu nhốt cậu ấy một mình suốt ba ngày?!”

Hết chương 42