Editor: Mờ Mờ
Trì Ngọc chưa bao giờ cảm thấy cái tên này của mình hay cả, cái chữ “Ngọc” này rất giống tên con gái. Khi còn nhỏ giáo viên gọi tên, lúc đọc tới “Trì Ngọc”, anh nhỏ giọng hô “Dạ có”, giáo viên nhìn một cái, cười nói: “Thì ra là bé trai à.”
Cả lớp cười phá lên.
Trước khi nhập ngũ, thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện đổi chữ “Ngọc” thành chữ khác cùng âm, nhưng quy trình giấy tờ rắc rối, chỉ đành thôi.
Không ngờ rằng vào đại đội đặc chủng lại được người ta giải thích thành “Viên ngọc đẹp thong thả đến muộn”.
Một cái tên vô cùng bình thường được người kia đọc lên giống như tỏa ra ánh sáng.
Anh hơi mừng thầm — may mà lúc đó không đổi thành mấy cái tên nam tính như “Trì Vũ”(1) hoặc “Trì Vũ”(2).
(1) Trì Vũ: 迟羽 và (2) Trì Vũ: 迟宇
Người ấy tên Văn Quân, là lính mũi nhọn đứng top 5 trong cuộc tuyển chọn đầu vào của chiến khu, cao lớn bảnh trai, lúc nở nụ cười nhìn đẹp trai hư hỏng, hở một tí là đánh lộn với đồng đội, hùng hổ dữ dằn, nhưng lúc đánh nhau cũng biết nương tay.
Ngày đầu tiên vào đại đội đặc chủng, Văn Quân đã có duyên với anh ấy.
Hai người đụng nhau trên hành lang ký túc xá, người xung quanh hò hét — ớ, hai cậu là anh em à?
Một chữ “anh em” làm Trì Ngọc ngơ ngác. Lúc anh còn rất nhỏ, bố mẹ ly dị sau đó ai cũng có gia đình riêng rồi có con riêng, anh được người cô không con không cái mang về nuôi nấng, mấy năm liền chẳng gặp lại bố mẹ. Hai năm trước cô bị bệnh qua đời, bố mới dẫn theo đứa em trai nhỏ hơn anh 3 tuổi xuất hiện. Bố con gặp lại nhưng như người xa lạ.
Anh còn nhớ mặt mũi của em trai, người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không thể là anh em cùng cha khác mẹ với anh được. Mà sau khi mẹ đi bước nữa thì sinh em gái, tất nhiên càng không thể nào.
Các đồng đội cười ngả nghiêng, hét lớn giống gì mà giống dữ, chiều cao hình thể gần như giống nhau y hệt, nhìn từ sau lưng căn bản không nhận ra ai với ai.
Trì Ngọc nhìn người kia, người kia cũng nhìn anh.
Trì Ngọc đứng tại chỗ nhìn, nhưng người kia nhìn một lát thì ghé sát lại đây.
Nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai dần dần phóng to trước mặt, Trì Ngọc vốn định lùi về sau, nhưng nghĩ lại thì thấy mới vừa tới đại đội đặc nhiệm, thua cái gì cũng được chứ không thể thua khí thế, bèn đứng im không nhúc nhích, nghiêm túc đối mặt với đối phương.
Cảnh này người ngoài nhìn vào thì căng đét như sắp đánh lộn, lúc hai người đứng cách nhau thật gần, chóp mũi gần như kề sát vào chóp mũi. Trì Ngọc ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên cơ thể người đàn ông, lòng hiếu thắng chợt trào lên, đang định cụng trán với đối phương thì người đàn ông nhếch miệng cười lên.
“Cũng đúng á!” Người đàn ông lùi về sau, động tác kế tiếp lại là choàng lấy bả vai của anh: “Ê này, nếu mặt mũi giống tôi như thế thì làm em trai của tôi nha. Tôi tên Văn Quân, Văn trong văn hóa, Quân có bộ trúc trên đầu, bên dưới là chữ Quân trong đều đặn, không phải quân trong ông xã đâu nhé, đừng nhớ lộn nha.”
Trì Ngọc hất tay anh ấy ra: “Trì Ngọc, Trì trong đến muộn, Ngọc trong ngọc thạch.”
Hiển nhiên Văn Quân không nghiêm túc lắm, nhìn dáng vẻ thì có thể thấy là một người thích đùa giỡn. Trì Ngọc đã chuẩn bị xong tâm lý bị người ta chê tên mình “gái tánh”, nhưng lại nghe đối phương nói một câu “Ngọc đẹp thong thả đến muộn”.
Trái tim như bị gãi nhẹ một cái, vừa tê vừa ngứa.
Chẳng mấy chốc, Trì Ngọc và Văn Quân thành anh em có quan hệ thân thiết nhất. Văn Quân rảnh rỗi không có gì làm thì thích bu lại chỗ anh, cùng nhau luyện tập ngoài giờ, tắm chung với nhau, bôi thuốc cho nhau, cùng nhau đi đánh lộn với những đồng đội khác.
Văn Quân thường lén mang theo một cái chuỗi hạt bằng gỗ, đồ chơi nhỏ chỉ mấy chục tệ, nhưng anh ấy lại vô cùng giữ gìn, nói là của một anh bạn nhỏ tặng, bao đậu kiểm tra, bao đậu tuyển chọn.
Trì Ngọc hơi tò mò về anh bạn nhỏ này, Văn Quân suy nghĩ hồi lâu, lại gãi đầu nói: “Hình như tôi… Quên cậu ta tên gì mất tiêu rồi.”
Trì Ngọc: “…”
Người ta tặng quà cho cậu mà cậu quên tên người ta luôn rồi?
Văn Quân xoắn vòng tay: “Đừng nhìn tôi vậy chớ, tình bạn giữa đàn ông nhạt như nước hiểu không hả!”
Trì Ngọc đỡ trán: “Anh bạn nhỏ kia mà biết cậu quên tên người ta thì chắc buồn lắm.”
“Cậu đó, nghĩ nhiều ghê.” Văn Quân cười: “Nhưng mà cậu nói vậy thì cũng nhắc nhở tôi.”
“Hửm?”
“Phải nhớ thật kỹ tên của cậu mới được, nếu không cậu buồn cậu khóc hu hu thì phải làm sao bây giờ?”
Trì Ngọc cãi không lại, bèn nhào vô vật lộn với Văn Quân. Văn Quân cũng chả thèm nhường, hai người đánh nhau một trận đã đời, cuối cùng bị sĩ quan tuần tra bắt gặp, hai người đều bị phạt dọn nhà vệ sinh.
Sau đó lúc kiểm tra lái xe quân dụng, Trì Ngọc vô cùng căng thẳng, Văn Quân tháo một hạt gỗ trên vòng tay xuống, khăng khăng tặng cho anh làm bùa may mắn, còn bịa ra một đoạn văn về “lan tỏa sự may mắn”. Anh qua kiểm tra một cách suôn sẻ, Văn Quân cũng không lấy hạt châu về, còn tìm được một sợi dây đỏ treo hạt châu gỗ lên cổ anh.
Hôm chính thức vào đội, hai người đeo châu gỗ chụp hình. Trì Ngọc vuốt ve hạt châu, cảm thấy hơi có lỗi với anh bạn nhỏ tặng vòng tay cho Văn Quân, Văn Quân lại nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi và cậu ta hợp ý, tính tôi như nào thì tính cậu ta cũng như thế. Yên tâm yên tâm, cậu ta sẽ không giận tôi vì tôi chia cho cậu một hạt châu gỗ đâu mà.”
Trì Ngọc đeo hạt châu, bỏ ra nhiều công sức hơn đồng đội, thành tay bắn tỉa nhỏ tuổi nổi bật nhất trong đội.
Mà Văn Quân sớm chiều ở chung với anh cũng trở thành lính trinh sát đứng đầu trong đội.
Tình đồng đội đơn thuần lặng lẽ biến chất trong vô số mưa bom bão đạn, Trì Ngọc không biết mình đã yêu Văn Quân tự lúc nào, có lẽ là bắt đầu ngày gặp gỡ lúc Văn Quân cười nói “Ngọc đẹp thong thả đến muộn”, có lẽ là lúc Văn Quân hết lần này tới lần khác giảng dạy cho anh kỹ thuật lái xe, có lẽ là lúc Văn Quân đặt hạt châu gỗ vào lòng bàn tay anh, hoặc có lẽ là sau khi chính thức thi hành nhiệm vụ, giọng nói trầm thấp lại làm lòng người yên tâm của Văn Quân vang lên trong máy bộ đàm.
Làm sao quên được ngày đầu tiên đi làm nhiệm vụ, anh núp trong bóng tối, căng thẳng đến nỗi mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng — đồng đội đã đi vào khu vực nguy hiểm dưới sự khỏa lấp của bóng đêm, mà nhiệm vụ của anh lại là dùng súng bắn tỉa trong tay bảo vệ cho mỗi một đồng đội ở từ xa.
Anh vốn dĩ nên là người bình tĩnh nhất, nhưng lại khó có thể giữ vững tinh thần, chỉ lo rằng không thể bảo vệ được tất cả mọi người.
Máy bộ đàm vang lên tiếng sột soạt, giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến.
“Đừng sợ.” Văn Quân nói: “Tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng bọn tôi.”
Trong phút chốc, tất cả những lắng lo và căng thẳng hóa thành trách nhiệm, anh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, mắt phải thông qua ống ngắm quang học khóa chặt mỗi một chiến hữu, mỗi một vị trí của kẻ thù.
Nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ, sau khi quay về doanh trại Văn Quân ôm chầm lấy anh, vỗ lưng anh nói: “Sau này mạng sống của bọn tôi phải giao cho cậu bảo vệ rồi.”
“Ừ.” Anh kiên định gật đầu, lần đầu tiên chân thật cảm nhận được bản thân không còn là người lính bình thường nữa, mà là bộ đội đặc chủng cần phải gánh vác tất cả.
Cái tuổi hai mươi, tình yêu nảy mầm như gió xuân lướt qua nhành cỏ.
Lại thêm một lần làm nhiệm vụ trở về, Trì Ngọc mới nhảy xuống từ máy bay trực thăng đã lập tức kéo Văn Quân đến bãi đất lúc trước tập lái xe.
Tỏ tình có lẽ sẽ thất bại, anh đã biết từ lâu rồi.
Văn Quân thẳng còn hơn chữ thẳng, sao anh có thể không nhận ra chứ.
Nhưng “lời yêu” nhất định phải nói ra, anh không muốn bản thân phải hối hận.
Đúng như anh dự đoán, Văn Quân thẳng thắn từ chối, nhưng lại ôm lấy anh, vỗ lên lưng anh nói: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không kìm nổi sự mất mát trong lòng, anh chỉ lo sau này không được làm anh em tốt với Văn Quân nữa, Văn Quân lại đấm mạnh hai cái lên vai anh, nghiêm túc nói: “Việc này không được nói cho người khác biết, hiểu không?”
Anh ngơ ngác, phút chốc không hiểu được Văn Quân muốn nói gì.
Những lúc không huấn luyện và thi hành nhiệm vụ, Văn Quân rất ít khi tỏ vẻ nghiêm túc: “Trong quân đội không cho phép chuyện như vậy, để người ta biết thì tôi vẫn có thể chối được, nhưng cậu phải làm sao đây?”
Trái tim anh run lên, không ngờ rằng sau khi tỏ tình thất bại, thứ anh chờ được không phải là xa lánh mà là sự quan tâm chẳng khác gì ngày thường.
Văn Quân thở dài: “Tôi thích con gái, cậu biết ha.”
Anh gật đầu — tất nhiên biết rồi, cả đội đều biết.
“Cậu là anh em của tôi, là đồng đội quan trọng nhất của tôi.” Văn Quân ngừng một chút, giọng nói trầm xuống: “Bọn họ nói tôi và cậu giống nhau, tôi không có người thân, vẫn luôn coi cậu như em trai.”
Trì Ngọc nghĩ, nhưng tôi không muốn làm anh em với cậu.
Câu này cuối cùng vẫn không nói ra, Văn Quân không phải người thích dây dưa lằng nhằng, anh cũng không thích bám víu người ta. Nói ra rồi, bị từ chối rồi, tình cảm này nên buông xuống đi thôi.
Ít nhất ở mặt ngoài nên làm như vậy.
Sau khi rời khỏi bãi đất, không ai nhắc lại chuyện tỏ tình nữa, Văn Quân vẫn đối xử với anh vẫn giống như ngày xưa, nên chăm sóc thì chăm sóc, nên quan tâm thì quan tâm, không hề vì câu nói “Tôi thích cậu” kia mà xa lánh anh, điều duy nhất thay đổi đó là không còn kể chuyện cười tục tĩu chọc anh nữa.
Đồng đội ai cũng bảo Văn Quân là người làm việc tùy ý, không giống một người quân nhân, chỉ có Trì Ngọc biết, Văn Quân có giới hạn của bản thân, hơn nữa còn vô cùng đáng tin cậy.
Văn Quân như thế làm anh yêu thương đến nỗi không thể kiềm chế được.
Nhưng anh đã học được cách che giấu tình cảm của mình không để cho Văn Quân biết, không cho bất cứ người nào phát hiện.
Lúc cuối năm, một đám anh em tụ tập đón Giao thừa, anh nhìn bóng lưng của Văn Quân, âm thầm thề trong lòng — Văn Quân không xuất ngũ thì anh sẽ không xuất ngũ, anh sẽ dùng súng trong tay bảo vệ Văn Quân, nếu viên đạn không thể quét sạch mọi hiểm nguy cho Văn Quân, anh bằng lòng đặt mình vào nguy hiểm.
Những tháng ngày huấn luyện rồi làm nhiệm vụ cứ thế trôi qua. Một ngày nọ, trung đội trưởng gọi Trì Ngọc vào văn phòng, nói với anh cấp trên sẽ phái một vài tay súng bắn tỉa đến Nga để tham gia cuộc thi bắn tỉa quốc tế, anh chính là một trong số đó.
Đây chắc chắn là chuyện tốt, nhưng anh lại không muốn đi cho lắm.
Lỡ mà đi rồi, nếu trong khoảng thời gian này Văn Quân làm nhiệm vụ thì ai sẽ làm lính bắn tỉa hỗ trợ?
Trung đội trưởng cười: “Cậu đang lo gì vậy? Không lẽ đại đội của chúng ta chỉ có một mình cậu là lính bắn tỉa à? Yên tâm đi, lần này người chúng ta phái đi đều là chiến sĩ trẻ tuổi, nói trắng ra là để cho các cậu tích lũy thêm kinh nghiệm. Người giỏi hơn cậu đều ở trong đội, nếu có nhiệm vụ thì tất nhiên là bọn họ đi thi hành.”
Trì Ngọc vẫn không yên tâm lắm, nhưng quân nhân nhất định phải nghe lệnh, trung đội trưởng phái anh đến Nga, anh bắt buộc phải đi.
Văn Quân thì phấn khích hơn anh nhiều, không ngừng động viên anh, thậm chí còn tập chung với anh rất nhiều ngày.
Hôm lên đường, Văn Quân vỗ vỗ vai anh, vuốt phẳng cổ áo cho anh, mỉm cười chào theo nghi thức quân đội: “Cố lên nhé, chờ cậu chiến thắng trở về.”
Tham gia thi đấu nửa tháng, Trì Ngọc giành được ba giải thưởng cá nhân, nhưng bất ngờ bị bong gân mắt cá chân vì một đội viên người Anh cùng tổ mắc lỗi trong lúc định hướng băng rừng.
Vết thương không nặng nhưng mất khá nhiều thời gian mới lành lại.
Sau khi về nước, trung đội trưởng tạm thời cho anh ngừng huấn luyện để anh yên tâm dưỡng thương. Văn Quân vừa chửi tên đội viên nước Anh chưa từng gặp mặt kia, vừa xoa rượu thuốc cho anh. Anh nhìn Văn Quân, trong lòng khe khẽ thở dài.
Được một người tốt như vậy xem như anh em, không biết là may mắn hay bất hạnh.
Mấy ngày sau đột nhiên có nhiệm vụ.
Văn Quân và hơn chín người đội viên khác bị điểm danh, Trì Ngọc nhảy cà nhắc cà nhắc ra khỏi ký túc xá, vội vàng đi lấy trang bị bắn tỉa.
Nhưng trung đội trưởng sao có thể để cho lính bị thương đi chiến đấu.
“Quay về nằm nghỉ cho khỏe.” Văn Quân đã mặc trang bị đầy đủ, thong thả nhướng mày với anh, cười nói: “Hết bị thương thì về đơn vị, nhớ bôi rượu thuốc đúng giờ, lúc về tôi sẽ kiểm tra chai thuốc của cậu.”
Máy bay trực thăng bay lên trời, để lại tiếng gió phần phật với làn điệu mạnh mẽ.
Trì Ngọc thơ thẩn đứng trong màn đêm, trái tim chẳng hiểu tại sao lại trống rỗng.
Hết chương 40