Editor: Mờ Mờ
Ồn ã biến mất trong im lặng, thế giới giống như xây lên một bức tường cao ngàn mét ngăn cản tất cả sự sống.
Từng phút từng giây bị kéo lê thật dài giống như dao mổ rỉ sét cứa lên máu thịt thật nhiều lần.
Rốt cuộc Văn Quân cũng không chịu nổi nữa, thở dài một tiếng, giống như từ bỏ hết tất cả những mơ tưởng và hy vọng xa vời.
Anh không nhìn lại Tuân Mộ Sinh một lần nào nữa, chỉ vì thật sự luyến tiếc, nhưng không thể không từ bỏ. Nhưng lúc tay phải để lên cửa xe, rốt cuộc vẫn khó tránh khỏi đau lòng xé gan đứt ruột, run rẩy nói: “Xin…”
Lời còn chưa nói hết, tay trái bỗng nhiên bị nắm chặt.
Mu bàn tay lạnh lẽo áp vào lòng bàn tay ấm áp. Lòng bàn tay run rẩy rất khó thể phát hiện, nhưng vẫn nắm chặt lấy mu bàn tay.
Văn Quân bỗng chốc quay lại, lúc đối mặt với ánh mắt của Tuân Mộ Sinh, anh chẳng còn sức nào mà rút tay về.
“Vì bị thương hồi còn trong bộ đội sao?” Giọng nói Tuân Mộ Sinh trầm thấp giống như đầm sâu yên ả.
Văn Quân không hiểu vì sao hắn lại hỏi câu này, mi mày toát lên một chút mê man: “Tôi…”
Bỗng nhiên Tuân Mộ Sinh dùng sức kéo anh tới trước mặt hắn, hỏi tiếp: “Từng bị thương đúng không?”
Văn Quân hoang mang lắc đầu, rồi lại gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng giống như bị thắt lại, không thể thốt lên được chữ nào rõ nghĩa.
Vì sao muốn hỏi chuyện này? Anh ngơ ngác hé miệng, không biết có phải do ban nãy mình ăn nói không rõ ràng hay không.
Những lời đã nói lặp lại từng câu từng chữ trong đầu anh, anh nghĩ, dường như đã nói rõ rồi.
Vậy là do Tuân Mộ Sinh chưa hiểu rõ sao?
Chắc không phải…
Nhưng nếu đã nói rõ rồi, Tuân Mộ Sinh cũng đã hiểu được, cớ gì vẫn còn hỏi “Vì bị thương hồi còn trong bộ đội sao”?
Sao lại phản ứng như vậy?
“Xin lỗi.” Tuân Mộ Sinh nghiêng người sang, đột nhiên kéo Văn Quân vào lòng.
Văn Quân trợn tròn mắt, cằm gác lên vai Tuân Mộ Sinh, theo bản năng muốn giãy ra nhưng lại cảm nhận được người ôm anh đang run rẩy.
Anh sững sờ, đôi tay mỏi nhừ giơ lên, giọng nói khàn khàn: “Cậu, cậu bị sao vậy?”
“Xin lỗi.” Tuân Mộ Sinh siết chặt hai tay, gần như dùng hết sức mình: “Thế mà tôi lại không biết.”
Đầu óc Văn Quân rối bời, vô thức vỗ nhẹ lên lưng Tuân Mộ Sinh, giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ có mình anh nghe thấy: “Sao phải xin lỗi chứ? Người nên xin lỗi rõ ràng phải là tôi.”
Lúc hiểu được ý nghĩa câu nói “Tôi không phải một người đàn ông bình thường” của Văn Quân là như thế nào, Tuân Mộ Sinh chỉ cảm thấy nước đá đổ ầm xuống giống như cây kim lạnh lẽo đâm thẳng vào tim, đau đớn đến chết lặng, rét buốt đến chẳng thể thốt nên lời.
Chẳng thể ngờ được rằng Văn Quân bừng bừng sức sống của năm đó mấy năm qua lại phải chịu hành hạ như vậy.
Cũng chẳng bao giờ ngờ được rằng, Văn Quân nhiều lần từ chối mình là vì khiếm khuyết như thế này.
Lúc Văn Quân đau đớn giãy dụa, thử dùng các loại “thuốc đặc trị” khác nhau thì hắn đang làm gì?
Hắn định ép uổng Văn Quân, thậm chí còn bỏ thuốc vào trong rượu của Văn Quân.
Hắn tự tay lột trần vết sẹo của Văn Quân.
Giây phút nắm lấy tay trái của Văn Quân, điều hắn cảm nhận được đó chính là đau lòng.
Chỉ có đau lòng.
Lúc bị ôm vào bồn tắm đầy nước nóng, nét mặt Văn Quân vẫn rất khó tin.
Men rượu cồn cào gây tê thần kinh, anh không hiểu một bản thân dối gian, không hoàn mỹ tại sao lại được đối xử dịu dàng như vậy.
Ánh mắt của Tuân Mộ Sinh nhìn anh giống như đang nhìn một thứ quý giá, cảm xúc của anh đều rúng động, nhẹ nhàng cuộn chân lại trong nước.
“Văn Quân.” Tuân Mộ Sinh nhỏ giọng gọi.
Anh không dám trả lời, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ sau khi say rượu, lên tiếng sẽ tỉnh giấc, tỉnh giấc sẽ phát hiện ra bản thân không phải nằm trong bồn tắm nhà Tuân Mộ Sinh mà bị bỏ ở nơi đầu đường người qua kẻ lại.
Đêm đông ánh đèn rực rỡ, nhưng cũng lạnh thấu tim gan, anh nhìn theo chiếc xe Tuân Mộ Sinh vội vàng chạy đi, nhẹ giọng nói tạm biệt với cuộc tình ngắn ngủi nhưng dịu dàng ấy.
Ăn mày vốn chẳng sợ rét, chỉ nhờ vào một chiếc áo mỏng manh cũng có thể sống hết năm này tới năm khác. Năm nào đó may mắn nhặt được một chiếc áo lông, trải qua mùa đông lạnh giá thoải mái nhất trong đời. Năm sau áo lông bị người khác cướp đi, khi ngày tuyết lại về, kẻ đó sẽ im lặng chết rét ở nơi đầu đường ồn ã.
“Văn Quân.” Ngón tay Tuân Mộ Sinh dùng sức, bắt Văn Quân đối mặt với mình: “Nhìn tôi.”
Yết hầu Văn Quân nhấp nhô, một lát sau mới nói: “Vì sao?”
Vì sao lại không giận?
Vì sao dẫn tôi về nhà?
Vì sao còn… dịu dàng như vậy?
Tuân Mộ Sinh thở dài, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, anh lập tức khép chặt chân lại.
Nơi đó mềm nhũn, không có tí phản ứng nào.
Tuân Mộ Sinh đỡ đầu gối của anh: “Tôi có thể chạm vào nó được không?”
Văn Quân ngạc nhiên lại không hiểu, rõ ràng muốn từ chối nhưng lại nhẹ nhàng tách chân ra, sau đó bối rối nhắm mắt lại, để mặc bàn tay của Tuân Mộ Sinh men theo đùi luồn vào chỗ đó.
Lúc bị nắm lấy, anh mím chặt môi, hơi thở ngừng lại, lông mi ướt át run run như nhành lá bên trong gió tuyết.
Vành mắt Tuân Mộ Sinh nóng lên, kiên trì vỗ về, một tay khác vỗ nhẹ lên lưng của anh, lẩm bẩm: “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.”
Đêm không ngủ, hai người ôm nhau dưới ánh sáng ấm màu.
Giường rất lớn, cũng rất mềm mại, Văn Quân mặc đồ ngủ của Tuân Mộ Sinh, nằm trong lồng ngực chủ nhân đồ ngủ, cuối cùng cũng tìm lại được một chút thanh thản.
Anh hỏi: “Cậu sự không để ý sao?”
Tuân Mộ Sinh hôn lên trán anh: “Tôi chỉ thấy đau lòng.”
Văn Quân hít sâu một hơi.
“Có thể nói cho tôi biết lý do vì sao được không?”
Tiếng hít thở nhè nhẹ, tim đập thay thế bước chân của thời gian.
Một lát sau, Văn Quân nói: “Lao lực quá độ, bị thương, bác sĩ nói có lẽ còn vì thuốc và mặt tâm lý.”
Tuân Mộ Sinh cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Chuyện bắt đầu từ khi nào?”
“Nhiều năm rồi, khoảng trước hoặc sau khi giải ngũ.”
“Vẫn luôn như vậy sao?”
“Ừm.” Văn Quân ngừng một chút, gò má hơn nóng lên: “Thỉnh thoảng cũng có chút phản ứng.”
Tuân Mộ Sinh nhớ tới lọ thuốc đầy chữ nước ngoài kia: “Thuốc kia là?”
Nhịp tim Văn Quân lại đập nhanh hơn: “Tôi mới mua gần đây.”
“Không phải bác sĩ kê sao?” Tuân Mộ Sinh chau mày.
“Chưa, chưa đi khám.”
Giọng điệu Tuân Mộ Sinh thay đổi: “Đừng uống nữa.”
Qua mấy giây, Văn Quân gật đầu: “Ừm.”
“Tôi dẫn anh đi khám bác sĩ.” Tuân Mộ Sinh nói xong cũng nhận ra người nằm trong lòng mình cứng đờ, lúc này mới nhận ra nói không rõ ý, lập tức đổi đề tài: “Cho dù không chữa khỏi thì tôi cũng sẽ không cho anh rời đi nữa.”
Văn Quân ngước mắt, muốn nói rồi lại thôi.
Tuân Mộ Sinh nắm lấy tay anh để lên trái tim của mình: “Tôi đã chờ anh nhiều năm như vậy, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn anh ở bên cạnh tôi.”
Trái tim nhảy lên trong lòng bàn tay, bày tỏ lời yêu thương.
Lát sau, khóe mắt Văn Quân rơi xuống một giọt nước mắt: “Cảm ơn cậu.”
Tuân Mộ Sinh lắc đầu: “Tôi mới phải nói cảm ơn — cảm ơn anh, chịu chấp nhận tấm lòng của tôi.”
Nắng ấm mùa đông vô cùng quý giá, ngày đi làm trời trong nắm ấm, Tuân Mộ Sinh hẹn bác sĩ tốt nhất, Văn Quân bài xích bệnh viện nhưng vẫn lấy hết can đảm đi cùng tới hắn gõ cửa phòng khám.
Kiểm tra tiến hành đâu vào đó, bác sĩ trò chuyện riêng với Văn Quân khoảng nửa tiếng, sau khi nhận được báo cáo thì nói: “Chữa được, nhưng cần người nhà phối hợp.”
Hai chữ “người nhà” làm vành tai Văn Quân nóng lên, Tuân Mộ Sinh nắm tay anh, nghiêm túc nhìn bác sĩ: “Anh nói đi.”
Bác sĩ nhìn về phía Văn Quân: “Tôi có thể nói chuyện với anh Tuân không?”
Văn Quân hơi bối rối, lúc ra khỏi phòng đụng ngã ghế dựa trước cửa.
Cửa đóng lại, Tuân Mộ Sinh bèn hỏi: “Cần tôi làm gì? Rốt cuộc bệnh của anh ấy là do đâu?”
“Nguyên nhân khá phức tạp.” Bác sĩ nói: “Xem báo cáo kiểm tra hiện nay thì về mặt sinh lý Văn Quân không có vấn đề gì. Nhưng theo anh ấy nói, nguồn gốc của căn bệnh này là do nhiều năm trước vất vả lâu ngày và dùng thuốc quá độ.”
“Vậy rốt cuộc…”
“Chắc chắn là có nguyên nhân liên quan đến hai mặt này, hoặc nói là nguyên nhân trực tiếp.” Bác sĩ nói: “Trước đó tôi cũng từng chữa trị cho lính xuất ngũ, nguyên nhân cũng giống vậy. Hai người không cần quá lo lắng, nhưng phải kiên trì, nhất là anh.”
Tuân Mộ Sinh gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Tôi sẽ kê thuốc, anh canh chừng anh ấy uống thuốc đúng giờ. Nhưng so với thuốc thì điều quan trọng hơn vẫn là sự hướng dẫn của anh.”
“Ừm.”
“Theo tôi đánh giá thì Văn Quân vô cùng ngại ngùng với chuyện yêu, việc này có hai nguyên nhân, một là anh ấy cho rằng bản thân không hoàn hảo, hai là nhiều năm không sinh hoạt tình dục. Có lẽ anh ấy không quen với sự động chạm của anh, nhưng anh không thể chùn bước, hiểu ý tôi chứ?”
Tuân Mộ Sinh nghĩ một lát: “Không thể hoàn toàn chiều theo ý muốn của anh ấy?”
“Với điều kiện không làm tổn thương anh ấy, anh có thể kiên quyết một chút.”
Văn Quân đang bồn chồn không yên trong phòng nghỉ ngơi, thấy Tuân Mộ Sinh đi ra khỏi phòng, muốn hỏi bác sĩ nói cái gì nhưng không thể mở lời.
Tuân Mộ Sinh bước đến, cười kéo vai anh, động tác vô cùng thân thiết: “Bác sĩ kêu tôi canh chừng anh uống thuốc.”
Gò má Văn Quân nóng lên: “Còn gì nữa không?”
Tuân Mộ Sinh hơi nhướng mày, ghé sát vào tai anh nói: “Chuyện còn lại về nhà nói tiếp.”
Công việc năm ngoái của bộ phận New Media đã xong xuôi, Văn Quân không cần tăng ca nữa, ngày nào Tuân Mộ Sinh cũng đúng giờ đón anh tan ca, dẫn anh đi làm tất cả những chuyện mà các cặp đôi yêu nhau nên làm, buổi tối nhìn anh uống thuốc với nước ấm, ôm anh ngủ.
Lần đầu tiên bị nắm lấy nơi đó có cồn làm chất xúc tác, mấy lần sau này lại hoàn toàn trong trong trạng thái tỉnh táo. Văn Quân mắc cỡ không dám nhìn Tuân Mộ Sinh, lại bị ngón tay mạnh mẽ véo cằm.
Tuân Mộ Sinh im lặng nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Đây không phải là chuyện xấu hổ gì cả.”
Không biết là thuốc có tác dụng hay Tuân Mộ Sinh vuốt ve có tác dụng, hoặc do cả hai, Văn Quân có một chút phản ứng. Tuân Mộ Sinh kéo tay anh đến dưới bụng mình, không cho anh tránh né, cảm nhận đầu ngón tay anh run rẩy, tóm lấy gáy anh trao nhau một nụ hôn sâu.
Sau lần đầu tiên dùng tay giải quyết giúp Tuân Mộ Sinh, Văn Quân ngồi yên thật lâu. Tuân Mộ Sinh ôm lấy anh từ đằng sau, ôm lên gáy anh. Anh ngẩn ngơ hỏi: “Nhỡ đâu tôi không khỏe lại…”
“Sẽ khỏe lại thôi.” Tuân Mộ Sinh ngậm lấy vành tai anh: “Hãy tin tôi.”
Anh nhắm mắt ngửa đầu lên, nhẹ giọng nói: “Được.”
Cuộc sống thay đổi vì tình yêu — mặc dù tình yêu này cũng không thật sự là nước sữa giao thoa.
Tuân Mộ Sinh dốc hết tất cả dịu dàng và kiên nhẫn vào Văn Quân, điều duy nhất làm hắn cảm thấy khó hiểu là, phản ứng của Văn Quân dường như quá đỗi non nớt.
Ngại ngùng thì có thể hiểu, nhưng non nớt như gái còn trinh thì thật sự rất kỳ lạ. Lúc Tuân Mộ Sinh vuốt ve Văn Quân thường hay nảy ra một loại ảo giác, dường như Văn Quân chưa từng thân mật với người khác như vậy.
Nhưng điều này chắc chắn là không thể.
Văn Quân từng có người yêu.
Lại mấy hôm không về nhà, bàn làm việc đóng một lớp bụi mỏng. Văn Quân cầm khung ảnh bên cửa sổ, sau một lúc im lặng thật lâu, anh thở dài khe khẽ.
Tôi có người thích rồi, anh muốn nói với Trì Ngọc, nhưng một loại cảm giác khó thể diễn tả được như bàn tay vô hình che kín miệng anh, làm anh không thể mở miệng.
Anh không hiểu cảm giác kỳ lạ này có từ đâu ra.
Ban đêm, anh nằm trên giường của mình, lại mơ thấy Trì Ngọc.
Là những ngày đầu gặp nhau ở đại đội đặc chủng — sĩ quan huấn luyện bề ngoài thì nghiêm khắc, nhưng lại âm thầm chăm sóc cẩn thận cho mỗi một người đội viên; đồng đội rất phiền phức, ồn ào loi nhoi, ngày nào cũng có người đánh lộn; huấn luyện rất vất vả, thỉnh thoảng cảm thấy mình xong đời rồi, một giây sau sẽ bị đẩy về đơn vị cũ.
Nhưng lại là những ngày tháng hoài niệm nhất.
Anh nhìn thấy Trì Ngọc cười chạy về phía mình, vừa gọi tên anh vừa tháo một hạt châu xuống từ cái lắc tay trầm hương.
Nhưng giấc mơ lại giống như một thước phim điện ảnh không tiếng, anh không nghe thấy giọng nói của Trì Ngọc.
Lúc nào cũng vậy, lần nào gặp lại Trì Ngọc trong mơ, Trì Ngọc gọi tên anh là anh sẽ chẳng nghe thấy gì cả.
Sau khi thức dậy, lần đầu tiên anh muốn kể cho Tuân Mộ Sinh nghe về cuộc đời đã qua của mình, ở đó có tuổi trẻ của anh, có mồ hôi của anh.
Nếu Tuân Mộ Sinh muốn biết, anh bằng lòng nói cho Tuân Mộ Sinh nghe.
Trọng Thành không cấm pháo hoa, đến ngày cuối năm, trong màn đêm chỉ có pháo hoa bùng nổ.
Tuân Mộ Sinh nắm tay Văn Quân, thả bước trên con phố rộn ràng không khí vui tươi của năm mới, sơ ý nhắc lại chuyện lúc trước, nhớ lại sự bài xích của Văn Quân lúc ở “Cập Bến”, chỉ đành dừng lại.
Văn Quân lại nói: “Lần trước cậu hỏi tôi chuyện trong quân doanh, bây giờ còn muốn nghe nữa không?”
Tuân Mộ Sinh ngơ ngác, hiểu ra rằng cuối cùng Văn Quân đã chấp nhận mở lòng với mình.
“Muốn.” Hắn nói.
Văn Quân im lặng một lát, cuối cùng lên tiếng: “Cậu ấy tên Trì Ngọc, là đồng đội của tôi.”
Hết chương 37