Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 29-30




Chương 29


Khanh Hoan không lên mạng, cũng không biết cảm giác có fan là thế nào, đột nhiên thấy ông cụ nhiệt tình theo gió vượt sóng gọi tên mình, tuy không rõ pick* là cái gì nhưng dựa vào nguyên tắc có qua có lại, cô cũng hét lên: “Ông ơi, con cũng pick ông! Xông lên, ông là tuyệt nhất!”
 
(*) Pick trong tiếng trung đọc như 屁可 (pi ke) nôm na hiểu là cái rắm, đánh rắm, mà Khanh Hoan lại không biết. 
 
Ông cụ nghe được tiếng hò hét của Khanh Hoan, ôi chao, vui vẻ rồi lại gân cổ lên kêu: “Hoan Hoan từ từ chạy nhé, ông nội luôn bên con!”
 
Khanh Hoan hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng kêu theo: “Ông từ từ chèo, Hoan Hoan không phanh lại đâu!”
 
Hai ông cháu rống lên, tiếng lần này to hơn lần kia, không ai chịu thua ai, người không biết còn tưởng họ đang cãi nhau, hơn nữa còn là loại cãi cọ kịch liệt!
 
Hơn nữa giọng của Khanh Hoan rất non nớt, rất mềm mại nhưng cô không phải người phàm, cô có nội lực của người tu tiên, kêu như vậy là vang trời động đất. Ông cụ cũng là người có tài, rít gào đủ kiểu ác long nhưng mặt cũng không đỏ.
 
Cả quảng trường đều yên tĩnh.
 
Sóng bình luận xem livestream cũng ngớ người:
 
[Đậu! Tiếp ứng hai chiều! Yêu rồi yêu rồi!]
 
[Che mặt, đại bàng nhỏ của chúng ta còn hú hét to hơn, cuồng nhiệt hơn cả ông lão nứa, ai không biết còn tưởng là fan của ông cụ ấy chứ!]
 
[A a a, tại sao không đến trường học của bọn tôi chứ, tôi cũng muốn hú hét tiếp ứng với Khanh Hoan mà, sẽ rống lớn hơn bất kỳ ai luôn á!]
 
Khanh Hoan kêu to đến lức khiến vịt của ông cụ giật mình bay lên, vùng vẫy cánh phía sau nhốn nháo nhảy lên bờ, ông cụ cũng lên bờ theo, nhìn Khanh Hoan mà không khép được miệng cười, còn gật đầu với bọn Quan Quán Quán: “Ông cũng biết mấy đứa, còn dùng tên của bốn đứa để đặt câu nữa đó!”
 
Đạo diễn cảm thấy ông lão này rất thú vị, bèn bảo anh quay phim quay ông lão, ông lão hắng giọng đọc, câu chữ rõ ràng: “Thu Thu.” Ông nhìn Lâm Thu Thu, đại tiểu thư Lâm Thu Thu đầy khí chất thực hiện lễ nghi công chúa. 
 
“Con đoán xem*.” Lúc này nhìn Nghê Thải, Nghê Thải nghiêm túc đẩy mắt kính, gật đầu.
 
(*) Con đoán xem, tiếng trung là 你猜, đồng âm với Nghê Thải, bính âm đều là “ni cai”.
 
“Hoan Hoan, con bé…” Ông cụ cười tủm tỉm nhìn Khanh Hoan, Khanh Hoan cũng mỉm cười ngọt ngào lại với ông cụ.
 
“Có phải là dùng 3G* để lên mạng không?” Ông cụ nhìn Quan Quán Quán, khuôn mặt hiền từ: “Quan Quán Quán, 3G, không sao chứ?”
 
(*) Quan Quán Quán có bính âm là Guan Guan Guan, đều bắt đầu bằng chữ G.
 
Mọi người đều cười rộ lên.
 
Thu Thu, con đoán xem Hoan Hoan có phải là dùng 3G để lên mạng không, đúng là đều thêm tên của bốn người vào!
 
Khán giả xem livestream trước sau trả lời câu hỏi của ông cụ:
 

[Khanh Đại Bàng của bọn con không cần 3G, cô ấy chẳng có cái G nào cả. Ông nói với cô ấy cười ra nước tiểu thì cô ấy còn trách chứ ông sao lại bất cẩn vậy nữa!]
 
Trong không khí vui sướng, Thiếu Nữ Vinh Diệu đi vào hậu trường do tổ chương trình tạm thời dựng lên, trước khi đi vào ông cụ còn dẫn vịt con cổ vũ nhóm Khanh Hoan cố lên.
 
Tất cả ống kính đều ở trên người nhóm Khanh Hoan, Chu Noãn Noãn thâm sâu liếc nhìn bọn họ, quay đầu đi vào hậu trường.
 
“Sao váy chúng ta lại thành thế này?” Lâm Thu Thu ném túi quần áo nhân viên công tác đưa xuống đất, váy bên trong rớt ra đều đã hỏng hết.
 
Chiếc váy xinh đẹp mà cô ấy cố ý bảo ba gửi gấp cho họ lại không thấy đâu, Lâm Thu Thu giơ bốn chiếc váy ngu ngốc sặc sỡ màu sắc, đến cả trẻ con cũng ghét bỏ lên: “Đây chẳng phải là váy mà mấy tiên nữ mặc trong cái gì mà Những nàng tiên bala bala sao?”
 
“Gì mà Những nàng tiên bala bala?” Nghê Thải đẩy mắt kính: “Rõ ràng là Những nàng tiên Balala.”
 
“Chuyện này quan trọng sao?” Lâm Thu Thu thở phì phò: “Trọng điểm là lát nữa chúng ta sẽ mặc loại váy này lên sân khấu sao? Không bị người ta cười chết à?!” Vẻ mặt cô ấy hung dữ: “Lại là đám Chu Noãn Noãn làm ma làm quỷ đúng không? A a a! Bổn tiểu thư muốn liều mạng với bọn đó!”
 
Nghê Thải ôm Lâm Thu Thu suýt nữa phóng ra như con heo trong Angry bird. 
 
Quan Quán Quán lấy ra bốn cái túi như có ma thuật, Lâm Thu Thu vừa thấy đã hét chói tai: “Mẫu mới nhất của nhà T…” Miệng cô ấy bị Nghê Thải che lại.
 
“Tôi đã biết là Chu Noãn Noãn sẽ không đàng hoàng nên cố tình chuẩn bị cho cô ta một bất ngờ.” Quan Quán Quán tủm tỉm cười, đặt ngón tay lên môi, ý bảo Lâm Thu Thu yên lặng. Lâm Thu Thu gật đầu thật mạnh, đẩy Nghê Thải ra, thích thú cầm túi váy kia không buông tay.
 
Khanh Hoan rất tò mò Những nàng tiên Babalala là gì, Quan Quán Quán bèn nói cho cô nghe. Khanh Hoan hiểu rõ, cô chớp mắt, chợt nảy ra một ý tưởng.
 
Các thí sinh khác nhìn đám Khanh Hoan mặc váy tiên nữ ngắn ngủn đều không nhịn được mà cười rộ lên.
 
Tóc vàng và tóc hime đã bị đá ra sau, tùy tùng ở vị trí mới ở bên lấy lòng Chu Noãn Noãn, lén chỉ vào váy của đám Khanh Hoan mà cười: “Xấu quá đi, bọn họ, bọn họ sẽ không nghĩ rằng mình đến nhà trẻ để biểu diễn chứ?!”
 
Chu Noãn Noãn mím môi cười, sau đó trách cứ nhìn mắt tùy tùng: “Đừng nói như vậy, nhóm Hoan HOan mặc như vậy nhất định có lý do của bọn họ.”
 
Tùy tùng kia nhất định không cảm thấy xấu hổ, cười vui vẻ hơn: “Noãn Noãn, cậu nói đúng đó, bọn họ mặc như vậy chắc chắn là vì thẩm mỹ của họ như vậy, vừa tục tĩu vừa xấu xí.”
 
 Đám Khanh Hoan phát hiện lâu la bên người Chu Noãn Noãn đang cười họ, họ cùng nhau đứng lên, làm tùy tùng nhỏ cười họ hoảng sợ, nhưng mà dựa vào Chu Noãn Noãn, cô ta nhanh chóng mỉm cười: “Tôi không chê các cô đâu, tôi thật sự cảm thấy các cô đẹp nên mới cười thôi, ha ha…”
 
Cô ta cho rằng tiếng cười có thể chọc giận bọn Khanh Hoan, tuy nhiên không ngờ rằng tiếng cười của cô ta bị chôn vùi trong tiếng cười của đám Khanh Hoan.
 
Không sai, bốn người đẹp nhỏ lạnh mặt vừa đùa vừa cười, hơn nữa còn cười tà mị ngông cuồng hơn cô ta nhiều.
 
Tiếng cười đa dạng hóa khiến tùy tùng như rác rưởi vậy.
 
Tùy tùng nhỏ nhìn bốn người đẹp cười run người, không hiểu sao ngày càng hoảng sợ, không thể cười nổi nữa. Bọn Khanh Hoan lại ngưng cười, kiêu ngạo bước lên sân khấu. 
 
“Noãn Noãn, bọn họ…” Nhóm Khanh Hoan đi xa, tùy tùng nhỏ mới dám quay đầu nhìn Chu Noãn Noãn: “Bọn họ kỳ lạ ghê!”

 
Nhìn thấy đám Khanh Hoan mặc váy tiên nữ trên sân khấu, dưới sân khấu lập tức cười vang, Chu Noãn Noãn hài lòng cong môi.
 
Sóng bình luận không thấy đoạn video của bọn Khanh Hoan trong phòng thay đồ, chỉ thấy đám Khanh Hoan vào phòng thay đồ trong hậu trường, vừa ra đã biến thành bốn nàng tiên, có antifan không kìm nén được:
 
[Trời má, bọn họ bao nhiêu tuổi rồi mà còn mê cái phim trẻ con kiểu tiên nữ mà cháu tôi còn chẳng thèm xem vậy?! Chậc chậc, đây là cưa sừng làm nghé sao?]
 
[Dù cưa sừng làm nghé cũng đừng mặc váy tiên nữ chứ! Ôi trời má ơi, đúng là cay mắt quá!]
 
Người nói xấu về cơ bản có thể tạm biệt đôi mắt, tuy váy tiên nữ đúng là không quá đẹp nhưng nền của bốn người Khanh Hoan rất tốt, dưới làn váy thô ráp vẫn là đôi chân thẳng tắp, thon dài, gương mặt vẫn xinh đẹp đến lóa mắt.
 
Chỉ là có chút hương quê cha đất tổ thôi.
 
Bọn Khanh Hoan đứng trên sân khấu, không cảm thấy tự ti chút nào, ngược lại mỗi người lần lượt lấy ra “gậy phép thuật” mà họ dắt sau thắt lưng.
 
“Ha ha ha! Cây gậy phép thuật mà các em gái cầm trong tay không phải là chạc cây nhặt ở trường chúng ta sao? Ha ha ha, cái của Khanh Hoan còn bị cô ấy khoét thành hình trái tim kìa!”
 
Khanh Hoan cười tán thưởng nhìn vị phát ra tiếng lớn nhất kia, không sai, mấy nhánh cây lày là bọn họ chuồn ra ngoài nhặt lén.
 
Bốn người đẹp cầm chạc cây với vẻ mặt nghiêm túc, giơ gậy phép thuật lên: “Những nàng tiên Balala.”
 
Sóng bình luận tỏ vẻ khinh bỉ:
 
[Trời ơi! Cũng hơi lố rồi nhỉ? Người lớn như vậy rồi còn biểu diễn tiên nữ, eo, tắc thở!]
 
Nhóm Khanh Hoan đồng thanh: “Đen thùi lùi! Phép thuật BIẾN!”
 
Ánh đèn sân khấu tắt lịm.
 
Nhóm sinh viên dưới đài ngây người trong chớp mắt, tiếp theo phì cười ra tiếng: “Đen thùi lùi? Pháp thuật BIẾN? Ha ha ha, các em gái quá đỉnh!”
 
Không đợi anti nghĩ ra từ bôi nhọ mới, ánh đèn sân khấu lại thắp sáng lần nữa. Váy tiên nữ trên người bọn Khanh Hoan không thấy nữa, thay vào đó là bốn bộ lễ phục xinh đẹp ôm sát dáng người, tôn lên đôi chân dài miên man. 
 
Cô tiên nhỏ trẻ con, tầm thường biến thành tiên nữ nhỏ khiến toàn bộ khán giả kinh ngạc trước vẻ đẹp của họ.
 
Màn biến hóa này khiến mọi người hơi không kịp phản ứng lại, chỉ có fan ông của Khanh Hoan rít gào: “Hoan Hoan, bộ váy vừa nãy ông thấy rất đẹp mắt!”
 
Lúc này, học sinh dưới sân khấu, sóng bình luận trong phòng livestream bình thường đều cười banh nóc.
 

Bộ váy tiên lúc nãy mọi người đều ghét bỏ lại vô tình đụng phải thẩm mỹ của ông cụ!
 
Âm nhạc cũng vang lên, Quan Quán Quán mặc lễ phục màu đen tay áo phồng ngắn, chân đi ủng martin bước ra, tiếng ca trong trẻo, thoải mái vang lên trong khuôn viên trường đại học vào ban đêm.
 
Người đẹp vừa ngọt vừa ngầu không ai không yêu, học sinh dưới sân khấu kích động hét lên.
 
Sau đó, Lâm Thu Thu mặc bộ váy màu đỏ hở lưng, kiêu kỳ đi đôi “hận trời cao”*. Giọng cô ấy còn ngọt hơn cả Quan Quán Quán, ánh mắt kiêu ngạo nhưng không đáng ghét, xoay eo nhỏ dạo quanh sân khấu một vòng.
 
(*) Hận trời cao - 恨天高 dùng để chỉ những đôi giày cao gót rất cao, thường là trên 10cm.
 
Đại tiểu thư bướng bỉnh cũng rất đáng yêu, học sinh dưới sân khấu lại hò hét ra sóng siêu âm lần nữa.
 
Người thứ ba là Nghê Thải, cô ấy tháo mắt kính ra, sự cao ngạo kiều diễm bị mắt kính che đi lập tức va thẳng vào tim mỗi người. Chất giọng của cô ấy thấp, hơi lạnh lẽo, vì không đeo kính áp tròng nên cô ấy không tập trung nhìn vào một chỗ, song, vừa vặn làm người ta cảm thấy ánh mắt mê ly của cô ấy có loại cảm giác lạnh nhạt, không coi ai ra gì.
 
Bông hoa đại vị nữ thần cao ngạo, lạnh lùng bung tỏa, học sinh dưới sân khấu cảm giác như giọng của mình sắp vỡ ra rồi.
 
Cuối cùng là Khanh Hoan, ánh đèn sân khấu đơn sơ chiếu lên mặt cô, mỗi một tia sáng đều trở nên sang trọng. Trong mắt cô phảng phất một dải ngân hà, chỉ hơi ngước mắt lên là dưới sân khấu đã hít sâu một hơi.
 
Đây vẫn là lúc cô chưa mở miệng, khi tiếng ca thốt ra từ môi cô, dưới sân khấu lại im ắng, ánh mắt như lửa nóng dõi theo cô, luyến tiếc chớp mắt.
 
Lúc Khanh Hoan trở lại đội hình bốn người, cùng nhau vừa hát vừa nhảy nhóm thì bọn sinh viên mới phản ứng lại. Là fan của Khanh Hoan hay không phải fan Khanh Hoan, thậm chí còn có người qua đường “thuần chủng” không xem show tuyển chọn, chỉ là bị tiếng ca của Khanh Hoan hút đến cũng đều hò hét lên.
 
Đạo diễn ở dưới sân khấu mỉm cười đầy tình cha mà nhìn bốn cô gái sáng lấp lánh trên sân khấu.
 
Tất cả đều là rating đó.
 
Phần thưởng cuối năm nay của ông, ổn rồi.
 
“Noãn Noãn, cậu không sao chứ?” Đây là lần đầu tiên tùy tùng nhỏ thấy vẻ mặt của Chu Noãn Noãn đáng sợ thế này, nên hơi sợ hãi mà nuốt một ngụm nước bọt.
 
Chu Noãn Noãn nhanh chóng quay sườn mặt lại, né tránh ánh mắt của tùy tùng nhỏ.
 
Đáng giận!
 
Cô ta siết chặt tay.
 
Tiếng hát bên tai như có sợi dây quấn chặt trái tim cô ta.
 
Nhóm Khanh Hoan không hề hồi hộp gì mà nhận được nhiều hoa hồng nhất. Trong phần phỏng vấn của tổ chương trình, ấn tượng của bọn học sinh với bọn họ rất tốt, không chỉ bởi vì tiếng hát êm tai, điệu nhảy đẹp đẽ mà còn là vì câu thần chú đen thùi lùi ở phần mở đầu, thật sự quá đáng yêu. 
 
Quy tắc đấu luân phiên của vòng ba là một nhóm chủ nhà, các nhóm khác thay phiên nhau thách đấu. Tuy bên chủ nhà phải biểu diễn nhiều hơn thách đấu nhưng bọn họ có một lần thất bại và một cơ hội bỏ qua. Các nhóm khác thì một lần khiêu chiến thất bại thì sẽ bị loại ngay.
 
Nếu bên chủ nhà liên tục thắng ba lần thì đội chủ nhà sẽ auto thắng lợi.
 
Nhóm Khạnh Hoan lựa chọn trở thành đội chủ nhà nhưng họ không phòng thủ như cách bình thường mà đặt đội yếu nhất ở sau. Để tăng xác suất thắng ba đội liên tục và trực tiếp thắng lợi, bọn họ lựa chọn đối thủ đầu tiên là Chu Noãn Noãn, cũng là nhóm trước mắt có điểm cao nhất và thực lực tổng hợp mạnh nhất trong Thiếu Nữ Vinh Diệu.
 
Nếu là trước đây, bọn Chu Noãn Noãn nhất định sẽ cười họ không biết tự lượng sức, rất hoan nghênh hành vi “tự sát” của đám Khanh Hoan.
 

Nhưng mà bây giờ, bọn họ không cười nổi.
 
Sự tiến bộ của nhóm Khanh Hoan cực kỳ đáng sợ.
 
Ý chí chiến đấu hừng hực trong mắt các cô khiến họ cảm thấy bất an.
 
“Đau mắt quá!” Thấy nhóm Chu Noãn Noãn đi rồi, Khanh Hoan vội vã dụi mắt, cô quá dùng sức để trừng lớn mắt rồi.
 
Đôi mắt Lâm Thu Thu cũng đỏ rực, nhưng mà cực kỳ hả giận: “Bọn họ sợ á! Ha ha ha!”
 
“Khí chất đó là ra vẻ thôi, mà bọn mình có thể thắng được sao?” Nghê Thải bình tĩnh tính xác suất cuối cùng mà bọn họ có khả năng thắng Chu Noãn Noãn, “Bọn họ ổn định hơn chúng ta, độ nổi tiếng cũng cao, xác suất thắng cao hơn chúng ta 10%.”
 
“Thua thì trở về thừa kế gia sản thôi mà.” Quan Quán Quán tủm tỉm cười, ôm chầm lấy Khanh Hoan: “Đến lúc đó chúng ta góp vốn mở cho Khanh Hoan một công ty quản lý, sẽ nâng đỡ cậu ấy.” 
 
“Được đấy!” Lâm Thu Thu không chút do dự: “Dù sao tôi có rất nhiều tiền, đến đó tôi lại cho Khanh Hoan mấy đứa trai tơ mới nổi để xào CP, đảm bảo nổi!”
 
“Tôi sẽ mua mấy rạp chiếu phim.” Nghê Thải đẩy mũi không có mắt kính: “Chỉ chiếu phim của Khanh Hoan thôi.”
 
Phòng số 3 của lớp F toàn toàn yên tâm quyết định, thắng thua đều có nơi để đi, không hề lo lắng chút nào.
 
Bên Chu Noãn Noãn thì không được như vậy, bọn Khanh Hoan càng thả lỏng thì họ lại chàng cảm thấy đám Khanh Hoan có tuyệt chiêu gì đó, căng thẳng muốn chết, mỗi ngày đều điên cuồng tập luyện. 
 
Lúc vòng công diễn thứ ba diễn ra, mỗi nhóm đều phải chọn một cái tên để tiện cho MC giới thiệu.
 
Lâm Thu Thu xông ra trước: “Chúng ta lấy tên Búp Bê SD đi! Nhà tôi có cả trăm búp bê SD á, từ lúc công ty nhà kia bắt đầu làm búp bê thì mọi kiểu dáng, không phân biệt nam nữ, ngay cả bọn họ sản xuất ra chó tôi cũng mua luôn!”
 
“Quá quê mùa!” Nghê Thải vô tình phủ định, đẩy mắt kính: “Chúng ta nên tên là Cô Gái Trí Tuệ.”
 
“Cái này của cậu không quê à?” Lâm Thu Thu lại đánh lộn với Nghê Thải.
 
Quan Quán Quán cười tủm tỉm mà vẫy là cờ nhỏ bằng len, cô ấy cũng đưa cho Khanh Hoan một cái, vậy nên Khanh Hoan cũng vẫy cờ hô cố lên theo cô ấy.
 
Sóng bình luận thấy họ đặt tên cũng cảm thấy quê mùa, nhưng mà có một bình luận bay ra, thay đổi suy nghĩ của họ:
 
[Các chị em, SD không phải là ngu ngơ* sao? Là cái tên phù hợp với nhóm bọn họ nhất đó! Chúng ta mau mau công khai ủng hộ Lâm Thu Thu trên màn hình nào!]
 
(*) Bởi vì từ ngu ngơ, ngốc nghếch trong tiếng trung là 沙雕 (sa điêu - shādiāo)
 
Đạo diễn đều hoảng sợ trước những mảng lớn [Ủng hộ Lâm Thu Thu với tên gọi Búp Bê SD] trên kênh chính thức nên đã chạy đến, dứt khoát thay bọn Khanh Hoan giải quyết: “Đã tên là Búp Bê SD rồi!”
 
Thấy Nghê Thải sắp tức giận, ông lại an ủi: “Yến tâm, các em cũng không nhất định sẽ debut…” Nhìn sang Quan Quán Quán cười tủm tỉm rút ra cây mã tấu bằng len và Khanh Hoan giơ lên cây búa len đứng chung một chỗ thì đạo diễn đổi lời nói: “Lúc debut có thể đổi tên mà! Có đúng không?”
 
Khanh Hoan không có ý gì với chuyện này, Quan Quán Quán cũng không quan trọng, Nghê Thải rất nghe lời đạo diễn, còn Lâm Thu Thu vốn là người khởi xướng, vậy nên, nhóm vô dụng ở phóng 3 lớp F chính thức đổi tên thành Búp Bê SD. 
 
Sóng bình luận nhiệt liệt chúc mừng: [Chúc mừng Búp Bê Ngốc Nghếch! Tung hoa! Nhóm đầu tiên chắc ăn với tên này!]

Chương 30


Từ lúc đến đại học A biểu diễn đến sau khi xác định thứ tự trình diễn, tổ chương trình Thiếu Nữ Vinh Diệu đã đóng kênh phát sóng trực tiếp, các thí sinh và các nhân viên công tác đều lao về phía sân khấu cuối cùng.

 

Khanh Hoan và ba thí sinh khác bao gồm cả Chu Noãn Noãn còn tranh thủ buổi tối để quay quảng cáo chen giữa cho vòng công diễn thứ ba. Quá trình quay quảng cáo không công khai nhưng tổ chương trình lại leak tin tức ra ngoài, người hợp tác quay chụp lần này với Khanh Hoan vẫn là Sa Hạc - đạo diễn Sa.

 

Vì vậy đã có một nhóm khán giả thế này xuất hiện: [Tôi á? Tôi không phải fan của ai hết, tôi đến xem quảng cáo. Đúng, tôi muốn xem Sa Hạc và Khanh Hoan có thể quay ra quảng cáo gì!]

 

Vòng công diễn thứ ba được phát trực tiếp trên đài truyền hình, tổng thời gian là ba tiếng. Bởi vì là phát sóng trực tiếp nên trên sân khấu không cho phép bất cứ việc gì phát sinh, một ngày trước khi vòng công diễn thứ ba chính thức bắt đầu, các thí sinh đã bị kéo đến trường quay, tiến hành diễn tập hết lần này đến lần khác.

 

Trong thời khắc mấu chốt, Mạnh Đoá Nhi dẫn người của công ty quản lý đến.

 

“Cái gì?! Bây giờ mà cô nói với tôi là Khanh Hoan muốn rút lui?!” Đôi mắt đạo diễn trừng lớn như chuông đồng.

 

Mạnh Đoá Nhi cười mỉm chi, dường như bà ta không phải đang đối mặt với đạo diễn trong trạng thái sắp bùng nổ mà đang tâm sự với người chị em, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Đạo diễn à, chuyện này anh không thể trách chúng tôi được. Lúc trước Hoan Hoan bị dị ứng nằm viện trong chương trình của các anh mà, bây giờ cơ thể của con bé không khỏe, anh cũng không thể để nó liều mạng vì chương trình của anh được!”

 

Nhắc đến chuyện dị ứng, đúng là đạo diễn đuối lý. Đến bây giờ họ vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc vì sao lúc ấy Khanh Hoan bị dị ứng. 

 

Nhưng… 

 

“Chẳng phải là bên cô chủ động nói với tôi cơ thể Khanh Hoan không sao, ở lại trong chương trình còn có lợi cho việc khôi phục trí nhớ của con bé, rồi muốn tôi tiếp tục để cô bé tham gia thi đấu à? Bây giờ thay đổi có phải hơi muộn không?” Đạo diễn xoa eo: “Hơn nữa trạng thái của Khanh Hoan rất tốt, vừa nãy tôi tặng cô bé mười xiên cật nướng, cô bé vui vẻ đến mức xách tôi xoay vòng vòng ấy chứ.”

 

Mạnh Đoá Nhi cũng không phản bác đạo diễn, vẫn tiếp tục cười nhìn đạo diễn: “Thế nên, đạo diễn định gánh vác cái danh cưỡng ép thí sinh có bệnh thi đấu trước vòng công diễn thứ ba sao? Chuyện này hơi khó nghe đó.”

 

“Cô đang uy hiếp tôi?” Đạo diễn tức muốn bay râu, đối mặt với nụ cười “hiền hậu” của Mạnh Đoá Nhi, cái gã đàn ông thẳng này thật sự yếu ớt đến mức công kích bình thường cũng không biết, run rẩy một hồi, ông mới nhớ đến: “Ít nhất rút lui cũng phải trưng cầu ý kiến của thí sinh nhỉ? Tôi gọi Khanh Hoan…”


 

“Không cần.” Mạnh Đoá Nhi mỉm cười: “Dựa vào hợp đồng đã ký giữa công ty tôi và Khanh Hoan, bọn tôi có quyền, cũng có nghĩa vụ ra quyết định có lợi cho sự phát triển lâu dài thay cho con bé.”

 

“Mấy người!” Đạo diễn ở trong giới đã nhiều năm, dù thẳng thắn cũng hiểu những quy tắc ngầm trong đó. Mạnh Đoá Nhi dùng hợp đồng để nói chuyện, chính là phải dùng hợp đồng để uy hiếp Khanh Hoan rút lui. Nếu Khanh Hoan không đồng ý thì cô sẽ gánh phải hậu quả là phí vi phạm hợp đồng kếch xù.

 

Đạo diễn biết điều kiện kinh tế của Khanh Hoan không lạc quan lắm, cũng không dám tự tiện quyết định, thay cô chọc phải cái phiền toái này, vậy nên một lúc lâu sau cũng không biết dùng lời lẽ thế nào để đáp trả Mạnh Đoá Nhi.

 

Mạnh Đoá Nhi cũng nhân cơ hội nói thêm một mục đích khác: “Đương nhiên chúng tôi cũng biết, để Khanh Hoan rút lui lúc này sẽ mang đến kha khá phiền phức cho tổ chương trình. Cho nên, hay là thế này, cứ để cho Khanh Hoan bị loại một cách tự nhiên đi?”

 

Đạo diễn nhìn Mạnh Đoá Nhi.

 

Mạnh Đoá Nhi không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt sắc bén của đạo diễn, vẫn tiếp tục mỉm cười: “Ví dụ như nhóm đối thủ đầu tiên họ chọn, trong đó cũng có thí sinh do công ty chúng tôi đưa đi, thực lực rất manh. Nếu để Khanh Hoan thua dưới tay nhóm đó thì khán giả sẽ không có ý kiến gì. Vì cơ thể của Hoan Hoan bên bọn tôi, tôi kiến nghị không cần kéo dài việc loại bỏ, sau khi thua nhóm đầu tiên thì nhóm thứ hai cũng…”

 

“Cô muốn chúng tôi khống chế số phiếu bầu?” Đạo diễn híp mắt nhìn Mạnh Đoá Nhi: “Để Khanh Hoan thua nhóm Chu Noãn Noãn?”

 

“Chúng tôi không muốn làm khó tổ chương trình.” Mạnh Đoá Nhi không thấy chột dạ chút nào, vẫn duy trì nụ cười không sai một ly như người máy: “Tôi cũng sẽ đánh tiếng với Khanh Hoan, để con bé làm mấy lỗi sai trí mạng trong quá trình biểu diễn. Nói với đạo diễn anh một tiếng cũng vì để anh chuẩn bị tâm lý, mong anh hiểu rõ, lúc vòng công diễn thứ ba diễn ra, trọng tâm hẳn nên đặt ở nhóm nào, hoặc là nói, đặt trên người thí sinh nào.”

 

Đạo diễn bị âm mưu, dương mưu của Mạnh Đoá Nhi làm cho ngây người.

 

“Đây cũng là ý của thiếu gia Minh Huyên và cả tập đoàn Thịnh thị nữa.” mdc chậm rãi bổ thêm một cú nặng cân nhất.

 

Sắc mặt đạo diễn cực kỳ khó coi, ông khắc sâu cảm giác bất lực khi nhận thức được sức mạnh tư bản ập đến.

 

Đúng lúc này, phía sau ông có tiếng truyền đến: “Mạnh Đoá Nhi, bà không ở công ty mà chạy đến Thiếu Nữ Vinh Diệu hóng hớt gì đấy?”

 

Đạo diễn quay đầu, Tống Hi tháo kính râm, tựa vào cạnh cửa, cả người như có hào quang của Bồ Tát, tràn trề khí chất. Đạo diễn cũng không biết vì sao, nhưng khi nhìn Tống Hi ông lại có cảm giác an toàn.

 

Mạnh Đoá Nhi thấy Tống Hi, nở nụ cười khinh khỉnh: “Mấy ngày nay cô không báo cáo lịch trình với công ty, chúng tôi quyết định…”

 

“Đuổi việc à?” Tống Hi không hề để tâm mà cất kính râm vào, đi giày cao gót đỏ bước từng bước đến, liếc nhìn Mạnh Đoá Nhi cũng đi đôi giày cao gót giống mình nhưng lại lùn hơn mình một khúc: “Đơn xin từ chức của tôi đã được đưa lên cấp cao của Tinh Diệu sáng nay rồi. Bà có biết tôi còn gửi kèm cho họ cái gì không?”

 

Cuối cùng giữa mày Mạnh Đoá Nhi cũng xuất hiện nếp nhăn, cảm giác như Tống Hi đến không có ý tốt. 

 

“Tôi còn gửi luôn cho họ một bản báo cáo hủy hợp đồng của Khanh Hoan.” Nhìn thấy Mạnh Đoá Nhi muốn mở miệng, Tống HI giơ tay lên: “Tôi biết, bà muốn nói đến tiền vi phạm hợp đồng.” Tống Hi dùng hai ngón tay, móc một tờ giấy từ túi ra, ném đến mặt Mạnh Đoá Nhi, “Nhìn xem đi.”

 

Mạnh Đoá Nhi nhìn tờ giấy kia rất giống chi phiếu, vậy nên dù không muốn nhặt cũng cắn răn khom người.

 

Kết quả đó là một tờ giấy trắng được cắt bằng cỡ chi phiếu. 

 

Tống Hi khẽ cười: “Đương nhiên là tôi đã đưa chi phiếu chung với bản hủy hợp đồng cho cấp cao của Tinh Diệu rồi. Chẳng lẽ bà cho rằng lúc tôi vi phạm hợp đồng lại không chuẩn bị sẵn tiền à? Đương nhiên, bà cũng đừng cảm thấy tôi lừa bà. Thông báo Khanh hủy hợp đồng sẽ đến tay bà nhanh thôi, tôi không cần nói dối kiểu chọc một cái là thủng.”

 

“Các cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Mạnh Đoá Nhi nắm chặt tờ giấy trắng trong tay, vẫn đang mỉm cười nhưng cơ mặt run run.

 

“Chuyện này không cần bà nhọc lòng.” Tống Hi cũng cong môi, cô ấy mỉm cười từ tận đáy lòng nên đẹp hơn Mạnh Đoá Nhi nhiều: “Tôi và Khanh Hoan đều là người tự do, mấy người lại đi tìm Khanh Hoan, lấy hợp đồng để uy hiếp em ấy làm việc, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay, nói rằng mấy người đe dọa, quấy rầy đấy. Tôi biết, công ty mấy người có bộ phận pháp lý vô liêm sỉ siêu mạnh mẽ và chuyên nghiệp. Nhưng chúng tôi cùi không sợ lở, các người không sợ làm xấu thanh danh của Tinh Diệu thì cứ tiếp tục thử xem.”

 

Ngực Mạnh Đoá Nhi phập phồng, bà ta chưa từng nghĩ có một ngày sẽ bị Tống Hi - một người không hiểu người đại diện là gì chà xát trên đất.

 

“Tôi cũng biết, bên trong quản lý cao cấp của Tinh Diệu có người bảo bà nâng đỡ Chu Noãn Noãn, giẫm đạp cố ngốc Hoan Hoan của bọn tôi.” Tống Hi vẫn luôn lạnh lùng, dù cho có bùng nổ nhưng giọng điệu vẫn không lên lên xuống xuống, trăm phần trăm là dáng vẻ của bà lớn, khiến đạo diễn hóa thân thành fan nam của cô ấy, đứng sau lén cổ vũ: “Những bà phải biết rằng, quản lý cao cấp của Tinh Diệu không chỉ có một người, Tinh Diệu sinh ra để kiếm tiền, đợi sau này họ thấy giá trị của Hoan Hoan thì sẽ nhớ đến ai dùng mọi cách để ép em ấy đi, đến lúc đó…”

 

Tống Hi vỗ mạnh vào đầu Mạnh Đoá Nhi: “Bà đoán xem, trời của tư bản rơi xuống, là rơi xuống đỉnh cao hay rớt xuống đỉnh thấp là bà hả?!”

 

Mạnh Đoá Nhi bị Tống Hi nói đến hoảng sợ, đồng thời cũng cảm thấy nhục nhã, mặt nạ mỉm cười trên mặt thiếu chút nữa đã vỡ tan, nhưng mà bà ta vẫn bình tĩnh, dứt khoát không nhìn Tống Hi nữa. Về phần Khanh Hoan, lát nữa về công ty bà ta sẽ liên lạc với người kia để bàn bạc kỹ hơn.

 

Bây giờ điều quan trọng là, không thể, tuyệt đối không thể để Khanh Hoan tỏa sáng rực rỡ trong vòng công diễn thứ ba được.

 

Giống như Tống Hi nói, một khi Khanh Hoan nổi như cồn thì người xui xẻo sẽ là bà ta.

 

Ánh mắt bà ta dừng trên người đạo diễn đang phấn khích giơ nắm đấm reo hò, cổ vũ Tống Hi: “Được thôi, nếu Khanh Hoan cứ khăng khăng muốn tổn hại thân thể, còn muốn hủy hợp đồng với công ty chúng tôi thì tôi cũng không giữ lại làm gì. Đạo diễn, chuyện vừa nãy tôi nói với anh…” Bà ta hơi nheo mắt, mũi nhọn từ đôi mắt luôn chưa ý cười bắn về phía đạo diễn. 

 

Ddaojd iễn giật mình, nhớ đến bên phía ông còn chuyện chưa xong.

 

Tuy nhiên, ngay lúc ông rơi vào cảnh khó xử thì phía sau truyền đến âm thanh: “Lời nói dùng tên tuổi của tiền bối Thịnh Minh Huyên và tập đoàn Thịnh thị để uy hiếp đạo diễn vừa nãy của bà đều đã được ghi âm lại rồi.”

 

Đạo diễn quay đầu, thấy bốn người Khanh Hoan xuất hiện ở cửa, trên mặt mỗi người đều là nụ cười giả trân muốn chết của Mạnh Đoá Nhi. Nhưng nụ cười này đặt trên mặt bốn người đẹp thì lại đẹp hơn Mạnh Đoá Nhi trăm triệu lần.”

 

Mạnh Đoá Nhi khịt mũi khinh bỉ, bà ta cố tình chú ý âm lượng, chỉ những người trong phòng mới có thể nghe bà ta nói gì chứ đừng nói đến ghi âm.

 

Bà ta không tin người khờ khạo như đạo diễn lại trù tính nhiều như vậy, còn biết ghi âm bà ta.

 

Chắc chắn là bọn Khanh Hoan đang nói hươu nói vượn.

 

Dường như nhìn ra Mạnh Đoá Nhi đang đắc ý chuyện gì, Khanh Hoan bước đến, lấy một khối vuông nhỏ từ mũ áo hoodie của đạo diễn ra, dựa theo cách bọn Quan Quán Quán đã dạy cô, ấn vào nút phát tin, giọng Mạnh Đoá Nhi lập tức truyền ra.

 

Đạo diễn, người làm vật dẫn cho bút ghi âm cũng sợ ngây người. Lâm Thu Thu cộc cộc bước đến, kiêu kỳ ngước cằm: “Chúng cháu nghe nói chú đến gặp người ở công ty Khanh Hoan bèn nhanh chân tìm chị gái nhân viên công tác để mượn cây bút ghi âm. Lúc Khanh Hoan xoay chú vòng vòng đã thả cái này vào.”

 

Rồi lại nhìn về phía Mạnh Đoá Nhi, cong môi: “Quả nhiên là có tác dụng.”

 

“Hãy để cuộc thi diễn ra công bằng.” Nghê Thải đẩy mắt kính: “Nếu không chúng tôi sẽ công khai đoạn ghi âm này. Tuy mấy nhà chúng tôi tạm thời chưa thể xé rách nhà họ Thịnh nhưng để một đoạn ghi âm lưu truyền trên mạng thì vẫn có thể.”

 

Mạnh Đoá Nhi lại không ngờ rằng có một ngày, bà ta lại bị tính kế bởi những người, đối với bà ta mà nói là trẻ con miệng còn hôi sữa.

 

Không thể không nói, lần này Tống Hi và bọn Khanh Hoan phối hợp đánh rất tuyệt, chân trước khôi phục tự do, sau lừng đã bắt được nhược điểm của bà ta, đánh đến nỗi bà ta không kịp trở tay, cũng không có biện pháp phòng hờ.

 

Mạnh Đoá Nhi cân nhắc một lúc rồi xám mặt rời đi.

 

Đám Khanh Hoan cùng nhau giơ tay lên, đạo diễn tưởng rằng họ đạp tay chúc mừng nên cũng giơ theo, phấn khích đập vào giữa, kết quả chỉ đánh vào không khí, hơn nữa còn suýt ngã xuống đất vì dùng quá nhiều sức.

 

Sau đó thấy đám Khanh Hoan, bốn bàn tay trắng trẻo chỉ làm động tác vỗ tay thôi, chứ giữa đường thì kéo tay về, nắm bàn tay lại rồi làm hình cữ V ngay bên mắt, sau đó cười rộ lên nhìn đạo diễn đang kinh ngạc.

 

Tống Hi đeo kính râm, vì để có phí chuộc thân cho Khanh Hoan và cô ấy mà cô ấy đã phải bán chiếc xe thể thao mới mua.

 

Nhưng mà cô ấy cũng không quá đau lòng, một phần tiền mà làm ra vẻ được tận hai lần mà.

 

Đáng giá!

 

Cô ất chào hỏi Khanh Hoan, giao nhiệm vụ thi đấu thật tốt cho cô rồi bắt đầu kiếm tiền không ngừng nghỉ.

 

Trước buổi công diễn thứ ba, phần tuyên truyền của Thiếu Nữ Vinh Diệu đã đạt đến đỉnh, biển quảng cáo trên tàu điện ngầm, xe bus hay màn hình LED của các tòa nhà cao tầng, không có chỗ nào là không có poster, video tuyên truyền cho vòng công diễn thứ ba của họ. Thậm chí có người còn nói, lúc đi công tác ở lại khách sạn, nửa đêm còn có người nhét tấm card từ kẽ cửa, mặt trên là đạo diễn của Thiếu Nữ Vinh Diệu đang nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, mời họ đón xem vòng công diễn dài 3 tiếng được phát sóng trực tiếp vào 7 giờ cùng ngày.

 

Trước đó Chu Noãn Noãn từng tìm Thịnh Minh Huyên, hy vọng anh ta có thể vận dụng sắc mạnh của anh ta để công ty kinh tế Tinh Diệu ra mặt, buộc Khanh Hoan rút lui. Vốn tưởng rằng chuyện đã chắc như đinh đóng cột, không ngờ rằng lại nhận được phản hồi là Khanh Hoan và đồng đội của cô, còn có người đại diện hay lải nhải của cô làm Mạnh Đoá Nhi cứng họng. 

 

Thịnh Minh Huyên vẫn chưa nhận ra việc Chu Noãn Noãn muốn Khanh Hoan rút lui không phải vì cái gì mà lo lắng cho cơ thể Khanh Hoan, lo cô đứng nơi đầu ngọn sóng sẽ bị antifan công kích như cô ta nói.

 

Anh ta lại còn an ủi Noãn Noãn, đừng lo lắng nhiều như vậy, dựa vào quan sát của anh ta thì Khanh Hoan vẫn đang tung tăng nhảy nhót, antifan của cô cũng ngày càng ít.

 

Khiến Chu Noãn Noãn suýt nữa ói chết.

 

Song, Thịnh Minh Huyên cũng hứa hẹn với cô ta, vòng đầu tiên nhóm cô ta và nhóm Khanh Hoan battle, anh ta sẽ “suy xét” mà bình chọn.

 

Ở vòng công diễn thứ ba, trong tay cố vấn có 5000 phiếu, rất quan trọng. Chu Noãn Noãn được sự đảm bảo của Thịnh Minh Huyên nên cũng an tâm đôi chút.

 

Hơn nữa bên phía Mạnh Đoá Nhi cũng thông báo cho cô ta, nói rằng đoàn đội đã chuẩn bị sẵn sàng, bình chọn hết khả năng cho cô ta để nâng thứ hạng.

 

Hai bên đều đảm bảo, cuối cùng Chu Noãn Noãn cũng có thể cười được.

 

Vòng công diễn thứ ba đã bắn pháo sáng rực rỡ trong sự chờ mong của mọi người.

 

Phần đặc sắc nhất trong vòng công diễn thứ ba là nhóm MC quốc dân bước ra từ pháo sáng, nhẹ nhàng khuấy động bầu không khí đến độ nóng nồng nhiệt nhất. Toàn bộ khán giả hét chói tai, ánh đèn huỳnh quang của bảng tiếp ứng nhảy múa.

 

Không kịp để giọng nói nghỉ ngơi, nhóm thí sinh đầu tiên đạp lên làn sóng pháo sáng long trọng bước ra từ phía sau sân khấu.

 

Đây là thời gian cho các tổ thể hiện cá tính đặc sắc riêng biệt trước khi trận đấu chính thức bắt đầu. 

 

Nhóm đầu tiên có vocal rất mạnh, nên khi họ bước ra đã khiến toàn khác giả kinh ngạc với những âm cao như bom nổ, lúc âm thanh đạt đến đỉnh cao nhất thì tiếng hét của khán giả cũng nháy mắt vỡ tung.

 

Ngoài việc dùng tiếng hát để đại diện cho mình thì các nhóm phía sau có nhảy múa bước ra, hoặc là hoạt bát rực rỡ hoặc là quyến rũ, gợi cảm, có nhóm dựa vào lợi thế chiều cao để làm một show diễn thời trang đầy khí chất bùng nổ khiến khán giả có cảm giác rất mới mẻ.

 

Chu Noãn Noãn ở sau sân khấu, tìm kiếm bóng dáng của bọn Khanh Hoan.

 

Bởi vì trong vòng công diễn thứ ba, nhóm chủ nhà và nhóm thách đấu là quan hệ cạnh tranh, hơn nữa đạo diễn đã nhận ra điều gì đó từ Mạnh Đoá Nhi nên rần rần bảo vệ thí sinh, sắp xếp bọn Khanh Hoan ở một địa điểm diễn tập thần bí.

 

Nhóm thí sinh còn lại bây giờ vẫn chưa biết bọn Khanh Hoan chuẩn bị phần biểu diễn gì.

 

Càng không biết thì ruột gan Chu Noãn Noãn càng cồn cào muốn nhìn một chút, tìm đủ loại quan hệ nhưng đều đã bị bọn Khanh Hoan phòng hờ hết.

 

Chu Noãn Noãn rất lo lắng rằng nhóm Khanh Hoan vẫn luôn không lộ diện sẽ trở thành tiêu điểm của toàn trường quay khi vừa xuất hiện.

 

Lo cái gì thì cái đó sẽ đến.

 

Cuối cùng bốn người nhóm Khanh Hoan cũng xuất hiện trong tầm mắt của Chu Noãn Noãn. Chu Noãn Noãn chỉ thấy bên tai yên lặng, tiếng ồn hào đầy phấn khích của các thí sinh trong hậu trường như bị ấn nút tắt tiếng. 

 

Bọn Khanh Hoan không nhìn bọn họ, đi xuyên qua đại sảnh hậu trường một cách nhanh chóng rồi đi vào phòng thay quần áo của nhóm.

 

Đại sảnh khựng lại chừng vài giây rồi mới trở lại sự ồn ào ban nãy:

 

“Lúc trước tôi cảm thấy bốn người Khanh Hoan ngày càng đẹp, bây giờ cách một thời gian không gặp, loại cảm giác này lại còn mãnh liệt hơn! Đặc biệt là Khanh Hoan, nhan sắc của cậu ấy như sáng lên ấy, tôi là con gái còn không chịu nổi!”

 

“Chứ sao nữa! Trước kia tôi cảm thấy Chu Noãn Noãn vừa thấy Khanh Hoan đã chảy máu mũi là để ké fame Khanh Hoan, cố tình giả vờ như vậy nhưng hóa ra không phải. Vừa nãy mũi tôi cũng nóng lên, nếu Khanh Hoan nhìn tôi thêm chút nữa các tôi cũng xịt máu mũi luôn á!”

 

“Lúc trước chưa có Khanh Hoan, tôi thấy bọn Quan Quán Quán cũng không đẹp lắm, trời ơi, hình như tôi phát hiện một bí mật khó tin, vẻ đẹp của Khanh Hoan có thể lây đó!”

 

Một đám thí sinh không phát hiện ra bí mật này sớm để còn cọ cọ Khanh Hoan kêu thảm thiết.

 

Chu Noãn Noãn mím môi, những người khác trong nhóm cô ta thấy sắc mặt cô ta không tốt, cũng chưa dám thảo luận theo, chỉ có thể âm thầm đồng tình với những lời nói của các thí sinh đó trong lòng.

 

Khanh Hoan chớp mắt, lòng tràn đầy áy náy mà nhìn bọn Quan Quán Quán. Trước đây cô để ý, pháp lực của cô không những ảnh hưởng đến dung mạo của cô mà còn ảnh hưởng đến vẻ ngoài của người khác, khiến người ta trở nên ngày càng xấu như cô, song cũng không khoa trương giống như.

 

Ở thế giới tu tiên, không có ai thích chơi với cô, ngay cả một con đại bàng sống nương tựa với cô, mà cuối cùng cô cũng biến con đại bàng đó xinh đẹp hơn…

 

Hu hu hu, đại bàng từng tuấn tú phi phàm lại biến thành thú cưng xấu nhất thế giới tu tiên vì cô.

 

Khanh Hoan nhìn Lâm Thu Thu đang đối diện gương, cảm thán làn da ngày càng bóng loáng thì ánh mắt càng áy náy hơn. Sau khi cô nhớ đến vẻ xấu xí của mình sẽ lây thì nói với bọn Lâm Thu Thu, bọn họ chẳng những không trách cô mà buổi tối còn tranh nhau ngủ chung giường với cô, mạnh mẽ dán vào cô để an ủi.

 

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Sắp đến lượt chúng ta rồi.” Quan Quán Quán đi đến, nhéo má Khanh Hoan.

 

Khanh Hoan gật đầu, bỏ các cảm xúc khác sang một bên, nắm tay, nhất định cô phải trình diễn thật tốt, để khán giả bên ngoài nhìn thấy tuy bọn họ trở nên xấu hơn nhưng cũng đã mạnh hơn!

 

Pháo sáng lại phun trào lần nữa, lần người nhóm xuất hiện trên sân khấu chính là nhóm Chu Noãn Noãn, bọn họ lựa chọn phong cách sân khấu hắc ám mà nhóm Khanh Hoan từng được khen ngợi, trang điểm phong cách gothic, mặc váy lo lita phức tạp, lộng lẫy.

 

Sau màn nhảy nhóm búp bê máy móc có độ khó cao thì màn hình dừng ngay hình ảnh bọn họ nhìn ống kính, đôi môi đỏ tươi, mỉm cười quỷ dị.

 

Âm thanh tiếp ứng dưới sân khấu muốn bung nóc nhà, khán giả hét hò chói tai mà không biết mệt.

 

Pháo sáng phun trào lần cuối cùng, nhóm Khanh Hoan làm đội chủ nhà, xuất hiện trên sân khấu cuối cùng.

 

Trong khu rừng tràn ngập sắc thái cổ tích, bốn công chúa nhỏ với bốn phong cách khác nhau đi từ lâu đài ra.

 

Cú đánh chí mạng của sắc đẹp x4 khiến khán giả bùng nổ trước khi màn biểu diễn chính thức bắt đầu.

 

Antifan vị chanh chua tuy hơi muộn nhưng vẫn có đến:

 

[Đi theo phong cách công chúa trong chuyện cổ tích hả? Màn biểu diễn bình thường quá, vốn không thể so sánh với nhóm phía trước!]

 

[Một đám công chúa yêu đương ngốc nghếch, người có tư tưởng trưởng thành sẽ không thích mấy loại lừa trẻ con này!]

 

Giống như để vả mặt đám antifan này, sóng bình luận mà antifan vừa xuất hiện thì bọn Khanh Hoan tươi cười đổi đồ một cách kì diệu.

 

Bọn họ tinh nghịch, bướng bỉnh chun mũi, lộ ra răng nanh bén nhọn, đáng yêu.

 

Vén làn váy công chúa xõa bồng bềnh, lấy vũ khí đã cột vào đôi chân dài, một tay vèo vèo lên đạn.

 

Tiếng hát ngọt ngào thì vẫn ngọt ngào nhưng ca từ bỗng dưng thay đổi, công chúa nhỏ trước giờ vô lo vô nghĩ biến thành tiểu ma nữ giả heo ăn thịt hổ, đại khai sát giới.