Đạo diễn trợn trừng mắt: “Khanh Hoan, biên lại bài hát không phải chuyện nhỏ, bài hát mà thay đổi thì vũ đạo gì đó đều phải đổi theo, bọn em xác định là có thể làm sao?”
“Em tin tưởng Khanh Hoan.” Quan Quán Quán cười tủm tỉm, “Cũng tin tưởng bản thân bọn em.”
Tính cách của Nghê Thải rất cẩn thận, phàm là việc chưa trải qua tính toán, không nắm chắc trăm phần trăm thì Nghê Thải tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm, nhưng cô ta nhìn Quan Quán Quán rồi lại nhìn Khanh Hoan, cũng gật đầu theo: “Em cũng vậy.”
“Đàn ông không bao giờ nói không được!” Mặt baby cũng đứng chung chỗ với đám Khanh Hoan nhưng là cùng nhóm với họ.
“Không được, không được, không được…” Lâm Thu Thu cũng đọc theo như cái máy nhại lại.
Trì Xuyên và thành viên còn lại cũng đứng lặng im.
Đạo diễn nhìn những gương mặt trẻ tuổi không sợ sệt trước mặt, có cảm giác nhiệt huyết sôi trào: “Được! Vậy tôi cũng tin tưởng các em!”
Khán giả thức đêm cũng không mệt nhọc, cũng tràn ngập hy vọng với nhóm Khanh Hoan hệt như đạo diễn.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà khán giả đã cố ý đến phòng phát trực tiếp để xem Khanh Hoan biên lại bài hát thế nào, đạo diễn cũng xách bình giữ nhiệt theo, sớm tinh mơ đã chờ ở phòng luyện tập.
“Cả đêm biên lại tốt chứ?” Đạo diễn xoa xoa đôi tay mập mạp, nhìn gương mặt tươi cười tự tin của Khanh Hoan, càng kích động hơn: “Mau, hát cho bọn tôi nghe một chút.”
Khanh Hoan cho đạo diễn một vẻ mặt “Đã chuẩn bị xong, tiếng trời sắp đến”, hắng hắng giọng. Cô cố tình dùng kỹ xảo ca hát được hoan nghênh nhất ở thế giới tu tiên, cuối cùng tạo ra ca khúc được cả biên này.
Ba tiểu phú bà cũng xếp hàng ngồi xuống, đợi nghe tiếng ca êm dịu mà Khanh Hoan thần bí sửa lại cả đêm, không chịu cho bọn họ xem.
Khanh Hoan nhắm mắt lại, toàn thân và tâm hồn đầu hòa nhập vào bài hát, cô mở miệng, âm đầu tiên đã khiến mọi người kinh ngạc.
Buổi tập luyện lần trước không mở mic, chỉ có phần hợp xướng là tương đối rõ ràng, đạo diễn và khán giả đều chưa từng nghe giọng hát đơn của Khanh Hoan.
Đây là lần đầu tiên.
“Dễ nghe đấy!” Đạo diễn vừa thốt lên, Khanh Hoan đột nhiên tăng lên vài quãng, đạo diễn sợ đến mức run rẩy, quay đầu lại nhìn Khanh Hoan thì Khanh Hoan vẫn yên bình nhắm hai mắt, quãng cũng trở về vị trí ban đầu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Đạo diễn vừa định quay về phái ống kính tiếp tục khen Khanh Hoan: “Không ngờ là giọng của Khanh Hoan…”
Dễ nghe như vậy, bốn chữ này còn chưa kịp nói thì Khanh Hoan lại đột nhiên nâng quãng, lại khiến đạo diễn run rẩy lần nữa. Đạo diễn trợn mắt nhìn cô, rồi lại phát hiện Khanh Hoan vẫn là thiếu nữ yên tĩnh hát ca.
Đạo diễn lại nhìn vào ống kính lần nữa, lúc này ông rất cảnh giác, liếc Khanh Hoan mấy lần, thấy Khanh Hoan thật sự hát bình thường mới nở nụ cười tươi với ống kính máy quay: “Khanh Hoan…”
Khanh Hoan lại cuốn lên âm cao, đạo diễn run lập cập nhưng vẫn kiên cường giữ nụ cười, nhất định là ảo giác của ông: “Hát rất…”
Khanh Hoan bình thản hát mấy chữ rồi lại đột nhiên nâng quãng, đạo diễn giật mình theo phản xạ có điều kiện, quay đầu muốn tìm Khanh Hoan tính sổ nhưng Khanh Hoan lại trở về bình thường, đạo diễn vừa mới quay đầu nhìn ống kính thì KHanh Hoan lại đột nhiên bay lên âm cao, lại khiến đạo diễn sợ đến mức run lên. Lặp đi lặp lại như thế, đạo diễn giống như nhân vật nhỏ trong trò chơi khống chế bằng âm thanh của Khanh Hoan, cứ giật mình rồi lại giật mình…
Sóng bình luận cười chảy cả nước mắt:
[Khanh Hoan đừng đi làm thần tượng nữa, đi làm nghệ sĩ hài đi, dẫn theo cả đạo diễn nữa, hợp thành một nhóm tên là “Tôi hát bạn run”.]
“Khanh Hoan!” Đạo diễn không nhịn được nữa, nhảy dựng lên: “Dừng!”
Khanh Hoan dừng lại, vô tội nhìn đạo diễn đang thở phì phò: “Làm sao vậy, đạo diễn?”
“Làm sao hả?” Đạo diễn tức đến đau đầu: “Đây là ca khúc cải biên của em sao? Cái này của em mà gọi là cải biên cái gì?!”
“Cái này em gọi là cách hát giật gân.” Khanh Hoan nghiêm túc trả lời đạo diễn: “Trên phố thường gọi là cách hát thình lình.”
Mém nữa là sóng bình luận lại cười bể bụng:
[Ha ha ha, cmn, cách hát thình lình, tôi sắp bị Khanh Hoan chọc chết rồi!]
Đạo diễn khó tin nhìn Khanh Hoan, sau đó vỗ trán cái bốp, nhớ đến dáng vẻ nhiệt huyết sục sôi mà tỏ ra tin tưởng vô điều kiện với cô nhóc ngốc này là muốn vả cho mình một cái.
Ba tiểu phú bà cũng đi đến. Vì hy vọng duy nhất cũng đều tan biến nên Nghe Thải sốt ruột tuy nhiên không thể hiện ra ngoài mặt, Lâm Thu Thu thiếu kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, mang theo tính tình đau khổ lúc say rượu: “Khanh Hoan à, cậu cải biên cái gì vậy hả? Chúng tôi đâu thể dùng được?!”
Quan Quán Quán luôn châm dầu đốt lửa lại không ra tay, nhưng thấy Lâm Thu Thu nói Khanh Hoan như vậy thì tủm tỉm cười nhéo má Lâm Thu Thu: “Vậy cậu làm đi.”
Lầm đầu tiên Lâm Thu Thu cảm nhận được sự nham hiểm của Quan Quán Quán đáng sợ thớ nào, lập tức không dám tức giận nữa, yên lặng tránh sau lưng Nghê Thải: “Chẳng phải tôi cũng là vì lo lắng cho vòng công diễn thứ hai sao? Bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Hoan Hoan.” Quan Quán Quán vẫn không từ bỏ Khanh Hoan, cô ấy quay đầu lại nhìn Khanh Hoan: “Cậu không cần cải biên bài hát này theo phương pháp cậu thích, cứ dựa theo cách cậu thấy rất khó nghe, khó nghe nhất để cải biên lại bài hát này đi.”
“Hở? Cậu ấy cảm thấy dễ nghe là thành kiểu này rồi, nếu là cậu ấy cảm thấy khó nghe thì nó còn ra cái gì nữa?!” Lâm Thu Thu lo đến mức nũng nịu giậm chân.
Trong phòng livestream, hình ảnh được dừng ngay khúc này.
Khán giả vội vã kéo ra đằng sau xem nhưng không được. Để giữ lại cảm giác thần bí cho vòng công diễn thứ hai, tổ chương trình thống nhất đóng hoàn toàn kênh livestream vào thời điểm này trong ngày. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Hai ngày trước khi vòng công diễn thứ hai bắt đầu, mọi người nói đủ thứ về phần biểu diễn của nhóm Khanh Hoan.
Đa số là hát suy*:
(*) Hát suy (唱衰) mang nghĩa xấu, ý là làm tổn hại thanh danh của ai đó.
[Khanh Hoan sửa lại bài hát như tiếng ma quỷ kêu gầy ấy, mấy người còn trông chờ nhóm họ có thể biểu diễn cái gì hay ho chứ? Tôi còn sợ tổ chương trình sẽ không để bọn họ lên sân khấu mà loại họ luôn vì họ có kì dị!]
[Thấy chưa?! Fan não tàn lúc trước còn nói nhóm Khanh Hoan có thể chuyển bại thành thắng, đều là do ban nhạc Thuyền hải tặc cân thôi, không có khách mời chính, bọn họ không là gì cả!]
[Mấy người ngu ngơ bình chọn cho nhóm Khanh Hoan, chắc giờ mấy người hối hận lắm nhỉ? HÌ hì, tôi thì không, tôi rất cơ trí nên đã bình chọn cho nhóm Noãn Noãn rồi!]
Cũng có một số ít fan trung thành với nhóm Khanh Hoan, mặc kệ người khác nói cái gì cũng đều kiên quyết ủng hộ bọn Khanh Hoan.
Hơn nữa, bọn họ cảm thấy thời gian Thuyền hải tặc xảy ra chuyện quá trùng hợp, không giống ngẫu nhiên. Nhưng mà họ sợ hút anti cho nhóm Khanh Hoan nên đều không nói ra phỏng đoán vô căn cứ này, mà chỉ nghiêm túc hợp lại, giúp đỡ đồng đội cùng nhau bình chọn.
Cuối cùng, Thiếu Nữ Vinh Diệu cũng bước vào vòng loại 60 còn 30, đợt công diễn thứ hai chính thức mở màn.
Màn biểu diễn mở đầu là của cố vấn, người đầu tiên lên sân khấu là Đại K. Anh ấy cầm mic bắt đầu màn beatbox tuyệt đỉnh, nháy mắt đã hâm nóng trường quay, tiếng hét chói tai của các fan như muốn bật tung nóc nhà, mặt đất dưới chân dường như đang chấn động.
Khanh Hoan tò mò nhìn Đại K từ màn hình trong hậu trường, cũng che miệng lại, muốn bắt chước: “Puchi ka chi ka chi puchi ka! Đuuu ---- Ka chi! Pu!”
Suýt nữa là Lâm Thu Thu cười đến ngã khỏi ghế: “Khanh Hoan à, đừng có làm trò hài hước lúc tôi trang điểm chứ!”
Đại K nhảy xuống đài, bục phía sau nâng Kỳ Tha lên. Váy đỏ xẻ tà, đôi chân gợi cảm, trên đầu đội chiếc mũ dạ nhỏ, che nửa khuôn mặt, môi đỏ quyến rũ. Cô ấy vứt mũ, tay làm hình súng lục đặt bên môi.
Những nốt nhạc như giọt nước nhỏ xuống hồ.
Kỳ Tha dang ngang cánh tay, bắn một phát súng về phía khán giả. Bốn phía sân khấu đều là ngọn lửa phun trào, các fan lại hét chói tai.
Hiệu ứng thực tế ảo đặc biệt khiến dáng người quyến rũ của Kỳ Tha biến thành vô số.
Độ gợi cảm cũng được phóng đại N lần, khiến khán giả chỉ có thể tiếp tục hét chói tai.
Kỳ Tha đột nhiên xoay người, biến mất giữa ánh đèn sầm xuống, khán giả còn chưa hoàn hồn trước vũ đạo của cô ấy, không khỏi không kinh ngạc hét lên. Song, chưa đợi bọn họ ổn định tâm trạng, một chùm ánh sáng chiếu trên sân khấu, Thịnh Minh Huyên mặc bộ đồ đặt may theo phong cách cấm dục, xuất hiện ở vị trí Kỳ Tha vừa biến mất.
Giọng nói đáng thương của khán giả vốn chẳng có thì giờ nghỉ ngơi, lại cố sức gào rống lần nữa.
Vẻ mặt Thịnh Minh Huyên lạnh nhạt, ánh mắt kiêu ngạo.
Không hề để ý mà làm đốm lửa nhen nhóm trong trái tim các thiếu nữ.
Ngọn lửa trên sân khấu hào phóng phun trào, phản chiếu lên người đàn ông giữa sân khấu khiến anh ta càng giống vị vua không ngai hơn.
Kỳ Tha và Đại K mới xuống khỏi sân khấu đã quay trở lại, ba vị cố vấn cùng nhau đi về chỗ ngồi của cố vấn.
Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc vòng công diễn chính thức bắt đầu.
Các thí sinh dưới sân khấu không rảnh để si mê rung động với các cố vấn.
Hôm nay, trên sân khấu sẽ có 30 kẻ thất bại chán chường phải rời đi.
Nếu muốn ở lại thì nhất định phải thắng.
Nhóm thí sinh đầu tiên dường như biểu diễn không có khoảng cách với các vị cố vấn.
Mỗi phần biểu diễn nhiều nhất chỉ có sáu phút. Trong sáu phút này, nhóm thứ hai lo lắng chờ đợi đến không thể hít thở, chỉ có thể đứng đối diện với gương ôn đi ôn lại các động tác.
Nhóm của bọn Khanh Hoan bốc trúng lượt lên sân khấu cuối cùng, có thể vì vậy mà bọn họ đều không quá gấp gáp, vẫn chậm chạp trang điểm.
Đương nhiên lúc trang điểm, Khanh Hoan bị Quan Quán QUán cười tủm tỉm trói lại, tuyệt đối không cho phép cô vẽ lớp trang điểm bộ xương khô nữa.
“Vậy mà bọn họ còn dám lên sân khấu.” Tóc vàng nhìn đám Khanh Hoan, có chút khâm phục, “Đúng là không sợ mất mặt!”
Chu Noãn Noãn đánh phấn trước gương, khẽ liếc qua bên Khanh Hoan một cái, cong môi, nụ cười vẫn ôn hòa, lương thiện như bình thường nhưng lại có chút gì đó khang khác. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Nhóm bọn Chu Noãn Noãn là nhóm lên sân khấu thứ hai từ dưới đếm lên, bởi vì là bài hát nhảy của Thịnh Minh Huyên nên thiên về cảm giác sức mạnh.
Bọn họ có ý tưởng rất mới lạ, lựa chọn tây trang nam cỡ lớn để làm trang phục biểu diễn. Sáu cô gái với dáng người tinh tế, tây trang to rộng trên người bọn họ không có vẻ luộm thuộm là ngược lại, có cảm giác rất cool ngầu.
Khách mời trợ diễn của họ...vậy mà lại là thần tượng Thịnh Minh Huyên.
Khoảnh khắc Thịnh Minh Huyên đột ngột xuất hiện từ bục thang nâng lên sau sáu cô gái, không khí của sân khấu của nhóm Chu Noãn Noãn cũng bùng nổ.
Fan vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc diễn tập, khách mời hỗ trợ của nhóm Chu Noãn Noãn không phải là Thịnh Minh Huyên.
Niềm vui bất ngờ luôn vui sướng hơn bao giờ hết.
Bài hát này được cải biên thành phong cách nhạc jazz phù hợp để các cô gái nhảy hơn.
Thịnh Minh Huyên và Chu Noãn Noãn đều là vị trí center, hai người đều chưa từng tương tác qua lại trước đây.
Ngay lúc ca khúc đi đến hồi kết, âm thanh đột nhiên lên cao, một bài hát mới chuyển vào. Năm cô gái còn lại tự động lùi về phía sau. Thịnh Minh Huyên xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nhưng động tác lại rất dịu dàng mà ôm eo Chu Noãn Noãn.
Hai người đến đoạn vũ đạo như gần như xa, mập mờ rồi lại lướt qua rồi dừng, khiến các fan liên tục hò hét chói tai.
Chu Noãn Noãn cùng Thịnh Minh Huyên nắm tay bước xuống sân khấu, đúng lúc có thể đi ngang qua nhóm Khanh Hoan đang chờ đợi lên sân khấu.
Gương mặt Chu Noãn Noãn kích động đến đỏ hồng, cô ta rất vừa lòng với màn thể hiện đêm nay của mình, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của anh Thịnh Minh Huyên, độ nổi tiếng của cô ta nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể tiến vào top 5 luôn không chừng.
Bước chân Chu Noãn Noãn nhẹ nhàng, ngoài việc cô ta cảm thấy thành tích đêm nay sẽ rất tốt, cô ta còn có chuyện vui vẻ cần hoàn thành.
Cô ta nhìn thấy Khanh Hoan, ánh mắt sáng rỡ, trên mặt lại làm ra vẻ mặt bị dọa đến nhảy dựng, nhẹ nhàng vứt tay Thịnh Minh Huyên ra, nhìn Khanh Hoan: “Hoan Hoan, em đừng tức giận, anh Thịnh Minh Huyên của là khách mời trợ diễn cho nhóm bọn chị thôi.”
“Chị biết khách mời hỗ trợ của nhóm em đạo nhạc của người khác, không thể trợ diễn cho bọn em. Chị cũng muốn khuyên anh Minh Huyên đến giúp bọn em nhưng bài hát của em không hợp với anh ấy, vậy nên anh ấy không đồng ý với chị, em…”
Chu Noãn Noãn thấy Khanh Hoan đi tới, trong lòng rất vui mừng, ước gì Khanh Hoan sẽ tức giận mà làm gì đó. Trên mặt cô ta lại làm ra dáng vẻ sợ hãi, bấu chặt tay Thịnh Minh Huyên: “Hoan Hoan, em đừng như vậy được không? Chị thật sự rất khổ tâm.”
Thịnh Minh Huyên cũng làm dáng vẻ cảnh giác với Khanh Hoan, muốn bảo vệ Khanh Hoan sau lưng. Khanh Hoan chớp mắt, duỗi tay xác Thịnh Minh Huyên cao hơn cô một cái đầu lên, đặt sang một bên.
Đối diện với Chu Noãn Noãn thật sự bị dọa sợ đến trừng to mắt, gằn từng chữ: “Ban nhạc Thuyền hải tặc không có đạo nhạc!”
Thịnh Minh Huyên không thể tưởng tượng nổi mà tự nhìn lại chính mình, không hiểu tại sao anh ta lại bị Khanh Hoan xách sang đây, anh ta còn muốn chạy lại che chở cho Chu Noãn Noãn nhưng Khanh Hoan cũng chẳng thèm nhìn anh ta, lại xách anh ta sang một bên.
“Nhớ kỹ chưa?” Khanh Hoan bình tĩnh nhìn Chu Noãn Noãn.
Chu Noãn Noãn nuốt một ngụm nước bọt, bị khí thế chợt trở nên mạnh mẽ của Khanh Hoan làm sợ đến mức vô thức gật đầu.
Trong lòng Khanh Hoan cực kỳ vui vẻ. Ở thế giới tu tiên lúc trước, cô cũng ra vẻ lợi hại để hù dọa người khác, không ngờ đến thế giới mà mỗi người đều có một cái kính vây tiên, nhiều người còn có nhiều hơn một cái, mà cô cũng có thể hù dọa bọn họ bằng kỹ thuật diễn này.
Khanh Hoan quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo, lạnh lùng, nháy mắt với bọn Quan Quán Quán: “Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”
Bốn người đẹp nhỏ bước đôi chân dài, đi giày cao gót giống bốn ác ma nhỏ hạ phàm không có chuyện ác nào là không làm, kiêu ngạo bước ra sân khấu.
Thí sinh trong hậu trường xem đến ngây người.
“Hừ!” Tóc hime lấy lại tinh thần, vờ che đi sự hoảng loạn lúc nãy, khinh thường hừ một tiếng: “Giả vờ cái gì mà giả vờ? Tôi coi lát nữa mất mặt rồi các cậu có dám đắc ý vậy không?!”
Đã biết nhóm Khanh Hoan không có khách mời chính từ trước, ngay cả bài hát cũng là do Khanh Hoan ngáo ngơ tự cải biên, trường quay cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với họ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Ôm hy vọng cũng là cho rằng nhóm Khanh Hoan có thể làm ra màn ba xàm gì đó, để cuối cùng bọn họ có khoảng thời gian vui vẻ, sau đó bị loại.
Rất nhiều khán giả thậm chí đã coi nhóm Chu Noãn Noãn là nhóm cuối cùng, hoàn toàn thả lỏng, cũng không nhìn sân khấu nữa, thảo luận xem rốt cuộc lát nữa ai có thể thắng.
Sân khấu tối sầm xuống.
Một chùm ánh sáng chiếu vào giữa sân khấu.
Một tiếng đàn xa xôi truyền ra.
Chỗ những khán giả đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, những khán giả lười nhìn sân khấu cũng ngẩng đầu lên.
Thiếu nữ mặc sườn xám đen tuyền thêu hạc ngồi giữa chùm sáng, trong tay ôm một cây dàn tỳ bà. Đầu búi hai nụ hoa, khuôn mặt mặt trắng sức, tinh xảo như em bé.
Mở miệng, âm thanh như từ bầu trời truyền đến, đi sâu vào lòng người.
Không ai có thể nghe hiểu cổ ngữ phức tạp trong miệng cô nhưng lại như có thể cảm nhận được nỗi bi thương man mắc không tan trong giai điệu bình tĩnh nhưng không tầm thường của cô.
Bài hát này dở quá.
Là bài hát khó nghe nhất nhì thế giới tu tiên.
Khanh Hoan đau lòng hát. Quan Quán QUán bảo cô hát những bài khó nghe nhất mà cô biết cho cô ấy nghe, cuối cùng chọn đoạn này để thêm vào phía trước.
Khó nghe quá!
Khanh Hoan nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, tiếng ca càng bi thương hơn.
Nhưng mà trong mắt khán giả dưới sân khấu, trong mắt đạo diễn rõ họ như lòng bàn tay, trong mắt Thịnh Minh Huyên vô cảm nhìn màn hình dưới sân khấu, thiếu nữ khép hờ đôi mắt, hàng mi dày và dài ở mí mắt tựa như tinh linh bị thương, đẹp đến cùng cực, cũng yếu ớt đến cực điểm.
Tóc vàng nghẹn ngào cầm khăn giấy đưa cho Chu Noãn Noãn: “Noãn Noãn à, cậu lại chảy máu mũi kìa.”
Khúc ballad xa xôi, động lòng người biến mất giữa ánh đèn sân khấu chợt tắt.
Mơ hồ có tiếng than nhẹ nhàng của thiếu nữ, lại giống như sương khói mờ mịt, càng muốn bắt lại càng không thể bắt được.
Cùng lúc đó, tiếng tỳ bà ngày càng dày đặc, có lực như hạt châu nhỏ rơi xuống mâm ngọc*.
(*) Ý nói âm thanh êm tai.
Ánh đèn sáng lên, Khanh Hoan đứng trên sân khấu, kế bên có thêm ba cô gái cũng ôm tỳ bà, bọn họ vừa gảy dây đàn, đôi chân như trong truyện tranh vừa bước về phía trước sân khấu.
Đương nhiên, ở đây chỉ có tiếng tỳ bà của Khanh Hoan là âm thanh thật.
Những người còn lại đều đang pose dáng làm ra vẻ thôi.
Nhưng mà tiếng hát là thật, theo tiếng đàn tỳ bà càng ngày càng nhanh, càng ngày càng vang vọng, cô gái còn thêm cả phần rap vào.
Khán giả an tĩnh trong chớp mắt, bởi vì bọn họ không hề nghĩ rằng vậy mà nhóm Khanh Hoan lại có thể mang đến tổ hợp tỳ bà + rap đầy kinh ngạc.
Sau đó, lúc sân khấu phun ra ngọn lửa, cảm xúc của họ cũng bùng cháy theo.
Tiếng thét chói tai đến tận trời cao.
Bốn cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đen mang theo vẻ mặt lạnh lùng, cool ngầu, nhan sắc quyến rũ bước từ ngọn lửa ra.
Bốn vũ công nam lên sân khấu, thành kính phủ phục bên chân họ. Họ không nhìn những anh chàng này, dùng tư thế như ban thưởng để giao tỳ bà trong tay cho họ.
Điệu nhảy bắt đầu, lại là một bữa tiệc thịnh soạn mới về thịt giác và thính giác.
Tiết tấu nhanh đến mức khiến người ta không có cách thở dốc, trái tim vốn không có khắc nào đặt xuống.
Rất nhiều khán giả đã xem buổi diễn tập trước đó phát hiện vũ đạo của bọn Khanh Hoan thật ra không có quá nhiều thay đổi, bởi vì ca khúc được cải biên thật sự quá tài tình, khung nhịp, sự chuyển biến cao trào vẫn như trước, rồi vì sự tươi tốt của cốt nhục trong đó khách nhau mà biến thành hai loại phong cách tương phản nhau.
Người trước vừa chậm vừa ngầu.
Người sau quyến rũ như yêu.
Ngay thời khắc khán giả xem đến đỉnh điểm, nhịp trống dồn dập chợt dừng lại, không biết từ đâu truyền ra tiếng nhạc của hộp nhạc quỷ dị, lành lạnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Bọn Khanh Hoan đột nhiên như con búp bê mất dây chỉ, dừng tư thế cứng đờ, quỷ dị ngồi quỳ trên sân khấu.
Một con búp bê không chút sức sống lại đẹp đến động lòng người.
Mang theo cảm giác quỷ dị lại hắc ám xông thẳng vào mặt khán giả.
Trước khi ánh đèn sân khấu tắt và màn biểu diễn kết thúc, họ lại mang đến màn cuối cùng chấn động như vậy.