Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 10: Chương 10:




Khách khứa đều nhận ra người ngồi trên xe lăn đến từ nhà họ Yến, gia đình thường xuyên chèn ép nhà họ Thịnh trên toàn phương diện, không góc chết và bị nhà họ Thịnh coi như cái đinh trong mắt, đinh trong thịt.
 
Năm đó nhà họ Yến thật sự rất mạnh mẽ, đừng nói đến nhà họ Thịnh, trong giới không có ai là không sợ người nhà họ Thịnh.
 
Tuy nhiên, cơ thể của người nhà họ Yến không được tốt lắm, ông cụ Yến chưa đến sáu mươi đã nhắm mắt xuôi tay, hai người con trai đều lần lượt chết vì bệnh tật, người con trai cả không có con nối dõi, người con trai nhỏ thì để lại hai đứa con. 
 
Không biết nhà họ Yến có đụng phải đồ vật rủi ro hay không nên dây vào không.
 
Đại thiếu gia nhà họ Yến vừa mới thành niên đã bất ngờ rời đi.
 
Nhị thiếu nhà họ Yến kém đại thiếu gia mười mấy tuổi bị hủy dung và tàn tật trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
 
Nhà họ Yến hơi sa sút một chút, đến nhị thiếu nhà họ Yến thì nhà họ Yến chỉ còn lại một cái thùng rỗng, chỉ mang tiếng là nhà giàu nhưng lại không có thực lực của một nhà giàu.
 
Lại nói đến nhị gia của nhà họ Yến là một trong những người giỏi nhất, có tiếng rất tốt, nhiều ít thiên kim nhỏ cũng muốn lụt cụt theo đuổi phía sau nhị gia họ Yến dù cho người lớn trong nhà nói rằng nhà họ Yến đáng sợ như yêu ma quỷ quái.
 
Tai nạn bất ngờ lấy đi đại thiếu gia nhà họ Yến và hoàn toàn hủy hoại khuôn mặt quá đỗi anh tuấn của nhị gia nhà họ Yến. 
 
Còn khiến anh trở thành người vô dụng đi đứng cũng không xong.
 
Thiên kim nhỏ khóc la phải gả cho anh kia chưa từ bỏ ý định, sau khi nhìn thấy khuôn mặt chằng chịt vết thương vô cùng đáng sợ của Yến Hoài thì sợ đến mức òa khóc.
 
Mặt quỷ tàn phế, đây là biệt danh do một thiếu gia nhà giàu bị Yến Hoài cướp đi sự nổi bật, đã không vừa mắt anh từ lâu lén lút đặt cho anh.
 
Yến Hoài cũng là một người kiêu ngạo, sau khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì anh rất ít khi xuất hiện trước công chúng.
 
Lúc chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Yến Hoài vẫn chỉ là một đứa trẻ.
 
Từ đó về sau, rất nhiều khách khứa chưa từng gặp lại Yến Hoài, đột nhiên thấy anh thành niên còn có khí thế xuất chúng như vậy thì đều hơi kinh ngạc, vẫn coi anh là nhị thiếu gia nhà họ Yến rất vẻ vang năm đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Thịnh Minh Huyên cười lạnh trong lòng, trong cái nhìn của anh ta, Yến Hoài bây giờ chỉ còn năng lực làm bộ làm tịch mà thôi.
 
“Tiểu Hoài, đến chỗ dì Thịnh này.” Phu nhân Thịnh mở miệng, trên mặt còn mang theo vẻ nhiệt tình kỳ quái.
 
Các vị khách nhận ra Yến Hoài xuất hiện ở đây là vì phu nhân Thịnh mời, song họ càng tò mò rằng tại sao phu nhân Thịnh lại muốn mời Yến Hoài.
 
Yến Hoài nhìn về phía phu nhân Thịnh, dưới lớp mặt nạ là đôi mắt hoa đào, khóe mắt cong xuống, đuôi mắt xếch lên (*) như khảm hồ băng, toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.
 

(*) Là một trong hai dạng mắt hồ ly, ví dụ:

 
Phu nhân Thịnh run lên theo bản năng, nhưng nhớ đến kế hoạch của mẹ Chu Noãn Noãn, bà lại tự an ủi chính mình. Nhà họ Yến đã không còn là nhà họ Yến trước đây, Yến Hoài chỉ là phế vật không thể ra ngoài, bà lại nở nụ cười đón tiếp Yến Hoài hai lần. 
 
Quản gia vẫn luôn đứng im, mãi đến khi Yến Hoài gật đầu mới đẩy Yến Hoài đi qua.
 
Lúc sự chú ý của mọi người đều ở trên người Yến Hoài thì Chu Noãn Noãn nắm làn váy của mình, nhìn Thịnh Minh Huyên với đôi mắt phiếm hồng, trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng cô ta vẫn mở miệng: “Anh Minh Huyên, anh đừng từ hôn với Khanh Hoan được không? Hoan Hoan thật sự rất yêu anh...Á!”
 
Cô ta vừa định bước lên phía trước một bước để kéo cổ tay áo của Thịnh Minh Huyên, mà lại không chú ý dưới chân, mắt cá chân bị trẹo, cả người ngả về một phía.
 
Phương hướng ngả đúng ngay vị trí xe lăn của Yến Hoài đi qua.
 
Quản gia nhíu mày, muốn đổi hướng của xe lăn, nhưng mà trên tay vịn xe lăn, ngón tay thon dài của Yến Hoài hơi dùng sức, khống chế được xe lăn và cũng xoay chuyển góc độ mà không để lại dấu vết nào.
 
Mặt nạ của Yến Hoài bị Chu Noãn Noãn đang cào loạn trong không trung hất xuống đất.
 
Ngay sau đó Chu Noãn Noãn lướt qua chiếc xe lăn, ngã mạnh xuống đất, đau đến rớt nước mắt.
 
“Noãn Noãn.” Thịnh Minh Huyên chạy lại, lo lắng đỡ Chu Noãn Noãn dậy.
 
Chu Noãn Noãn còn vương lệ trên mắt mà đứng lên, nhìn về phía Yến Hoài, chuẩn bị xin lỗi thì thấy góc nghiêng đầy sẹo dữ tợn, cô ta sợ đến mức hét chói tai rồi quay đầu chôn vào lòng Thịnh Minh Huyên: “Á! Anh Minh Huyên! Đáng sợ quá!”
 
Sau khi khách khứa vây xem thấy mặt nạ của Yến Hoài rơi xuống thì cũng có dáng vẻ chán ghét, sợ hãi.
 
Thịnh Minh Huyên ôm Chu Noãn Noãn đang run rẩy, hơi khoái chí nhìn nửa khuôn mặt đầy sẹo của Yến Hoài.
 
Nhớ ngày nào, Yến Hoài là người chói sáng nhất trong giới nhà giàu.
 
Xung quanh có đủ thứ âm thanh, sắc mặt của Yến Hoài vẫn như thường, anh bảo quản gia nhặt mặt nạ lên.
 
Quản gia nhíu mày đi đến chỗ mặt nạ bị rơi, cúi người xuống nhưng tay còn chưa đụng đến mặt nạ dưới đất đã thấy một bàn tay nhỏ trắng nõn, mảnh khảnh nhặt mặt nạ lên trước một nhịp.
 
Động tác rất nhanh, rất gấp gáp khiến quản gia sửng sốt, ngẩng đầu, hẳn là cô gái duy nhất không mặc lễ phục tao nhã đang đứng trước mặt ông, đường nét tinh tế, đôi má trẻ con phúng phính đáng yêu. Kiến thức của quản gia khá rộng nhưng cũng chưa gặp cô gái nào xinh đẹp hơn cô gái này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, ngón tay trắng nõn còn đang nắm chặt mặt nạ của thiếu gia nhà ông.
 
Cô gái hơi lo lắng mà hắng giọng, sau đó ngượng ngùng bước qua mặt ông, đi về phía…

 
Quản gia trợn to mắt, nhìn cô gái xinh đẹp như yêu tinh nhỏ dừng bên chiếc xe lăn của thiếu gia nhà ông.
 
Cô gái kia là Khanh Hoan hàng thật giá thật.
 
Lúc cô đang ăn bánh mousse thì vô tình liếc nhìn đám người.
 
Một cái liếc nhìn này, xuyên qua đám người, cô đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp ngút trời, đẹp có một không hai. 
 
Bánh kem rớt khỏi tay cô.
 
Thịch! 
 
Thịch!
 
Thịch!
 
Đó là tiếng trái tim của Khanh Hoan rung động.
 
Cô biết, một khi bỏ lỡ người đàn ông đẹp trai này thì có khả năng sẽ không còn có cơ hội gặp lại nữa.
 
Bởi vậy cô mới xông lên trước, nhặt chiếc mặt nạ che đi vẻ đẹp động trời của người đàn ông.
 
Cô sẽ coi như đây là cơ hội đến gần anh.
 
Cô còn cố tình hắng giọng, dùng giọng nói đàn ông cường tráng, quyến rũ và thịnh hành nhất thế giới tu tiên để cất lời: “Đây… là mặt nạ của anh sao?”
 
Thấy cô gái xinh đẹp như vậy, mảnh khảnh như vậy thốt ra âm thanh cục mịch hơn cả đàn ông cưỡi ngựa, quản gia suýt nữa đã bước trẹo chân.
 
Cả sảnh đều bị sự thẹn thùng trên mặt Khanh Hoan dọa cho ngây người.
 
Thịnh Minh Huyên nặng nề nhìn Khanh Hoan đang lộ ra nụ cười ngọt ngào với Yến Hoài.
 
Sắc mặt khó coi đến cùng cực.
 
Đầu tiên là không do dự từ hôn với anh ta, vừa quay đầu đã biến thành xum xoe với Yến Hoài cực kỳ xấu, đây là muốn dùng Yến Hoài để làm nhục anh ta, kích thích anh ta sao?

 
Vừa mắc cười vừa tự mình đa tình.
 
Anh ta không thèm để tâm xem cô có thái độ thế nào với những người đàn ông khác, Thịnh Minh Huyên nghĩ thế, âm thầm siết chặt ngón tay.
 
Yến Hoài nhìn Khanh Hoan đang chớp mắt to, thấp thỏm đợi anh phản ứng lại, anh nhấc tay lên, giọng nói lạnh nhạt: “Cảm ơn cô!”
 
“Hô hô.” Khanh Hoan thẹn thùng cười, vì vui vẻ nên giọng nói mạnh mẽ hơn: “Đừng khách sáo!”
 
Ở đây cũng chỉ có Yến Hoài có thể giữ vẻ mặt vô cảm, những người còn lại, bao gồm cả quản gia tự cho là mình đã luyện thuật liệt mặt với thiếu gia nhà ông cũng không khỏi run rẩy khóe miệng.
 
Tiếng hô hô kia quỷ quái quá!
 
“Hoan Hoan.” Chu Noãn Noãn ngẩng đầu khỏi lồng ngực Thịnh Minh Huyên, ánh mắt nhìn Yến Hoài vẫn sợ hãi, tuy nhiên nghĩ đến Khanh Hoan, cô ta lại rơm rớm nước mắt: “Em đừng vì giận dỗi chị và anh Minh Huyên mà cố ý ra vẻ có cảm tình với người em không thích, được không? Chị sẽ giúp em cầu xin phu nhân Thịnh và anh Minh Huyên, cầu xin bọn họ tha thứ cho em, để anh Minh Huyên không từ hôn với em nữa…”
 
Khanh Hoan đột nhiên quay đầu nhìn Chu Noãn Noãn, uy lực đè nén sinh sôi trong ánh mắt khiến Chu Noãn Noãn sợ run.
 
“Đừng nói nữa, tôi biết tại sao chị cứ muốn tôi và Thịnh Minh Huyên ở bên nhau như vậy rồi.” Khanh Hoan lạnh lùng nhìn Chu Noãn Noãn: “Tôi đã nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của chị rồi.”
 
Tim Chu Noãn Noãn nhảy dựng, rõ ràng là ánh mắt hơi trốn tránh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Khanh Hoan cong khóe môi, nhìn Chu Noãn Noãn với ánh mắt đã biết rõ tất cả: “Nếu tôi và Thịnh Minh Huyên ở bên nhau, thì…” Khanh Hoan nhìn Yến Hoài, “Người đàn ông ưu tú hơn Thịnh Minh Huyên vô số lần sẽ thuộc về chị có đúng không?”
 
Cả sảnh lại sững sờ lần nữa.
 
Mặt mũi các vị khách trông rất bình thường nhưng trong lòng đều đang điên cuồng ăn dưa.
 
Bọn họ vẫn luôn cho rằng Khanh Hoan muốn giành giật Thịnh Minh Huyên với Chu Noãn Noãn.
 
Hóa ra không phải là vậy.
 
Là vì Chu Noãn Noãn muốn cướp Yến Hoài mà muốn đưa Khanh Hoan cho Thịnh Minh Huyên.
 
Quá mưu mô.
 
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, dù Yến Hoài đã bị hủy dung mà cũng được chào đón vậy sao?
 
Mặt Thịnh Minh Huyên đen như đáy nồi.
 
Khanh Hoan có ý gì đây?
 
Vậy mà cô nói Yến Hoài bị hủy dung, tàn phế còn ưu tú hơn anh ta vô số lần?!
 
Thế anh ta thành cái gì?

 
Bữa tiệc êm đẹp đều bị Khanh Hoan xáo trộn, phu nhân Thịnh và Thịnh Minh Huyên chỉ hận không thể đánh cô một trận cho hả giận. Nhưng trước khi bữa tiệc kết thúc, Khanh Hoan đã chẳng thấy tăm hơi đâu.
 
“Khanh Hoan chủ động từ hôn cũng coi như nó biết thức thời!” Mặt phu nhân Thịnh điềm tĩnh: “Đúng lúc mẹ con muốn quyết định gả nó cho Yến Hoài, hôm nay cô gọi cậu ta đến đây là để nói với cậu ta chuyện này.”
 
“Mẹ con muốn gả Hoan Hoan cho Yến Hoài ạ?” Chu Noãn Noãn chưa từng nghe đến kế hoạch này: “Chỉ là…” Cô ta nhớ đến gương mặt kinh khủng của Yến Hoài, trong lòng vẫn sợ hãi đến run rẩy.
 
“Noãn Noãn à, đừng không đành lòng.” Phu nhân Thịnh nhìn Chu Noãn Noãn với ánh mắt sâu xa: “Chẳng lẽ con thật sự muốn để Khanh Hoan lấy Thịnh Minh Huyên sao?” Bà cụp mắt, nhìn bọt trà nổi lên trên tách trà trong tay: “Mẹ con sắp khống chế được tập đoàn Chu thị rồi. Chờ đến lúc đó, Khanh Hoan sẽ chẳng phải là thiên kim của nhà giàu số một gì nữa. Con thật sự muốn để Thịnh Minh Huyên cưới một phế vật muốn gia thế không có gia thế, muốn cái gì cũng không có sao?”
 
Chu Noãn Noãn ngẩn người.
 
Cô ta biết Chu thị hẳn phải thuộc về Khanh Hoan.
 
Nhưng… mấy năm nay vẫn do mẹ cô ta chống đỡ nên Chu thị mới không ngã xuống.
 
Còn có anh Minh Huyên, anh ta kiêu ngạo như vậy, nếu thật sự cưới Khanh Hoan không có gì cả về thì người khác nhất định sẽ khinh thường anh ta.
 
Cô ta không đành lòng để anh Minh Huyên bị người khác coi như trò cười.
 
Chu Noãn Noãn cúi đầu, không còn phản bác phu nhân Thịnh nữa.
 
Phu nhân Thịnh cũng không hề bất ngờ với phản ứng của Chu Noãn Noãn, bà cười nhẹ rồi âu yếm vỗ vỗ mu bàn tay của Chu Noãn Noãn: “Đừng áy náy, dù sao bây giờ Khanh Hoan đã ngu muội rồi. Con không thấy hôm nay nó còn nói Yến Hoài ưu tú hơn Thịnh Minh Huyên vô số lần sao? Chúng ta chỉ đang tác thành cho nó thôi.” 
 
Phu nhân Thịnh cười lắc đầu, khinh miệt khẽ hừ một tiếng: “Làm sao có thể được.”
 
Bên ngoài biệt thự của nhà họ Thịnh, quản gia đóng cửa xe bên Yến Hoài rồi cũng ngồi vào xe.
 
Tài xế vừa định lái xe đi thì kính cửa sổ xe bên cạnh Yến Hoài bị gõ vang.
 
Yến Hoài liếc mắt, thấy cô gái giúp anh nhặt mặt nạ trong bữa tiệc đang cong mắt đứng ở ngoài.
 
Quản gia cũng nhìn thấy cô gái khen thiếu gia nhà mình ưu tú hơn Thịnh Minh Huyên vô số lần đang đứng ngoài. Cô cho thiếu gia nhà ông thể diện trước mặt nhiều người như vậy nên ấn tượng của quản gia đối với cô cũng không tồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Vậy nên ông bảo tài xế hạ kính xe xuống, vừa muốn hiền từ hỏi cô có chuyện gì đã thấy cô gái khom lưng, nhìn thiếu gia nhà ông rồi ngượng ngùng dùng giọng nói còn hơn cả người khổng lồ xanh để hỏi: “Xin hỏi… có song tu không?”
 
***
Lời tác giả:
 
Người đàn ông họ Yến nào đó kéo kính xe lên: Biến thái, chúng ta không hẹn nữa!
 
Hoàn toàn tan nát.