Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)

Chương 19: Hai con người




"Phương Đông."

"Vâng. Sở thiếu cho gọi tôi." Nữ vê sĩ lập tức bước ra khi nghe thấy Sở Gia Minh kêu tên mình.

"Tìm hiểu cho tôi về người đàn ông tên Sở Mạch Thần."

Người phụ nữ tên Phương Đông hơi nhíu mày, cô ta đã điều tra về Sở Mạch Thần nhưng không hề có tin tức gì, cũng đã thông báo cho Sở Gia Minh biết rồi. Không lẽ nào hắn không tin tưởng...?

"Tôi không phải không tin tưởng cô, mà cô không nên điều tra mỗi những người còn sống. Cô hiểu chứ?"

Phương Đông hơi suy nghĩ, sau đó mở lớn mắt ngjac nhiên: "Vâ... Vâng. Tôi hiểu rồi." Nói xong, nữ vệ sĩ cúi người đi ra khỏi cửa.

Trong phòng chỉ còn lại Sở Gia Minh đang ngồi đó. Hắn đưa mắt nhìn về phía chiếc giường cuối góc phòng, trê giường đang có một người phụ nữ xinh đẹp nằm đó, yên tĩnh. Sở Gia Minh bước lại, ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn thon dài của cô, khẽ hôn lên mu bàn tay mềm mại: "Sao em vẫn chưa tỉnh lại? Cố Liễu, em... có thật sự là Cố Liễu không?"

Cánh môi hắn khô khốc, dường như cảm nhận được ngón tay cô cử động, Sở Gia Minh nhìn lên khuôn mặt cô, trong ánh mắt chất chứa hi vọng, mi mắt cô khẽ nhấp nháy, sau đó chập chờn vờn nhẹ  như cánh bướm khẽ lay động mà hé ra, mở mắt nhìn hắn.

"Sở... Gia Minh?"

Hai mắt Cố Liễu lập tức mở lớn, cô rụt tay về, thu gọn mình vào góc giường, vẻ mặt mang theo sợ hãi ôm lấy chăn che đi khuôn mặt mình: "Anh đừng qua đây, đừng qua đây..."

Sở Gia Minh kinh ngạc trong giây lát, sau đó hắn từ sững sờ hóa thành trống rỗng.

Tại sao cô lại bỗng dưng sợ hãi hắn như vậy?

"Có chuyện gì sao? Cố Liễu, nếu có gì em cứ nói với anh, đừng sợ..." Hắn đưa tay ra, muốn vỗ về an ủi cô.

NHưng cái mà hắn nhận laji là sự sợ hãi đến tột cùng của Cố Liễu: "Không, van cầu anh. Van cầu anh... Đừng qua đây... "

Bàn tay dơ lên không trung của Sở Gia Minh rụt về, vẻ mặt trở nên khó coi: "|"Tại sao lại tránh xa anh như vậy?" hắn hỏi, nhưng âm thanh nhỏ đến mức chính hắn cũng không nghe thấy rõ mình đang nói gì.

Nắm tay đang nắm lấy chăn của Cố Liễu càng siết chặt hơn, giọng cô run rẩy lên từng hồi: "tại sao? Hu... tại sao??? Tại sao anh giết cha mẹ tôi? Tại sao anh cưỡng hiếp em gái tôi? Tại sao lại làm thế với tôi?... Hư... tránh xa tôi ra..."

Sau đó Cố Liễu cứ lẩm bẩm một mình như người ngốc, chỉ có Sở Gia Minh là vẫn bàng hoàng bởi những lời nói vừa thốt ra của Cố Liễu.

Giết cha mẹ cô? Cưỡng hiếp em gái cô? Cố Ngân sao?

Hắn không hề làm chuyện đó, không hề.

Bỗng nhiên mắt ưng của hắn mớ lớn...

Chẳng lẽ... người mà anh đã làm chuyện đó trước ngày hai người kết hôn khi bị cha hắn hạ xuân dược... là Cố Ngân sao?

Chỉ là hắn bàng hoàng đến mức tai ù đi nên không nghe thấy rõ được Cố Liễu đang nói gì.

Cô nói: "Tại sao tôi lại bị cưỡng hiếp? Tại sao anh lại không ở bên tôi lúc đó? Tại sao anh lại cố tình cưỡng hiếp Cố Ngân để nó mang thai rồi lại bắt nó phá thai? Tại sao ngay trước ngày kết hôn thì tôi lại bị tên đàn ông kia cưỡng hiếp? Khốn nạn... Khốn nạn... hắn là ai... Tôi phải tìm được hắn..."

Cố Liễu như một kẻ ngu si cứ lẩm bẩm một mình.

Từ sâu bên trong cô lúc này có một con người khác đang kêu gào:

"Cố Liễu, cô tỉnh lại đi, tôi là người ở thế kỉ hai mươi mốt đã mượn thân xác của cô. Cô hãy tỉnh táo và nói hết cho Sở Gia Minh nghe đi."

"Nói hết? Nói gì?"

"Là cô bị cưỡng hiếp chứ không phải do cô tự ý bỏ đi. Là do cha của hắn bày mưu hãm hại cô."

"Nói rồi thì sao? Gia Minh có tin tôi không? Hơn nữa... tôi và anh ấy đã không thể nữa rồi. Vì em gái tôi..."

"Cô điên rồi, hãy tỉnh táo lại đi. Sở Gia Minh yêu cô như thế thì không thể nào có chuyện làm hại gia đình và em gái cô được. Nếu không thì hãy để tôi ra, hãy cho tôi ra tôi sẽ làm sáng tỏ..."

Choang....

Âm thanh vỡ vụn phá tan cuộc trò chuyện giữa hai người. 

Cố Liễu với vẻ mặt hoảng hốt và sắc mặt trắng bệch nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp với một vết sẹo dài bên má đang tiến vào từ cửa chính, mi tâm nhíu chặt lại, toàn thân tỏa ra sát khí.

Cố Liễu dường như cũng nhận ra được sát khí này nên sợ hãi rụt vai lại.

"Có chuyện gì?" Sở Gia Minh cau mày đứng trước mặt Cố Liễu như che chở.

Người phụ nữ kia chính là Phương Đông, là nữa vệ sĩ thân cận duy nhất bên cạnh Sở Gia Minh. Cô ta kính cẩn cúi đầu trước Sở Gia Minh, sau đó nghiêm giọng: "Sở thiếu, tôi đã điều tra ra, Sở Mạch Thần chính là người con trai thứ hai của tổ tiên lập ra Sở gia từ hơn bốn trăm năm trước, tức là thế kỷ hai mươi mốt. Hơn nữa Sở thiếu, có một điều kỳ lạ là Sở Mạch Thần chết từ tuổi còn rất trẻ, người nhân của cái chết chính là cứu người phụ nữ của anh ta khỏi một tai nạn. Người phụ nữ đó... họ Cố."